Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2575: Ác Trường Sinh (1)

Bên ngoài Hoả giới, quang cầu rơi xuống. Bên trong Hoả giới, diễm tước ngậm hoa.
Ý nghĩa lớn nhất của Chân Nguyên Hoả giới lúc này chính là dùng quy tắc độc lập của Hoả giới chống lại quy tắc của thế giới Phù Lục, khiến cho quyền năng liên quan đến thế giới Phù Lục của Khánh vương không thể triệt để thể hiện ra được.
Bởi vì giới này vốn ở bên ngoài giới kia!
Chân Nguyên Hoả giới nảy sinh ra từ rất sớm, là do Khương Vọng học tập và mô phỏng Lôi Giới chi thuật. Mà Lôi Giới chi thuật là do Khương Vô Khí kết hợp với phương pháp tu hành đồ đằng, trợ giúp Lôi Chiêm Càn sáng tạo ra, vốn là chuẩn bị cho việc Lôi Chiêm Càn quay lại Phù Lục sau này.
Có nghĩa là những người lúc đầu tham gia tranh đoạt thế giới Phù Lục gồm Khương Vọng, Lý Phượng Nghiêu, Khương Vô Tà, Lôi Chiêm Càn, lại lấy phương thức như vậy liên thủ!
Đương nhiên Chân Nguyên Hoả giới tuy đã độc lập thành một giới, nhưng cũng chỉ là cho Khương Vọng lựa chọn chiến đấu tự do hơn. Từ đầu đến cuối, thứ gây trở ngại lớn nhất cho quyền hành của Khánh vương trên phương diện quy tắc thế giới vẫn luôn là người đại diện cho ý chí của thế giới Phù Lục - Tật Hỏa Dục Tú.
Sự tồn tại của Chân Nguyên Hoả giới khiến cho Khánh vương không kịp điều động quyền hành thế giới để ngăn cản.
Tam Muội Chân Hỏa bộc phát khiến cho khế ước vương quyền mất đi khả năng khôi phục.
Trăm năm vương quyền lần đầu tiên thất ước, bánh xe lịch sử của Nhân tộc Phù Lục đi đến đây bỗng nhiên gặp phải chông gai. Nhưng chỗ chiến trường này thì lại đang sôi trào!
Tự do đã ở trong tay, còn cần phải suy tính lựa chọn như thế nào hay sao?
Tấm lụa vàng đại biểu cho khế ước vương quyền bị thiêu rụi trong liệt hỏa, ngọn lửa càng thêm thiêu đốt dữ dội trong đôi mắt mênh mông bát ngát của người Phù Lục. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Khánh vương, vương tọa chí cao kia đã sụp đổ, Đồ Đằng Chi Lâm đang không ngừng sụp xuống...
Khách nhân đến từ Thương Thiên càng thêm kiên quyết nắm bắt thời cơ chiến đấu!
Một mũi Lưu Phong theo ánh mắt rơi xuống, một thương Tử Cực thăm dò theo tọa độ đâm tới.
Hí Mệnh khóa chặt bốn phương, Tịnh Lễ tìm kiếm nhân quả.
Khương Vọng vốn đã ở phía trước, cũng là người xuất kiếm đầu tiên.
Ầm ầm ầm!
Đạo pháp cuồng bạo đã bị diệt vong ngay trong quá trình thành hình, thân thể hóa thành hỏa diễm của Khánh vương bị đông cứng thành tượng băng ngay tại chỗ, sau đó một khắc lại xuất hiện vô số vết nứt ngang dọc, vỡ thành vô số mảnh vụn, chiết xạ ánh sáng lấp lánh khắp trời... Rồi lại bị Trường Tương Tư cùng Bất Chu Phong cuốn đi, hôi phi yên diệt.
Không còn thứ gì tồn tại nữa.
Chỉ có biểu cảm thống khoái lướt qua một chớp mắt trong tượng băng lại như một mảng u ám lưu lại trong lòng mọi người.
Mất đi sự ủng hộ của hàng triệu đại quân, chỉ dựa vào bộ thân thể không thể đột phá đến cảnh giới Đồ Đằng Thánh Linh của Khánh vương, căn bản không có khả năng chống lại thế công phản kích của thiên hạ lúc này.
Đây là hiện thực mà người nào cũng biết.
Nhưng Khánh vương chết thực sự quá dễ dàng!
Trong năm tháng dài đằng đẵng, y thao túng thế giới Phù Lục trong lòng bàn tay mình, nhào nặn ý chí thế giới như viên đất sét, áp chế cả tồn tại khủng bố như Ngao Quỳ và Khất Hoạt Như Thị Bát... Cho dù là bị gạt bỏ đi vương quyền, cướp đi quyền hành thế giới, lại bị thiên hạ phản kích, cũng nên có một chút át chủ bài ra dáng mới đúng chứ.
Khương Vọng lấy thân mình chắn ở phía trước, chính là vì muốn nghênh đón nguy hiểm lớn nhất.
Nhưng khi một kiếm lướt qua, mây khói đều không có.
Những cường giả của các bộ tộc Nhân tộc Phù Lục thậm chí còn không kịp ra tay!
Cứ như vậy đã kết thúc rồi sao?
Rất nhiều người ở đây đều có một loại cảm giác hoang mang.
"Bộp!"
Cuốn Sáng Thế Chi Thư khổng lồ trên bầu trời đột nhiên khép lại, từ từ thu nhỏ, bay về phía Tật Hỏa Dục Tú đang ngồi trên xe lăn. Thể xác của hắc thủ đứng sau màn đã bị hủy, quyền hành thế giới này cũng nên quy vị rồi.
Là người đã triệt tiêu quyền hành của Khánh vương ở mức độ lớn nhất trong toàn bộ trận chiến này, khiến Sáng Thế Chi Thư trầm mặc từ đầu chí cuối, Tật Hỏa Dục Tú quả thật xứng đáng không thẹn với câu "Trời giáng cứu nạn".
Lúc này lẽ ra là thời điểm mọi người vui mừng, riêng phần mình cảm thấy thoải mái.
Nhưng lại có một đường hàn quang như tuyết chắn ngang trước quyển sách này.
Khương Vọng tay cầm Tam Xích Kiếm, chém ngang Thiên Địa Môn.
Thân hình đang đến gần của Tật Hỏa Dục Tú đột nhiên dừng lại, nàng muốn đứng người dậy, nhưng chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc" liên tiếp, từ cổ tay đến khuỷu tay, từ eo đến cổ, tất cả đều hiện ra khóa sắt, khóa chặt nàng bên trên xe lăn.
Những khóa sắt này đều hiện ra ánh kim loại sáng bóng, khắc đầy phù văn vô cùng dày đặc, lưu chuyển lực lượng với thuộc tính khác nhau.
"Phong huyết, cấm nguyên, khóa lực, hủ cốt, phong ấn ngũ hành..."
Tật Hỏa Dục Tú lần lượt nhận xét, đột nhiên ngẩng đôi mắt tĩnh mịch của nàng lên!
Nhưng màu u tối còn chưa kịp động, trong đó bỗng nhiên có ánh lửa chợt hiện, hóa thành một cánh cửa chí tôn chí quý chắn ngang đồng tử... Dùng Triêu Thiên Khuyết phong ấn U Thiên!
Lần đầu tiên nhìn chăm chú vào đôi mắt tĩnh mịch này, Khương Vọng đã lưu lại hỏa chủng trong đó, giấu một chiêu Triêu Thiên Khuyết vào trong. Đây cũng là một trong những sự đề phòng của hắn đối với Tật Hỏa Dục Tú.
Giờ phút này Tật Hỏa Dục Tú bị giam cầm thật chặt trên xe lăn, hai con ngươi bị một lớp màng ánh sáng màu vàng bao phủ. Mắt không thể thấy, thân không thể động.
Quyển Sáng Thế Chi Thư kia gần nàng đến như vậy, nhưng một đường kiếm quang lại trở thành thiên hà.
"Mẫu thân! Cứu hài nhi!"
Nàng la to lên.
Dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, Tật Hoả Ngọc Linh nghe vậy liền đứng dậy, thế nhưng cô vừa động thì đã bị Khương Vô Tà đưa tay giữ vai. Cô khẩn trương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương lắc đầu, cho cô một ánh mắt yên tâm chớ vội.
"Vô Tà thúc thúc!"
Tật Hỏa Dục Tú lại nói:
"Không phải thúc nói muốn cưới mẫu thân của ta, làm phụ thân của ta, nói muốn chăm sóc cho ta thật tốt sao, vì cái gì lại trơ mắt nhìn người khác ức hiếp ta như vậy?"
Khương Vô Tà vô cùng nghiêm nghị nhìn về phía Hí Mệnh:
"Khống chế đống đồng nát sắt vụn của ngươi cho tốt, không nên làm tiểu hài tử bị thương!"
‘Người ra tay trước tiên là Khương Vọng, ngươi hung dữ với ta làm gì?’ Hí Mệnh thầm oán hận trong lòng, ngữ khí ngoài miệng có chút lạnh nhạt nói:
"Bắt được sát ý thì cơ quan trên xe lăn mới có phản ứng. Vừa rồi là vậy, sau này cũng là như thế."
Tật Hỏa Dục Tú vô cùng bất mãn:
"Nói bậy! Ta căn bản không hề nghĩ tới việc giết hắn, là hắn ngăn cản ta lấy lại quyền hành, còn phong ấn đi đôi mắt của ta!"
Hí Mệnh trầm mặc một chút:
"Có phải ngươi có sát ý đối với ta hay không ?."
Tật Hỏa Dục Tú cũng im lặng.
Thế mà lại ngầm thừa nhận!
Vị chân truyền của Mặc gia này trong lòng như có vạn câu hỏi vì sao, hoàn toàn không hiểu mình đã chọc giận người ta ở chỗ nào. Tất cả hành động sau khi đến thế giới Phù Lục, chẳng lẽ không phải đều là do Khương Vọng dẫn đầu sao? Y cũng chỉ là người đứng sau hỗ trợ mà thôi!
Khương Vô Tà dùng ngữ khí ôn nhu trấn an:
"Dục Tú à, đừng lo lắng, Khương Vọng không phải người xấu, sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với ngươi đâu."
Cũng không biết những lời này có thể trấn an được người nào.
"Khương Vọng?"
Tật Hỏa Dục Tú đột nhiên phẫn hận nói:
"Ngay cả tên mà hắn còn lừa gạt ta, còn có thể là người tốt ư?!"
Trên không trung rừng đá đồ đằng đã sụp đổ, các vị thủ lĩnh những bộ tộc thế giới Phù Lục đang lơ lửng trên không, phần lớn đều vô cùng hoang mang, không biết hiện tại là tình huống gì.
Mất đi chỉ huy một cách thống nhất, trăm triệu đại quân bao vây sơn lĩnh Tật Hoả cũng xuất hiện xu hướng hỗn loạn, có người muốn tiến, có kẻ muốn lui, có người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Tịnh Thủy Thừa Yên cầm cờ đi quanh tuần tra, tự mình trấn áp cục diện, yêu cầu quân đội các bộ tộc án binh bất động, lúc này mới có thể tạm thời dẹp yên hỗn loạn.
"Lúc ta ký tên lên bên trên khế ước vương quyền, còn chưa quen biết ngươi."
Khương Vọng nói:
"Cho nên không thể tính là lừa ngươi được."
"Vậy hiện tại ngươi là có ý gì, Khương Vọng thúc thúc?"
Tật Hỏa Dục Tú dùng thanh âm thanh thuý của hài tử hỏi.
"Ta chỉ một mực rõ ràng một chuyện."
Khương Vọng bình tĩnh nói:
"Quy tắc căn bản của một thế giới chính là nền tảng của thế giới này, không có khả năng thay đổi xoành xoạch được. Trang Sáng Thế Chi Thư do ngươi đại biểu cho ý chí thế giới, đại biểu cho quy tắc căn bản thế giới mà thành. Nếu nó có thể dễ dàng đổi qua đổi lại thì toàn bộ quyển Sáng Thế Chi Thư này đã sớm sụp đổ rồi.
"Cho nên vị Vu Chúc đáng thương bị ngươi xem như thuốc độc cho Khánh vương ăn kia, kỳ thật chưa từng giải đọc sai. 'Hàng' và 'Nghiêng' đều đúng. Chúng nó vốn là một thể lưỡng diện của ngươi. Khi thế giới này gặp phải nguy hiểm, ngươi muốn cứu. Nhưng ngươi cứu chính là thế giới này mà không phải là thứ khác. Đối với thế giới này mà nói, Nhân tộc Phù Lục cũng là kẻ xâm lược, ngươi muốn nghiêng tai ương... che phủ lấy bọn họ!"
Khương Vọng nghiêm túc nhìn nàng:
"Nếu quyền hành thế giới này đều quy về ngươi. Ta rất khó tưởng tượng ngươi sẽ làm ra chuyện gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận