Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1137: Ta giúp ngươi

Mãi cho tới trận đấu cuối cùng của ngày này trên đài diễn võ, Khương Vọng mới thu hồi tâm thần đang đắm chìm trong đó.
Tới lúc này hắn mới phát hiện, xung quanh đã rất trống trải, không còn nhiều người nữa.
Vẫn luôn đắm chìm trong chiến đấu, ngay cả cha con Diệp Lăng Tiêu rời đi khi nào hắn cũng không biết.
Thế nhưng, Diệp chân nhân đã nói cần phải cẩn thận, hắn cũng không thể đi chào hỏi, cho nên đành thôi.
Vân Hạc quá nổi bật tại đài Quan Hà, chỉ có thể đưa tin sau Hoàng Hà hội vậy.
Hôm nay đã xem rất nhiều cuộc chiến đấu.
Thông qua Như Mộng Lệnh để mô phỏng, hắn cũng đã giao đấu rất nhiều lần.
Trong đó, có rất nhiều trận đấu vô cùng đặc sắc.
Đương nhiên, bị giới hạn bởi thực lực và tầm mắt của bản thân, cùng với hạn mức Như Mộng Lệnh, không thể mô phỏng hoàn mỹ mỗi cuộc chiến đấu được. Thế nhưng hắn cũng đã có thể tái hiện được một hai phần mười những pha đặc sắc.
Sau khi quan sát nhiều trận đấu như vậy, thứ làm hắn khắc sâu ấn tượng nhất, ngoài trận đấu giữa Lâm Tiện và Xúc Mẫn ra, cũng chỉ có thêm một tu sĩ Nội Phủ cảnh của Tống quốc.
Người đó là Ân Văn Hoa.
Tống quốc là một trong những quốc gia gần với đài Quan Hà nhất, nằm ở phía tây bắc đài Quan Hà.
Quốc gia này sùng bái học thuật Nho gia, dùng "lễ" trị quốc.
Mà Ân Văn Hoa xuất thân danh gia vọng tộc Tống quốc, cũng là học sinh tại Long Môn thư viện, một trong bốn thư viện lớn nhất thiên hạ, cũng là đồng môn của Chiếu Vô Nhan.
Phía tây Long Môn thư viện là Tống quốc, phía đông là Ngụy quốc, phía chính bắc là đài Quan Hà.
Xét về mặt khoảng cách với đài Quan Hà, Long Môn thư viện càng gần hơn so với Tống quốc.
Nghe nói khi đài Quan Hà hoàn công, đã được một vị tiên hiền Nho môn tự viết tế văn.
Trong truyền thuyết, vị tiên hiền Nho môn này đã ngưng thần làm bút, dùng máu làm mực, viết xuống hùng văn hàng vạn chữ, sau khi viết xong tế văn, cười to ba tiếng mà chết.
Mà khi tế văn được đưa xuống sông, có hạo khí trường ca, lắng yên sóng lớn, ngăn chặn sóng dữ.
Về sau đệ tử của vị tiên hiền này vì nhớ sư phụ, tìm một khu vực vô chủ tại phía nam đài Quan Hà, xây dựng nhà ở, nghiên cứu học vấn và dạy học.
Không ít người mộ danh tới, thừa kế học vấn của vị tiên hiền này.
Đó chính là tiền thân của Long Môn thư viện.
Long Môn thư viện là một trong bốn thư viện lớn nhất thiên hạ, cùng với Tam Hình Cung của pháp gia, đều không cấm đệ tử làm quan. Tại Tần thì làm Tần nho, tại Tề thì làm Tề nho.
Ban đầu Mặc gia cũng vậy, thế nhưng sau khi đứng ra nâng đỡ Ung quốc, có lẽ sẽ có một vài thay đổi.
Đương nhiên khắp thiên hạ đang xem, quá trình này tất nhiên phải chậm rãi. Có lẽ cũng không thay đổi mang tính căn bản, có lẽ chỉ dạo một vòng lại trở về chỗ bắt đầu, cũng khó mà nói.
Dù sao với năng lượng của Mặc gia, muốn vận động thực sự quá gian nan.
Tống quốc và Ngụy quốc đều là đại quốc, một tây một đông, cách khá gần Long Môn thư viện.
Đương nhiên cũng bị Long Môn thư viện ảnh hưởng, chỉ là trình độ ảnh hưởng của hai nước này khác nhau.
Tống quốc chỉ trọng học thuật Nho gia, dùng lễ trị quốc, đương nhiên văn mạch rất hưng thịnh, rất nhiều quan viên trong nước đã từng được bồi dưỡng tại Long Môn thư viện.
Mà Ngụy quốc lại càng trọng Binh gia hơn, đương nhiên, là một quốc gia gần với Long Môn thư viện như vậy, lực lượng Nho gia trong nước cũng không yếu.
Lại nói, trong những học thuyết nổi tiếng thời bấy giờ, chỉ Binh gia là khuếch tán hoàn toàn nhất, không có thánh địa của riêng mình, thế nhưng lại phân ra vô số lưu phái. Có rất ít hành động nhất trí thống nhất, thế nhưng ở bất cứ quốc gia nào, đều có thể thấy được tu sĩ Binh gia. Tất cả những nơi có chiến tranh phát sinh, đều không thể thiếu truyền thừa Binh tu...
Lại nói đến Ân Văn Hoa.
Người này xuất thân danh môn, lại bái được danh sư. Là điển hình của đệ tử danh môn, nền tảng cực sâu, căn cơ vô cùng vững chắc, hầu như không có bất cứ nhược điểm nào, hệ thống chiến đấu vô cùng toàn diện lại chính thống. Nhất là một tay Nhị Thập Tứ Tiết Khí Kiếm, có thể xưng xuất thần nhập hóa.
Là tu sĩ cùng cảnh giới làm cho Khương Vọng kích động muốn rút kiếm nhất trong toàn trường.
Thiên kiêu như vậy, hầu như có thể ung dung xử lý bất cứ tình huống nào, bất cứ đối thủ nào, có cơ hội đi càng xa trong Hoàng Hà Hội lần này.
Những thiên kiêu của tiểu quốc như Lâm Tiện, đều dựa vào thần thông và đao thuật mạnh mẽ, mạnh thì mạnh thật, nhưng lại thiếu khiếu năng lực ứng đối với những tình huống bất ngờ xảy ra. Chỉ là một con Quỷ Diện Thử Bức, cũng có thể đột ngột đánh bại y.
So sánh với nhau, kiếm của Ân Văn Hoa, chưa chắc đã hung tàn như đao của Lâm Tiện, thế nhưng khi đối mặt với tình hình đột xuất như vậy, dù gì thì Ân Văn Hoa cũng có thể phản kháng đôi chút.
Thế nào là phong vân?
Chính là từng đối thủ làm cho trường kiếm kêu vang trong vỏ, làm cho Khương Vọng khó nén kích động, chỉ muốn rút kiếm quấy phong vân.
Mà đây chỉ là giai đoạn trước của thi đấu chính thức, rất nhiều tu sĩ vẫn chưa thể hiện ra toàn lực. Thậm chí, mấy thiên kiêu của cường quốc kia vẫn còn chưa xuất hiện.
Khương Vọng cũng không cảm thấy e ngại, hắn chỉ cảm thấy kích động, chỉ muốn tham dự vào đó, thậm chí đã không kịp chờ đợi, xưng vương xưng bá trong vùng nước cạn, cuối cùng cũng chỉ là trò đùa.
Xưng anh hùng trong đám anh hùng, mới là anh hùng nhất!
Khi hắn rời khỏi đài diễn võ, quay lưng lại với Lục Hợp trụ. Hắn bỗng nghĩ tới lúc trước, đã từng có người nói... "Bội kiếm của huynh đệ chúng ta, đều phải truyền thừa hàng ngàn đời."
Hắn cũng không tưởng nhớ người kia, thế nhưng vẫn nhớ kỹ câu này.
Từng hứa nhân gian đệ nhất lưu ...
Hắn nắm chặt kiếm trong tay, hỏi nó: "Ngươi đã chuẩn bị, được truyền thừa hàng ngàn đời chưa?"
Trong vỏ kiếm do Thần Long Mộc chế thành, Trường Tương Tư phát ra tiếng ngâm dài.
Trong mục nhai.
Vũ Văn Đạc không thể lôi kéo Triệu Nhữ Thành ra ngoài, lại không muốn bị Hách Liên Vân Vân mắng, cho nên y núp ở chỗ ôn nhu hương uống rượu.
Phần lớn những quý nhân tới xem lễ, đều không thể thiếu hưởng thụ và phô trương lãng phí.
Những nơi tương tự, cũng chỉ ở Mục nhai mới có.
Trong căn phòng tản ra hương hoa mê người này, đèn lồng đỏ treo cao trên mái vòm.
Vũ Văn Đạc còn đang dùng miệng để "nói đạo lý" với một cô nương, dây dưa với nhau không ngớt.
Một tay khác thì đang trèo đèo lội suối, thăm dò đạo lý nhân sinh với một cô nương khác, năm ngón tay hoạt động liên tục, bảo dưỡng bàn tay của mình.
Y đã nhịn ba năm tại biên hoang, cho nên hiện tại y vừa "nói đạo lý" vừa dưỡng sinh.
Thế nhưng đúng lúc này, màn cửa lại bị cuốn lên.
Gió đêm thổi mạnh vào trong.
Vũ Văn Đạc rùng mình, quay đầu nổi giận mắng: "Con mẹ ngươi..."
Sau đó, y thấy Triệu Nhữ Thành đeo mặt nạ đồng xanh, đang đứng ngoài cửa.
Câu mắng chửi kia, đương nhiên phải nuốt vào.
"Nhữ Thành à?"
Tuy rằng đang là tháng sáu tháng bảy, thế nhưng gió trên đài Quan Hà quá lớn, gió đêm cũng không dịu dàng, rất dễ làm cho người ta cảm lạnh.
Cho nên Vũ Văn Đạc ôm chặt hai cô nương xinh đẹp, muốn truyền nhiệt của mình cho đối phương.
Đồng thời, vẻ mặt nhăn nhó nhìn về phía Triệu Nhữ Thành:
"Không phải Vũ Văn Đạc ta không đủ nghĩa khí, chỉ là hiện tại, ngươi cũng đã có danh hoa ... Không tiện lắm."
Triệu Nhữ Thành nói: "Có việc."
Giọng nói của y ... rất lạnh lẽo.
Tựa như mỗi lần y mới trở về từ biên hoang vậy.
Ngay lập tức, Vũ Văn Đạc ngồi thẳng lên, tay cũng thu lại, khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "Các ngươi lui xuống đi."
Hai vị cô nương kia cũng rất biết điều, không dây dưa dài dòng, đứng dậy lướt đi, rời khỏi căn phòng mà không nói thêm câu nào.
Các nàng rời đi, cũng mang theo gió đêm cuốn vào phòng.
Hương hoa lượn lờ, làm say lòng người.
Triệu Nhữ Thành cũng không nói chuyện ngay.
Vũ Văn Đạc nhìn y, nghiêm túc nói: "Nhữ Thành, chỉ cần ngươi nói, chỉ cần ta làm được."
"Ta có thể ra sân tại Hoàng Hà Hội hay không?" Triệu Nhữ Thành hỏi.
Vũ Văn Đạc im lặng một lát.
"Nếu như ngươi nói trước mấy ngày, sẽ không có bất cứ vấn đề gì, sẽ có thể cho ngươi một cơ hội lên đài chiến đấu với Kim Qua."
Gã lắc đầu với vẻ khổ sở: "Tuyển chọn giai đoạn trước cũng đã bắt đầu, Nhữ Thành. Hiện tại ta không thể, Vũ Văn gia không thể."
Vũ Văn Đạc cũng không hỏi tại sao Triệu Nhữ Thành lại muốn thay đổi, thế nhưng chuyện này đã vượt khỏi năng lực của gã.
Tuyển chọn đã xong, Kim Miện tế tự sẽ không đồng ý thay người. Sẽ không còn cơ hội, để cho người của mình tiêu hao tinh lực của Kim Qua.
Bất cứ cường giả dẫn đội của quốc gia nào, cũng không đồng ý chuyện này.
Dù cho Vũ Văn gia trả ra cái giá thế nào đi chăng nữa.
"Ta hiểu." Triệu Nhữ Thành nói.
Y cũng không quấy rầy nữa.
Bất cứ kẻ nào cũng không phải chịu trách nhiệm cho kẻ khác.
Huống chi là chuyện này, cũng do y thay đổi quá nhanh, Vũ Văn Đạc cũng đã tận lực.
Y quay người đi ra ngoài.
Vẫn còn những cách khác, y suy nghĩ.
Bỗng một cô gái xinh đẹp động lòng người xuất hiện trước mặt y.
Mặc váy màu xanh nước biển, đầu đội Ngân Dao quan.
Nàng nhìn y, mỉm cười, giống như một đóa hải đường nở rộ giữa trời đêm.
"Ngươi muốn tham gia Hoàng Hà Hội à?"
Hách Liên Vân Vân nói: "Ta sẽ giúp ngươi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận