Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2530: Lấy giới làm lồng, người nào còn sống rời đi? (2)

Khương Vọng có chút mong đợi ngẩng đầu nhìn.
Đám người Tịnh Lễ, Bạch Ngọc Hà... cũng chiêm ngưỡng sự kỳ diệu của cơ quan Mặc gia.
Chỉ thấy con cơ quan chim này bay vòng vòng trên không trung, xoay tròn với tốc độ cao, sau khi bay một lúc lại quay ngược trở về.
Hí Mệnh thản nhiên nói:
"Không tìm thấy."
Mấy người lập tức tản ra.
Nói những câu như "chậc", "hầy", "như vậy mà cũng không được" gì đó.
Khương Vọng tiếp tục ở phía trước dẫn đường.
Hí Mệnh theo sát phía sau đội ngũ, lại không kìm hỏi:
"Bây giờ đi chỗ nào?"
Khương Vọng thong dong nói:
"Đi tìm một lão bằng hữu của ta."
Tịnh Lễ hòa thượng tán thưởng không thôi:
"Sư đệ, ở chỗ này mà ngươi cũng có bằng hữu ư!"
Khương Vọng chỉ khẽ mỉm cười chứ không nói thêm gì.
Lão bằng hữu trong miệng hắn đương nhiên là Khánh Hỏa bộ!
Thời gian thấm thoát thoi đưa, dòng đời không ngừng chảy trôi!
Chuyện của bốn năm trước dường như đã rất xa vời, nhưng một khi lật lại ký ức, tựa như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua mà thôi.
Tộc trưởng Khánh Hỏa Cao Thức xảo trá keo kiệt nhưng một lòng suy nghĩ vì tộc đàn.
Chiến sĩ thủ lĩnh Vô Chi địa quật, mặt đầy râu quai nón, tính cách cứng cỏi - Khánh Hỏa Hành.
Chiến sĩ thanh niên cụt tay dũng cảm Khánh Hỏa Nguyên Thần, người đã từng theo hắn tham gia trận chiến Sinh Tử Kỳ...
Đương nhiên còn có vị Vu Chúc Khánh Hỏa Kỳ Minh mà hắn quen thuộc nhất, nhưng đã tan biến bên trong U Thiên.
Suy đoán từ tình huống hiện tại mà xem, Ngao Quỳ đại khái sẽ có ba phương thức khôi phục.
Cách thứ nhất là cách mà lão tặc này đã từng thử qua một lần ở Sâm Hải Nguyên Giới, lợi dụng lực lượng tín ngưỡng để khôi phục bản thân. Theo như lời Khánh Hỏa Kỳ Minh nói lúc trước, Phù Lục rộng lớn vô ngần, bộ tộc nhiều vô số kể. Chỉ riêng Sinh Tử Kỳ đã có bách tộc tranh đấu. Nguồn tài nguyên tín ngưỡng là vô cùng phong phú, hơn xa Sâm Hải Nguyên Giới. Tuy rằng người Phù Lục không tin thần, nhưng với thủ đoạn của Ngao Quỳ, chắc chắn chuyện này không thành vấn đề.
Cách thứ hai là dựa vào Khất Hoạt Như Thị Bát. Bảo cụ Thiên Phật tự có chỗ bất phàm, biết đâu có thể giúp lão ta khôi phục.
Cách thứ ba là dựa vào truyền thừa của Vô Hán Công có khả năng tồn tại ở thế giới này, Thánh hiền Thương cổ để lại, không chừng có phương pháp khôi phục nào đó.
Nơi này là thế giới Phù Lục.
Khương Vọng đã từng đến đây.
Hắn đã từng ở nơi này, trợ giúp Khánh Hỏa bộ tham gia Sinh Tử Kỳ, giành được quyền thống trị thế giới Phù Lục trăm năm.
Nói cách khác, một trăm năm từ đó về sau, Khánh Hỏa bộ chính là bá chủ của thế giới Phù Lục!
Bộ tộc nắm giữ vương quyền có gì đặc biệt?
Một tờ chiếu lệnh, hiệu triệu thiên hạ!
Nếu có sự trợ giúp của bộ tộc nắm giữ vương quyền, không cần nói là ngăn cản Ngao Quỳ cướp đoạt lực lượng tín ngưỡng, hay là tìm kiếm Khất Hoạt Như Thị Bát, điều tra manh mối truyền thừa, thậm chí là tìm kiếm tung tích của Ngao Quỳ đều sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Hắn biết rõ ưu thế của Ngao Quỳ nằm ở tầm mắt của Chân Vương, mà ưu thế của hắn lại nằm ở thời gian hắn đã từng chân chính phấn chiến ở thế giới này!
Lão tặc muốn lấy thế giới này làm lồng giam, vậy xem ai mới là người sống sót rời đi!
Khương Vọng tràn đầy tự tin, đám người ở Bạch Ngọc Kinh cũng rất biết nhìn mặt cổ vũ.
Bọn họ bay nhanh trong thế giới rộng lớn này, một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Hí Mệnh rốt cuộc không nhịn được nữa:
"Bằng hữu của ngươi còn sống khỏe mạnh ở đây không vậy?"
Khương Vọng trừng mắt liếc y một cái, bay người đáp xuống, chặn một người qua đường lại:
"Xin chào, hỏi đường một chút! Cho hỏi bộ lạc Khánh Hỏa ở phương hướng nào?"
Thời gian trôi qua đã lâu, mà thế giới Phù Lục thì quá lớn, lúc trước hắn ở bộ lạc Khánh Hỏa chủ yếu là kịch chiến ở Vô Chi địa quật... cho nên không tìm được đường cũng là chuyện rất hợp lý!
Người qua đường kia bị đột nhiên chặn lại, có chút hoảng hốt:
"Ngươi, ngươi là ai?"
Bởi vì trong nháy mắt bị chặn lại, gã đã theo bản năng xuất thủ, thế nhưng lại bị trấn áp chỉ trong tích tắc. Hơn nữa gã có dự cảm người này rất cường đại, nhưng lại không cảm nhận được lực lượng đồ đằng!
Khương Vọng đã nhìn thấy hoa văn lôi điện màu đỏ trên trán người này, giả vờ như không chú ý đến tín hiệu cầu cứu mà người này phát ra bằng lực lượng đồ đằng, chỉ cười nói:
"Người của Xích Lôi bộ phải không? Không cần khẩn trương. Ta không có ác ý, chúng ta là người đến từ Thương Thiên."
Người qua đường kia khó nén vẻ hồ nghi:
"Sinh Tử Kỳ trăm năm mới tranh đấu một lần, hiện tại còn chưa đến lúc điểm Tinh tướng."
"Nhiệm vụ lần này của chúng ta không liên quan gì đến Sinh Tử Kỳ."
Khương Vọng lộ ra biểu tình ôn hòa, nhưng lại tự có uy áp mạnh mẽ đi kèm với lực lượng:
"Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương, ngươi chỉ cần nói cho ta biết bộ lạc Khánh Hỏa ở phương vị nào là được."
"Để ta nghĩ đã."
Người qua đường vụng về câu giờ:
"Cho ta nghĩ một chút."
Khương Vọng mỉm cười đáp:
"Không cần gấp. Bảo tộc nhân của ngươi đi đường chậm một chút, đừng để bị ngã."
Người qua đường kia hốt hoảng gật đầu:
"Được được được... hả?"
Khương Vọng cũng không nói thêm lời nào nữa.
Không lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa như sấm.
Có đến trăm kỵ binh cuốn theo bụi mù, cuồn cuộn lao tới.
Người cầm đầu cao giọng quát lớn:
"Kẻ nào có mắt không tròng, dám đến Xích Lôi bộ chúng ta giương oai?!"
Người đến lại là người quen!
Mấy năm không gặp, vẫn luôn bá đạo nóng nảy đến như vậy. Cho dù là tính tình hay là vóc người đều là như thế.
Mặc quần áo ngắn đồ da bó sát người, người trên lưng ngựa như núi non chập trùng. Tóc tết thành bím nhỏ, không ngừng bay phất phới. Trong tay cầm một cây roi da, bên trên roi điện mang chớp động.
Người này chính là Xích Lôi Nghiên của Xích Lôi bộ, nữ nhân lúc trước đã từng sánh vai cùng Lôi Chiêm Càn, còn đắc tội với Lý Phượng Nghiêu.
Nàng dẫn theo trăm kỵ binh hùng hổ kéo đến, quả nhiên là sát khí đằng đằng, trên bầu trời có cả lôi vân đi theo.
Người qua đường Xích Lôi bộ đứng trước mặt Khương Vọng lộ vẻ vui mừng.
Nhưng Khương Vọng chỉ nói một tiếng:
"Đừng giết người."
Liên Ngọc Thiền từ phía sau hắn như yến mùa xuân bay ra, song kiếm cũng chỉ giao nhau chém một nhát, kiếm quang như điện quang uốn lượn, xuyên qua trăm kỵ binh trước mặt.
Bịch bịch bịch bịch bịch!
Tất cả chiến mã bao gồm cả tọa kỵ của Xích Lôi Nghiên đều đồng loạt kêu lên thảm thiết, ngã xuống đất không dậy nổi.
Các chiến sĩ Xích Lôi bộ đang định xông lên lại như đồng loạt bước hụt một cái, ngã trái lăn phải trên mặt đất.
Liên Ngọc Thiền rất nghe lời.
Giết sạch trăm con ngựa, không chết một ai.
Mà lôi vân đi theo trên bầu trời cũng bị kiếm quang xé rách.
Nhìn xác ngựa la liệt khắp nơi bên trên mặt đất, máu chảy thành sông, Khương Vọng không kìm được thở dài.
Nữ nhân Liên Ngọc Thiền này thoạt nhìn thông minh xinh đẹp, nhưng tâm địa thật sự tàn nhẫn. Nhất định phải làm cho máu me đầm đìa như vậy sao.
"Xích Lôi Nghiên, còn nhớ ta không?"
Hắn lặng lẽ đi đến trước mặt Liên Ngọc Thiền, trên mặt cố nặn ra nụ cười:
"Lần trước chúng ta đã gặp qua ở Sinh Tử Kỳ."
Xích Lôi Nghiên ban đầu là sững sờ, sau đó giật mình kinh hãi, liên tục lùi về sau:
"Ngươi muốn làm gì?"
Nàng ta đương nhiên nhớ rõ Khương Vọng!
Hắn chính là người đã dùng một kiếm đánh bại Lôi Chiêm Càn mà nàng coi là Thần ma trong lòng, đập tan hy vọng chiến thắng của Xích Lôi bộ ở Sinh Tử Kỳ.
"Đừng khẩn trương."
Khương Vọng giơ hai tay ra, lấy đó biểu thị mình không có ác ý:
"Ta chỉ muốn hỏi đường mà thôi."
Xích Lôi Nghiên miễn cưỡng đứng vững:
"Hỏi đường gì?"
Khương Vọng ôn hòa nói:
"Ta chỉ muốn biết từ đây đến bộ lạc Khánh Hỏa đi như thế nào. Đã lâu không đến, cho nên không tìm thấy đường."
Xích Lôi Nghiên không chút do dự từ trong túi da lấy ra một cuộn da dê, trực tiếp ném tới:
"Đây là địa đồ, ngươi có thể tự mình xem."
Khương Vọng nhận lấy địa đồ da dê, mở ra xem hai lần, sau khi xác nhận không sai liền nói lời cảm ơn, sau đó dẫn người rời đi. Cũng không nên ở lại đây dọa người ta nữa, dù sao kiếm pháp của Liên Ngọc Thiền quá tàn khốc, Hí Mệnh lại có diện mạo trông khá hung dữ.
"Chờ một chút."
Xích Lôi Nghiên đột nhiên gọi với theo sau lưng.
Khương Vọng dừng bước quay đầu lại:
"Sao vậy?"
Xích Lôi Nghiên lúc này đã cảm thấy hắn thật sự không có ác ý, căng thẳng cũng giảm bớt đi rất nhiều, nàng nhanh chóng tìm từ, nói:
"Ta còn tưởng phải trăm năm nữa, không ngờ các ngươi đã đến rồi."
"Bình thường mà nói là như vậy."
Khương Vọng kiên nhẫn hồi đáp đối phương:
"Nhiệm vụ lần này của ta rất đặc thù."
"Vậy..."
Xích Lôi Nghiên cắn cắn môi, cuối cùng vẫn nói:
"Lôi Lang lần này có đến không? Khi nào hắn có thể đến? Hắn đã đáp ứng với ta sẽ đến tìm ta."
Khương Vọng trầm mặc trong chốc lát, sau đó mỉm cười nói:
"Hắn tạm thời không đi được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận