Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1282: Đại án

Eo đeo Thanh Bài lâu như vậy, Bắc Nha cũng coi như là "nhà mẹ đẻ" của Khương Vọng.
Khi trước Bộ thần Nhạc Lãnh nóng lòng không chờ nổi, dùng thanh bài lưu lại nhân tài, cho tới bây giờ đã có thu hoạch.
Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, cũng là người Thanh Bài, làm cho trên dưới Tề quốc, không biết bao nhiêu người tuổi trẻ, đều có lòng hướng tới Thanh Bài!
Những nha môn khác đều không dám nhắc tới mấy chữ dự trữ nhân tài trước mặt Bắc Nha, dù là nhân tài tới mức nào đi nữa, cũng phải lùi bước trước mặt quán quân Hoàng Hà Hội.
Nếu như Phủ Tuần Kiểm của Đô Thành có một tấm danh thiếp.
Thanh Dương Tử Khương Vọng cũng sẽ được viết lên đó, để mọi người được biết.
Hiệu quả trong hiện thực, Khương Vọng có thể rõ ràng cảm thấy, toàn bộ hệ thống Thanh Bài đều tiếp nhận hắn.
Bởi vì vẫn luôn là nhân viên tạm thời, ít xử lý công việc, cho nên phần lớn Thanh Bài không chút ấn tượng nào đối với hắn cả, còn có một phần là ấn tượng xấu. Luôn cảm thấy hắn đi cửa sau mới có Thanh Bài, eo đeo tứ phẩm, đối với những bộ đầu chăm chỉ phá án mà nói quá bất công.
Mà sau khi hắn đạt được tư cách đại biểu cho Tề quốc xuất chiến Hoàng Hà Hội, loại cảm nhận này đã được cải thiện đôi chút.
Khi hắn đoạt được quán quân Hoàng Hà Hội thì trong vòng một đêm, Khương Vọng đã trở thành niềm kiêu ngạo của Thanh Bài.
Rất nhiều bộ đầu đều nguyện ý khoe khoang Khương Vọng.
"Biết Khương Vọng chứ? Thiên hạ đệ nhất Nội Phủ, là Thanh Bài chúng ta!"
Chỉ câu này, cũng không biết nở mày nổ mặt tới cỡ nào nữa.
Đội Thanh Bài bộ đầu phụng mệnh tới triệu tập Khương Vọng, không có ai là kênh kiệu cả, cấp bậc lễ nghĩa rất chu đáo. Sau khi tiến vào Bắc Nha, cũng là người người mỉm cười, vô cùng thiện ý.
Thế nhưng bầu không khí nhẹ nhõm vui sướng này, đã biến mất không thấy gì cả sau khi đi vào sảnh Hiến Chương.
Hiến Chương giả, là biệt danh của Bệ Ngạn.
Bệ Ngạn giả, con thứ bảy của Long Hoàng. Từ xưa tới nay đều tốt bụng, công bằng công chính, trong truyền thuyết, quản lý tất cả việc tố tụng của Thủy tộc.
Đương nhiên, sau khi Long tộc bị đuổi ra biển cả, Thủy tộc hiện nay đã sớm không cung phụng Bệ Ngạn. Chỉ là Nhân tộc lại không tị húy gì cả.
Từ tên là có thể biết, sức nặng của sảnh Hiến Chương này trong Bắc Nha như thế nào.
Mà trong sảnh Hiến Chương có ba người ngồi, càng không thể nghi ngờ thể hiện chuyện hôm nay quan trọng tới mức nào.
Khương Vọng chỉ nhận được hai người, ở giữa là Đô úy Bắc Nha - Trinh Thế, người ngồi bên phải Đô úy là Phó sứ Tuần Kiểm - Dương Vị Đồng.
Chỉ riêng hai người này, sức nặng đã quá đủ rồi.
Chớ nói chỉ là người đàn ông khí chất nho nhã bên trái Trịnh Thế kia.
Nhìn từ bề ngoài, chỉ mới là trung niên, nhìn có về còn hơi trẻ hơn Trịnh Thế. Ăn mặc vừa vặn, phong thái tự nhiên. Mặc dù ngồi bên trái Trịnh Thế, thế nhưng từ thái độ của Trịnh Thế và Dương Vị Đồng mà xét, địa vị có về còn trên cả Trịnh Thết.
Đô úy Bắc Nha là một chức vụ có địa vị thấp thế nhưng quyền lực lại nặng, nếu so với chức cấp thì còn kém hơn cả tam phẩm Kim Qua võ sĩ Khương Vọng. Thế nhưng nếu xét tới thực quyền thì trong toàn bộ Lâm Truy này, địa vị có thể cao hơn Trịnh Thế cũng không nhiều.
Ba vị đại nhân đang ngồi, đối mặt với cửa phòng, phía sau là bức tượng Bệ Ngạn như một con hổ. Nhìn giống như là tam đường hội thẩm vậy, làm cho người ta hồi hộp căng thẳng.
"Khương bộ đầu!" Khương Vọng vừa mới vào cửa, Trịnh Thế đã nói: "Bản quan và Tạ đại phu, Dương tuần kiểm sứ đã đợi ngươi từ lâu!"
Ông ta đang nhắc nhở Khương Vọng, thân phận của vị trung niên nho nhã kia.
Địa vị còn cao hơn Trịnh Thế, mà lại họ Tạ...
Triều nghị đại phu Tạ Hoài An!
Vừa mới bắt nạt cháu của người ta, Khương Vọng khá chột dạ.
"Xin chào mấy vị đại nhân" Hắn chắp tay nói: "Khương Vọng tới chậm, xin hãy thứ tội."
Tạ Hoài An cũng không nói gì.
Mặc dù Dương Vị Đồng cũng ngồi chung với hai người kia, thế nhưng thật sự thì cũng không có tư cách nói quá nhiều.
Hai người cạnh hắn ta, một người là cấp trên của hắn ta. Một người lại cùng cấp với sư phụ của hắn ta, hắn ta ngồi nơi này cũng chỉ phụ trách giám sát toàn bộ vụ án để đảm bảo tính công chính mà thôi, địa vị không thể bằng bất cứ ai cả.
Trịnh Thế xua tay, nói: "Ngươi bị gọi tới mà không thông báo trước đó chứ."
Thuận miệng kết thúc chuyện này, sau đó nói thẳng tới chủ đề chính, hỏi: "Tại cuối tháng trước, ngươi còn nhớ đã có chuyện gì xảy ra tại Dương Địa hay không?"
Khương Vọng sửng sốt, nói: "Dương Địa? Không có chuyện gì xảy ra cả mà."
Trong lúc sửng sốt này, ý nghĩ trong đầu hắn xuất hiện liên tục.
Khi đội ngũ về nước ngang qua Dương Địa, cũng chính là quận Hành Dương cũng không thoải mái, Tào Giai răn dạy Hoàng Dĩ Hành vài câu rồi cũng buông tha. Với thân phận của Tào Giai mà nói, việc này cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Không đi vào quận Xích Vĩ quận, tại quận Nhật Chiếu cũng chỉ nói vài câu với Điền An Thái ở ven đường mà thôi.
Trừ những thứ đó ra, còn có thể có cái gì nữa chứ?
Trịnh Thế nói: "Ngươi lại nghĩ kỹ lại lần nữa đi."
Khương Vọng khó hiểu hỏi lại: "Ti chức không hiểu, Đô úy muốn hỏi cái gì?"
Tạ Hoài An yên lặng nhìn hắn, vẫn không nói bất cứ điều gì. Mà Dương Vị Đồng lại bình tĩnh, không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
"Bản quan không ngại nói thẳng đi." Trịnh Thế nói: "Ngày đó, đã có chuyện gì giữa Tào Giai và Hoàng Dĩ Hành? Ngươi cũng ở hiện trường, còn nhớ chứ?"
"Đương nhiên là nhớ kỹ.”
Thế là Khương Vọng kể lại hoàn chỉnh những chuyện đã xảy ra tại ngày hôm đó, Hoàng Dĩ Hành tổ chức nghênh đón như thế nào, Tào Giai răn dạy ra sao... Kể lại rất công bằng, không mang theo bất cứ ý kiến chủ quan.
Thậm chí còn phục chế đoạn đối thoại y như cũ, không tăng không giảm bất cứ chữ nào.
Ngày đó, có không ít người ở đó, hắn nhìn thấy, nghe được cũng không nhiều hơn người khác, không cần thiết giấu giếm điều gì cả.
Với lại hắn cũng không cảm thấy Tào Giai có vấn đề gì.
Chỉ là hiện tại Đô úy Bắc Nha lại hỏi...
Giữa Tào Giai và Hoàng Dĩ Hành, chẳng lẽ còn xảy ra chuyện gì nữa sao?
Khi trước mình phán đoán sai rồi? Hôm nay được gọi tới Bắc Nha, cũng không phải muốn giao việc làm, mà là trở thành nhân chứng cho một vụ án nào đó?
Sau khi Khương Vọng kể lại, cũng không nhịn được mà suy đoán.
Đúng lúc này, Tạ Hoài An nói: "Ngươi xác định khi đó Tào tướng quân đã nói một câu... ‘Những quan lại Cựu Dương như các ngươi, cũng cần thay đổi thói quen đi' à?"
Khương Vọng ngẫm nghĩ, nói: "Đúng là có nói như vậy, thế nhưng khi đó cũng..."
Tạ Hoài An giơ tay ra hiệu hắn im lặng, sau đó nói: "Hoàng Dĩ Hành chết rồi."
Khi ông ta nói câu này, đã nhìn thẳng vào mắt của Khương Vọng.
Dáng vẻ ông ta rất nho nhã, khí chất nhã nhặn, thế nhưng khi nhìn chằm chằm Khương Vọng lại là nghiêm nghị không thể nhìn thẳng.
Khương Vọng cũng nhìn về phía ông ta, ngạc nhiên lại sợ hãi: "Tại sao lại như thế được?"
Dù nói thế nào đi nữa, Hoàng Dĩ Hành cũng là Trấn phủ sứ của Đại Tề, địa vị tương đương với quận trưởng.
Tồn tại như đại tướng nơi biên cương này, gặp chuyện không may thì tuyệt đối không phải chuyện nhỏ!
Tạ Hoài An bình tĩnh nói: "Có người nhìn thấy Hoàng Dĩ Hành tóc tai bù xù, đạo nguyên tản đi hết, ngã chết trước cổng thành."
Kiểu chết này đúng là có hơi kỳ quái.
Đạo nguyên tản đi hết... nói cách khác là tự sát?
Thế nhưng người như Hoàng Dĩ Hành vậy, làm sao có thể tự sát chứ?
Khương Vọng chợt nghĩ tới, chuyện mà mình có thể nghĩ ra, những đại nhân vật trong triều đình này làm sao lại không nghĩ ra cơ chứ?
Hắn bỗng cảm thấy yết hầu khô khốc, không nhịn được mà hỏi:
"Vậy hiện tại Tào tướng quân..."
Tạ Hoài An nói: "Đã bị cấm túc trong phủ."
Tào Giai bị hoài nghi có liên quan tới cái chết của Hoàng Dĩ Hành!
Thảo nào Đô úy của Bắc Nha tự mình giám sát, thảo nào còn có cả một vị đại phu triều nghị cũng tới!
Cái chết của một vị quận trưởng, liên quan tới thống soái Xuân Tử quân Tào Giai... chuyện này đúng là chuyện động trời mà.
Toàn bộ Tề quốc này, cũng không nhiều người có tư cách tham dự.
Đương nhiên Chiến Sự đường không tiện đứng ra, cho nên người của Chính Sự đường tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận