Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2620: Hội tại Trường Hà (1)

Diều hâu vỗ cánh trên trời cao, như một chiếc lá bồng bềnh rơi vào trong mây.
Bầy cừu như mây bay bồng bềnh, ngao du trong biển xanh.
Trong Vương Đình chí cao hiển diệu nhất trên thảo nguyên, trong một tòa vương trướng màu vàng nào đó.
Thị vệ tu vi không tầm thường vén rèm lên, một viên tướng đi vào, quỳ một chân xuống đất:
"Điện hạ, Triệu Nhữ Thành đã rời khỏi thảo nguyên, Kim Ấn Thiết Thư của hắn được treo ở dưới xà nhà."
Trong trướng, Hách Liên Vân Vân đang ngồi trước gương, hai nữ quan vây quanh, đang trang điểm cho nàng.
Đôi mắt màu xanh biếc của nàng phản chiếu trong gương, không hiện ra cảm xúc gì.
Mặc dù tin tức đến rất là đột ngột.
Mặc dù nàng đang làm nền cho bước nhảy vọt tiếp theo của Triệu Nhữ Thành, giúp hắn tạo ra cơ hội, thay đổi vị trí... Mặc dù nàng đã đang chuẩn bị cho chuyện đính hôn.
Nhưng giờ phút này nàng lại rất bình tĩnh:
"Thú vị. Từ quan treo ấn sao?"
Nữ quan đang tô mi không đáp, nữ quan đang chải tóc giống như không nghe thấy.
Viên tướng vẫn giữ nguyên thế quỳ một chân, cúi đầu.
Hách Liên Vân Vân khẽ cười:
"Đây là noi theo vị huynh trưởng tốt của hắn ở Tề Quốc này."
"Nhưng Khương Vọng vì Tề Quốc đoạt thủ khôi Hội Hoàng Hà, áp đảo thiên kiêu Cảnh Quốc ở Tinh Nguyệt Nguyên, đánh xuyên qua chiến trường Nam Hạ, trấn được Họa Thủy thu được dân tâm, liều mình liều mạng không biết bao nhiêu lần, còn có biểu hiện không tầm thường ở Yêu giới. Tề Quốc nhận được hồi báo vượt xa họ đặt cược..."
Nữ quan chải tóc hơi khó chịu:
"Triệu Nhữ Thành là người đại diện cho Mục Quốc, nhưng lại chẳng làm được gì nhiều cho Mục Quốc."
"Cái này gọi là huynh đệ tình thâm!"
Hách Liên Vân Như bình luận.
Viên tướng tiếp tục bẩm:
"Trong phòng có để lại một phong thư, hẳn là để lại cho điện hạ."
Hai tay nâng phong thư lên.
Nhưng lá thư dần chuyển thành màu xanh, sau đó vỡ tan như một tấm gương vỡ, mảnh vỡ của thư rơi lả tả trên không trung, rơi vào không gian, biến mất.
Hách Liên Vân Vân hờ hững:
"Người đã đi rồi, để thư làm gì!"
Trong trướng nhất thời nặng nề.
Một lát sau, viên tướng xin chỉ thị:
"Vậy... Xử lý như thế nào?"
"Nên xử lý thế nào thì xử lý như thế, lấy lợi ích quốc gia làm trọng."
Hách Liên Vân Vân lãnh đạm:
"Hắn đã rời bỏ ta, các ngươi cũng không cần vì ta mà cố kị."
Viên tướng:
"Tịch thu gia sản, xóa tên khỏi sách vàng, đưa vào danh sách truy... Tội đồng phản quốc."
Mục quốc đã từng che chở Triệu Nhữ Thành, bây giờ sẽ thu hồi tất cả.
Hách Liên Vân Vân không nói gì, chỉ khoát tay.
Viên tướng đứng dậy, chậm rãi lui ra ngoài.
Tấm rèm vải như vòm trời buông xuống, đóng lại cánh cửa một trái tim.
Khi đẩy cánh cửa đá khổng lồ ra, phát ra một tiếng vang trầm thấp.
Như một tiếng rên vì bị kềm nén trong thế giới áp lực này.
Không thể kêu lên to tiếng, vì khi con người ta kêu to vì đau đớn, có đôi khi sẽ bị coi là mềm yếu.
Nơi này là Sở Quốc.
Nơi này là Lạc Sơn.
Nơi này là Sơn Hải Luyện Ngục.
Hán tử mặt sẹo trên tòa tháp con mắt bị đè nén quá mức nhìn xuống, thấy Chúc Duy Ngã tóc như cỏ khô, đeo trường thương, từ trong sơn cốc đi ra.
Võ phục sạch sẽ khó tả, máu đen vẫn còn dính trên mặt.
Phong thái từng được miêu tả ngày xưa, không có lấy nửa điểm liên quan với người đang hiện diện.
Giọng nói của hán tử mặt sẹo như đá vụn bong ra từ nham thạch, mang theo tử khí dày đặc, thô ráp:
"Đi rồi?"
Chúc Duy Ngã tới đây đã được một thời gian, ngoài tu luyện thì không còn gì khác.
Đương nhiên đã quen thuộc với người giữ cửa trấn sơn này.
Nhưng cũng chỉ là nhận ra mặt nhau.
Họ chưa từng nói chuyện với nhau.
Bây giờ nghe thấy câu hỏi này, cũng đơn giản đáp:
"Ờ, đi thôi."
Thủ sơn mặt thẹo không nói gì thêm, ngồi trên tòa tháp cao cao nhìn về phương xa, không biết đang nghĩ cái gì.
Chúc Duy Ngã thì tiếp tục đi về phía trước, trầm mặc cứng cỏi, đi trên sơn đạo uốn lượn của Lạc sơn, thành một chấm đen cô độc.
Những điểm đen thưa thớt, di động ở bờ sông.
Sắp thành một đường thẳng, song song với dòng sông.
Ngày hôm nay, dòng sông không gợn sóng, người đi bên bờ, giọng nói cũng bất giác nhẹ nhàng hơn.
"Ta nói nè, lão đại."
Giọng nói nghèn nghẹt của Ngỗ Quan Vương vang lên từ trong mũ trùm:
"Không phải ngài nói nhiệm vụ lần này cực kỳ quan trọng à? Vì sao chỉ có mấy người chúng ta?"
Doãn Quan để xõa mái tóc dài trên vai, đón gió mà đi:
"Những người khác đến không có ý nghĩa."
Ngoài hắn, những người đồng hành đều mang mặt nạ, nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Trên mỗi mặt nạ được viết những chữ khác nhau, "Sở Giang", "Ngỗ Quan", "Tống Đế", "Bình Đẳng".
Không khó nhận ra những người đi cùng với Diêm La hôm nay đều là chiến lực Thần Lâm.
Ngỗ Quan Vương không khỏi hỏi:
"Biện Thành Vương đâu?"
Doãn Quan cười:
"Ngươi rất nhớ hắn?"
Một cỗ thi thể mà thấy khó thở là một chuyện rất kì quái, nhưng Ngỗ Quan Vương quả thật cảm thấy giờ phút này hô hấp không được thông suốt. Có lẽ vẫn chưa hòa hợp lắm với cái thi thể mới này, ông ta nhếch khóe miệng, nở một nụ cười miễn cưỡng:
"Chỉ là quan tâm giữa đồng nghiệp với nhau."
Doãn Quan "à" một tiếng:
"Lần sau ngươi cứ quan tâm ngay trước mặt, không cần thông qua ta."
Ngỗ Quan Vương không đáp.
Nhưng Doãn Quan làm thủ lĩnh vẫn giải thích:
"Ta cũng không biết vì sao hắn từ chối tham gia, có lẽ hắn quả thật rất bận, cũng có lẽ nhiệm vụ này không phù hợp với nguyên tắc của hắn."
Giọng không phải không oán giận:
"Tổ chức không ngừng có máu tươi tràn vào, có thể nói sinh cơ bừng bừng, cuồn cuộn không dứt. Nhưng hắn luôn là người có tật xấu nhiều nhất."
Mặc dù Ngỗ Quan Vương đã quen với tử vong và nguy hiểm, nhưng nghe nói như thế cũng không khỏi cảm thấy quái dị, ngài quản lý tổ chức cứ hở một cái là có người chết trận, Diêm La cứ hở một cái là lại thay người, mà ngài gọi nó là "Sinh cơ bừng bừng, cuồn cuộn không dứt"?
Thủ lĩnh quả nhiên là thủ lĩnh.
Hắn hắng hắng cổ, giọng khô khốc:
"Nói cách khác, Biện Thành Vương cũng không tham gia nhiệm vụ, sau khi biết nhiệm vụ là cái gì, thì từ chối. Nhưng chúng ta tham gia nhiệm vụ, cho tới bây giờ, cũng có biết cụ thể nhiệm vụ là gì đâu."
Doãn Quan lạnh nhạt:
"Nhiệm vụ lần này vô cùng cơ mật, các ngươi chỉ cần biết thù lao thế nào là được. Chi tiết cụ thể thì đến nơi ta sẽ sắp xếp. Hoặc là..."
Hắn quay đầu nhìn Ngỗ Quan Vương:
"Chờ ngươi mạnh như Biện Thành Vương, ngươi cũng có quyền đưa ra yêu cầu giống hắn."
Ngỗ Quan Vương vội giơ hai tay lên:
"Ta đâu có đưa ra yêu cầu. Ta chỉ... thuận miệng tán gẫu thế thôi."
"Nếu các ngươi có ý kiến gì với nhiệm vụ lần này, bây giờ có thể lựa chọn rời khỏi."
Giọng Doãn Quan cũng giống như dòng Trường Hà không gợn sóng bên cạnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi:
"Nhưng nếu đã tiếp tục đi theo ta, ta coi như đã nhận được lời hứa thề có chết cũng hoàn thành nhiệm vụ của các ngươi. Sau khi đến nơi, tất cả mệnh lệnh của ta đều không được phép cãi lại."
Chống lại mệnh lệnh của Tần Quảng Vương có ý nghĩa như thế nào, mỗi người trong Địa Ngục Vô Môn đều biết rõ.
Ngỗ Quan Vương tỏ thái độ đầu tiên:
"Lão đại ngài cũng biết ta, ta trung thành đáng tin, nghe lời răm rắp!"
"Giết ai mà không phải là giết! Chúng ta chính là làm nghề này mà."
Tống Đế Vương bày tỏ:
"Chỉ cần đưa đủ tiền, chỉ ai giết người đó. Nếu mục tiêu là bọn người Tống dối trá, ta còn có thể giảm giá!"
Bình Đẳng Vương chậm rãi:
"Tới cũng tới rồi."
Sở Giang Vương không nói lời nào.
Sở Giang Vương không cần phải nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận