Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1503: Sương giá mùa thu (1)

Đứng trong mây mù, áo choàng lông chồn trắng, tựa như một đống tuyết.
Trên gương mặt của Khương Vô Khí lại có ánh sáng hồng nhuận, con ngươi quý khí mà thanh hàn nhẹ nhàng đảo qua tứ phương, tựa như núi sông mặt đất trước mắt là của y vậy.
"Bình Đẳng Quốc dám mưu hại cô, cô cần tuyệt diệt!"
Từng chữ như ngân bạc vang vọng, tựa như đao thương cùng vang.
Y thét dài, nói: "Còn ai tới không?"
Y nói lúc này, lại không chỉ như lúc này.
Trương Vịnh khóc từ, là âm mưu mà Bình Đẳng Quốc định bôi xấu thanh danh đế vương. Y bị liên lụy vào, gục ngã khó gượng dậy, căn cơ của y tại triều đình là do Thiên tử yêu quý ban cho, hiện tại mất đi đế tâm, tương đương với mất đi hết thảy.
Ngày hôm nay chính là ngày mà Khương Vô Khí phản kích!
Lúc này khắp nơi im ắng, mây ngừng gió lặng.
Y dùng một tay trấn áp hai vị Thần Lâm, uy phong làm cho cả tòa Vân Vụ Sơn này phải sợ hãi.
"Điện hạ, ngộ thương ta rồi!" Giọng nói của Lệ Hữu Cứu vang lên từ trong lòng bàn tay.
Khương Vô Khí không nói lời nào, đạp trên mây mù, quay người đi về phía dưới núi.
Cường giả Bình Đẳng Quốc lựa chọn ngày hôm nay để hành thích, "vừa lúc" Lệ Hữu Cứu phụ trách tuần tra khu vực xung quanh, làm sao lại vô tội?
Thậm chí ghi chép về việc Lệ Hữu Cứu điều chỉnh khu vực tuần tra, đã sớm ở trên tay Khương Vô Khí.
Đương nhiên, Lệ Hữu Cứu có rất nhiều giải thích hợp lý...
Thế nhưng y không nghe.
Khương Vô Khí lấy thân làm mồi, muốn câu người, đương nhiên không chỉ những thứ này. Từ đường dây này sẽ điều tra ra toàn bộ quốc cảnh Tề quốc... Vì ngày hôm nay, Trường Sinh Cung đã chuẩn bị đầy đủ.
Chỉ là hiện tại ở trên Vân Vụ Sơn, chỉ có những thu hoạch này mà thôi.
Dù sao y vẫn luôn thể hiện bản thân chỉ có tu vi Nội Phủ Cảnh. Dù y là cung chủ Trường Sinh Cung cao quý, có thể câu được chỉ có cá ở cấp độ này mà thôi. Mồi câu lớn thế nào, sẽ câu cá lớn tương ứng.
Cho nên y quay người.
Con đường dưới chân đã biến mất, Thần Lâm Cảnh Kiều Nhị và Thần Lâm Cảnh Lệ Hữu Cứu đều bị lật tay trấn áp.
Lúc đó mặt trời mới vừa mọc, hào quang lấp ló ở chân trời, xấu hổ nhìn mỹ thiếu niên tại nhân gian.
Quý tộc Thiên hoàng mặc một bộ áo choàng trắng như tuyết đạp không rời đi, mây mù tách ra không dám cản đường.
Cảnh thiên thượng nhân gian khó gặp.
Toàn bộ tu sĩ siêu phàm trên Vân Vụ Sơn tận mắt thấy được cảnh tượng này, đều im lặng không biết nên nói gì!
Thế nhân đều biết, Thập Nhất hoàng tử Khương Vô Khí của Đại Tề, có được tư chất tuyệt thế, dựa vào nghị lực cùng thiên phú mà người thường khó có thể tưởng tượng nổi, trong khi bị hàn độc nhập mệnh hạn chế, vẫn có thể đi tới vị trí Cung chủ Trường Sinh Cung ngày nay.
Thế nhưng tất cả mọi người đều không biết, Khương Vô Khí là thiên tài tới mức nào!
Một bước Nội Phủ tới Thần Lâm, vừa vào Thần Lâm đã có thể lấy một địch hai một cách dễ dàng, lật tay trấn áp hai tên cường giả Thần Lâm Cảnh!
Chuyện này là con người có thể làm được sao?
...
...
Nắng sớm cũng rơi vào những nơi khác nhau ở Lâm Truy thành.
Đánh thức một số người đang ngủ say, cũng an ủi một vài con người đang mất mát.
Cảnh tượng vẫn luôn như vậy, thế nhưng con người lại là khác biệt.
Tu gia là tòa nhà khí phái nhất Tiến Hiền Phường, dừng lên vì Tu Viễn, cũng vì Tu Viễn mà vắng vẻ.
Vẫn là căn phòng kia, vẫn là ấm trà đó.
Vẫn là Diêm Đồ và Tu Viễn ngồi đối diện.
Cùng xuất thân bình thường, cùng có tài năng kinh thế, cùng dấn thân vào quân ngũ, cùng một bước lên mây.
Hai vị thống soái Chiến Sự Đường có nhân sinh tương tự, sớm đã lập nên tình hữu nghị làm cho người hâm mộ. Bấm tay tính, năm tháng khó mà tính toán được.
Ăn ý giữa hai người cũng không phải người thường có thể sánh bằng, khi âm thầm nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều so với những người khác.
Thế nhưng hôm nay đúng là im lặng trong một thời gian rất dài.
Tới khi từ ngõ bên ngoài cách đây hai quảng trường truyền tới một tiếng rao bán...
"Mài... kéo đây..."
Mặc dù xa như thế, nhưng Diêm Đồ vẫn nghe được tiếng rao này.
Y nâng chung trà lên, uống ừng ực hết sạch.
Cạch!
Chén trà được đặt mạnh xuống bàn.
"Không uống, uống chỉ thêm uất ức!"
Diêm Đồ đứng dậy, nói: "Đi đây!"
Mà Tu Viễn vẫn ngồi xếp bằng đoan chính nơi đó, cúi đầu quan sát chén trà. Trong chén trà có vân văn trắng, một lá trà dựng đứng giống như nở rộ đầu cạnh, chìm nổi trong nước sôi như đang nhảy múa.
Tựa như gã muốn nhìn nó chìm xuống, thế nhưng từ đầu tới cuối lá trà này vẫn không chìm.
"Hành động thất bại, đúng không?" Tu Viễn hỏi.
Diêm Đồ đi tới cạnh cửa bỗng dừng lại, hỏi: "Là ý gì?"
Tu Viễn dùng ngón cái và ngón trỏ, xoay nhẹ ly trà, nói: "Ta vẫn luôn nghĩ, vì sao ta lại coi trọng Thôi Trữ như vậy? Trước Đại Sư Lễ, vì sao hắn lại hợp ý ta như vậy? Rõ ràng hắn không phải là người như vậy, thế mà lại có thể rèn luyện thành một người hợp với khuôn mẫu mà ta thích như thế."
Gã không ngẩng đầu, lại hỏi: "Ngươi có thể nói cho ta đáp án hay không, Diêm huynh?"
Diêm Đồ giận tái mặt, nói: "Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, ngươi lại nghi ngờ ta?"
"Đúng vậy... chúng ta là bạn nhiều năm như vậy." Tu Viễn thở dài, nói: "Nếu như được ngươi hỗ trợ, Thôi Trữ đương nhiên có thể hợp ý với ta như vậy. Bởi vì giao tình giữa hai ta, ngươi chỉ bảo hắn cũng không ai suy nghĩ gì. Vừa lúc Trảm Vũ quân tuần tra kinh kỳ, cho nên dù Hạ quốc bên kia dâng lên nhân vật cao tầng của Bình Đẳng quốc, manh mối cũng bị chặt đứt rất nhanh. Bắc Nha liên hợp Trảm Vũ quân phong tỏa toàn thành, thế nhưng chỉ bắt được vài con tép nhỏ..."
"Những lời nói lung tung vô căn cứ như vậy, ta có thể nói ra mấy trăm người khác cũng được, ngươi không cảm thấy nói vậy rất gượng ép sao?" Diêm Đồ giận không kiềm nổi: "Tu Viễn, đầu óc ngươi có phải bị giam giữ nên hỏng rồi không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận