Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3087: Lễ Long cung

Bình An Trấn , Bình An Trấn ...
Con người sống trên đời này, có đôi khi không chỉ sống vì bản thân mình.
Sau khi trải qua một số chuyện, sau khi đã bỏ ra tình cảm, sẽ có rất nhiều người lo lắng cho ngươi, mong muốn ngươi được "bình an".
Nhưng "bình an" đôi khi cũng là một điều xa xỉ.
Ví dụ như Khổ Giác.
Ví dụ như Khổ Tính, sư đệ của Khổ Giác.
Thực ra Khương Vọng không quen biết Khổ Tính.
Hắn chỉ mơ hồ biết rằng, hình như có một người như vậy tồn tại, và người này đã chết bởi vì một biến cố nào đó. Chính bởi vì cái chết của người này, mà quan hệ giữa Khổ Giác và những sư huynh đệ ở Huyền Không tự vẫn luôn rất gượng gạo.
Hắn chưa từng muốn tìm hiểu chuyện cũ của Khổ Giác, bởi vì sau trận mưa máu kinh thiên động địa ở Thiên Kinh thành, cái chết của Khổ Giác cũng đã được khép lại trong lòng hắn.
Vị lão hòa thượng kia bôn ba cả đời, nói là tự tại thì cũng tự tại, mà nói là khổ sở thì cũng rất khổ sở.
Những khúc mắc giữa ông ấy và sư huynh đệ, chính bản thân ông ấy cũng đã buông bỏ rồi.
Vậy thì còn có gì đáng để tìm hiểu nữa?
Thế nhưng hôm nay, Trường Hà Long Quân lại trịnh trọng nhắc đến cái tên "Khổ Tính" hơn nữa còn dùng một chữ "dám" điều này cũng đủ chứng, cái chết của Khổ Tính không đơn giản.
Vì sao không ai dám nói ra? Vì sao Trường Hà Long Quân lại dám nói?
Nhân duyên giữa hắn và lão hòa thượng Khổ Giác... Có lẽ cũng nên truy tìm từ đầu.
Vào lúc cuối cùng của trận chiến ở Thiên Kinh thành, tuy rằng Khương Vọng không để tâm đến những lời Bán Hạ lão đạo nói, tuy rằng hắn không cần phải xác định lý do lúc đầu Khổ Giác tiếp cận hắn, nhưng liệu bản thân Khổ Giác có cần một đáp án hay không?
Hắn không biết.
Bức thư cuối cùng sư phụ để lại, không hề dạy hắn phải làm như thế nào.
"Khổ Tính là cao tăng thế hệ chữ "Khổ" của Huyền Không tự, là sư huynh đệ cùng đời với vị phương trượng đương nhiệm - Khổ Mệnh đại sư, cũng là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ đó. Đúng rồi, ông ấy là sư đệ của Khổ Giác đại sư, là người thân thiết nhất với ông ấy. Hai người bọn họ là sư huynh đệ cùng một sư phụ."
Có lẽ sợ Khương Vọng không biết rõ về Khổ Tính, Ngao Thư Ý ngồi trên ghế, bổ sung thêm một câu.
Hoàng Hà tổng quản mặc một bộ giáp, đứng sừng sững ở cửa điện, dùng tu vi Diễn Đạo đương thời canh giữ nơi này, ngăn cách cuộc trò chuyện này với thế giới bên ngoài.
Mọi người có thể biết được Khương Vọng đến Long cung nhưng tuyệt đối không thể biết được hắn và Long Quân đang nói chuyện gì.
Trong đại điện trống rỗng.
Chỉ có Ngao Thư Ý đang ngồi và Khương Vọng đang đứng.
Khương Vọng đặt chén trà đã cạn xuống, cầm ấm trà bên cạnh lên, rót đầy một chén trà khác.
"Vừa rồi là ta thất lễ, tựa như trâu nhai hoa mẫu đơn, không hiểu được trà ngon."
Hắn vô cùng quy củ ngồi xuống, cách một khoảng rất xa với Trường Hà Long Quân:
"Đáng lẽ ra nên ngồi xuống từ từ thưởng thức mới phải."
Ngồi ở đây, hắn bỗng nhiên nhớ đến Tịnh Lễ.
Giờ phút này, hắn có thể hiểu được, vì sao cái chết của Khổ Tính lại có ảnh hưởng lớn đến Khổ Giác đến vậy.
Mối quan hệ giữa Khổ Tính và Khổ Giác, tựa như hắn và Tịnh Lễ.
Lần trước hắn đến Long cung, là cùng với Tịnh Lễ...
"Uống trà đi."
Trường Hà Long Quân thản nhiên cười nói:
"Lúc khát nước, uống trà chỉ là để giải khát. Chỉ khi không khát, mới có thể thực sự "phẩm trà"."
"Xem ra hiện tại ta không có tâm trạng nào để tán thưởng trà ngon."
Vốn dĩ Khương Vọng còn muốn làm ra vẻ nhàn nhã khuấy nước trà, làm một chút lễ nghi khi uống trà cho có lệ nhưng lúc này hắn bèn đậy nắp chén trà lại, không uống nữa:
"Long Quân bệ hạ, có chuyện gì cứ nói thẳng."
Trường Hà Long Quân cười nói:
"Khương Chân Nhân, ngươi có biết trên đời này không có mấy người có thể nói chuyện này cho ngươi nghe không? Có người thì không biết nội tình, có người thì im như thóc, có người thì lòng như đã chết. Chỉ có ta, không đứng về phe nào, không có bất kỳ ràng buộc nào với chuyện này."
Khương Vọng chống gối ngồi, nói:
"Nghe có vẻ là chuyện vô cùng nghiêm trọng. Nhưng ta chưa từng được đọc trong sách vở cũng chưa từng nghe ai nhắc đến."
Ngao Thư Ý cười nói:
"Trẫm từng nghe qua một câu trên sách không thể ghi lại, mới là chân tướng của thế giới này. Ngài nghĩ như thế nào?"
Khương Vọng đáp:
"Nhưng cũng có sử quan ghi chép chân tướng trực tiếp vào sử sách như Tư Mã Hành tiên sinh, có tác phẩm sử học vĩ đại như "Sử Đao Tạc Hải"."
Ngao Thư Ý nói:
"Vậy chờ ngươi có cơ hội gặp Tư Mã Hành, không ngại hỏi hắn rằng vì sao Khổ Tính lại chết."
"Nếu có cơ hội bái kiến Tư Mã Hành tiên sinh, nếu hắn bằng lòng đáp, đương nhiên ta muốn kiểm chứng."
Khương Vọng nói:
"Chuyện ta muốn kiểm chứng có rất nhiều, không chỉ một chuyện Long Quân bệ hạ nói."
Ngao Thư Ý nhìn hắn:
"Lúc trước ngươi dâng lễ vật ở Long Cung, nể tình ngươi và trẫm có chút ân tình, trẫm mới bằng lòng mở lời. Nhưng ngươi phải biết, mở lời này vốn không dễ dàng."
"Trẫm cũng chẳng có gì phải ngại."
Ngao Thư Ý nói:
"Ngắm nhìn thiên hạ, quần hùng tranh bá, thủy tộc trong thiên hạ đều bị chia cắt cai trị. Khương Chân Nhân, ngươi thấy... trẫm đường đường là Trường Hà Long Quân mà còn không quản được Trường Hà, vì sao có thể ngồi vững trong Long cung, mặc cho mưa gió mấy chục vạn năm?"
Khương Vọng đáp:
"Đương nhiên là vì Long Quân bệ hạ anh minh thần võ, nhân từ rộng lượng".
"Vì trẫm không tranh!"
Ngao Thư Ý cắt ngang:
"Không quan tâm, không hỏi han, không nói năng. Chặt đứt móng vuốt, nhổ răng nanh, ngươi có thể làm linh vật. Long phượng báo may!"
Trong điện nhất thời im lặng.
Đối mặt sự thật phũ phàng luôn cần dũng khí, nhất là đối với kẻ có thân phận như Ngao Thư Ý.
Khương Vọng suy nghĩ một chút, nói thẳng:
"Khương mỗ biết bệ hạ khó mở lời, chi bằng nói thẳng, Khương Vọng có thể làm gì cho bệ hạ?"
Ngao Thư Ý nhẹ nhàng gạt nắp trà, thong thả nói:
"Là trẫm mời ngươi đến Long Cung, có lẽ trẫm nên nói trước, trẫm có thể cho ngươi thứ gì."
Khương Vọng thản nhiên, chờ đợi câu tiếp theo.
Ngao Thư Ý nói:
"Đầu tiên là về Khổ Tính. Chuyện năm đó rất bí ẩn, người biết rất ít, mà đa phần chỉ biết một chút tin tức. Nhưng trẫm lại thấy rõ ràng ngọn nguồn, mọi khía cạnh của sự việc, mấy năm nay cũng coi như đã nghĩ thông suốt; lại có lập trường khách quan, có thể nói rõ với ngươi. Được như trẫm, e là không có người thứ hai."
Hắn nhìn Khương Vọng:
"Còn về trạng thái Thiên Nhân trên người ngươi, trẫm không tiện ra tay nhưng có một vài tâm đắc khi Liệt Sơn Nhân Hoàng thiết lập Cửu Trấn Trường Hà, có lẽ trẫm có thể chia sẻ với ngươi."
Khương Vọng khẽ thở dài:
"Nói như vậy, ta không có lý do gì từ chối?"
Ngao Thư Ý nói:
"E là với ngươi, chuyện thứ nhất còn quan trọng hơn chuyện thứ hai."
Sự thật đúng là như thế. Trên Tù Ngưu kiều, Phúc Doãn Khâm đã ám chỉ Trường Hà Long Quân rất am hiểu thuật phong ấn, có thể giúp hắn nhưng hắn chỉ nói không có thời gian. Thậm chí Ngao Thư Ý đích thân mời, hắn cũng chỉ uống một ngụm trà rồi đi.
Vậy mà nghe thấy tên Khổ Tính, hắn lại thành thật ngồi xuống.
Thứ khiến hắn không nỡ rời đi, tên là Khổ Tính, thực chất là Khổ Giác.
Khương Vọng chậm rãi nói:
"Vẫn phải nghe thử, Long Quân cần ta làm gì."
Giọng điệu của Ngao Thư Ý rất tùy tiện:
"Phúc Doãn Khâm đón ngươi ở Tù Ngưu kiều, chắc hẳn ngươi không lạ gì bên phía Lạc Quốc?"
"Xem như biết."
Khương Vọng nói.
Ngao Thư Ý lại nói:
"Chuyện bẩn thỉu bọn họ làm trước kia, chắc ngươi cũng biết?"
"Nếu ngài đang nói chuyện bọn họ lén lút buôn bán nô lệ Thủy tộc... thì ta biết một chút."
Khương Vọng đáp.
"Lén lút sao?"
Ngao Thư Ý hỏi.
"Ta phải nói thẳng với Long Quân, cá nhân ta rất tôn trọng giao ước giữa Nhân tộc và Thủy tộc từ thời xa xưa, kiên quyết phản đối chuyện buôn bán nô lệ Thủy tộc cũng sẽ cố gắng ngăn cản trong phạm vi quyền hạn của mình... Nhưng chuyện này sẽ không trở thành một vụ giao dịch."
Khương Vọng nói rõ ràng:
"Thái Hư các không có quyền can thiệp vào trật tự hiện thế. Tiền đề để chúng ta siêu nhiên là chúng ta tôn trọng trật tự."
Vì sao Lê Kiếm Thu, Đỗ Dã Hổ cải cách ở Trang Quốc, Khương Vọng không hề giúp đỡ?
Vì hắn không có quyền hạn đó.
Trừ khi hắn lấy thân phận cá nhân chứ không phải thành viên Thái Hư các, tham gia vào.
Điều duy nhất hắn có thể làm là để đám người Đỗ Dã Hổ không bị thế lực bên ngoài quấy rầy. Cái gọi là "Khải Minh Tam Kiệt", cuối cùng cũng vì cải cách thất bại mà bị trục xuất. Đương nhiên, dù bọn họ có thừa nhận hay không, đây là sự giúp đỡ lớn nhất. Không phải ai cũng có cơ hội cạnh tranh công bằng.
Ngao Thư Ý nhìn vào mắt Khương Vọng.
Khương Vọng khẳng định nói:
"Trong trường hợp Lạc Quốc không vi phạm Thái Hư Thiết Tắc, ta sẽ không làm gì bọn họ. Cho dù bọn họ vi phạm Thái Hư Thiết Tắc cũng phải sau khi Thái Hư các nghị luận mới có hành động."
Giờ Khương Vọng đã có địa vị và tầm ảnh hưởng như vậy. Một quốc gia như Lạc Quốc hưng thịnh hay diệt vong chỉ trong một câu nói của hắn.
Nhưng hắn sẽ không tùy tiện quyết định hưng vong của một quốc gia.
Càng có sức mạnh, càng phải cẩn thận khi dùng.
Hắn đã nhận thức sâu sắc điều này từ Ngọc Hành Tinh Quân. Quan Diễn có thần thông vô thượng là [Tha Tâm Thông] nhưng chưa bao giờ tùy tiện sử dụng. Hắn có thể dễ dàng thấu hiểu người khác nhưng lại rất vụng về khi dùng chân tâm.
Ngao Thư Ý cười:
"Trẫm không cần ngươi đi đối phó Lạc Quốc. Nói cho cùng, cho dù ngươi nghiền nát Lạc Quốc thì đã sao? Đó chỉ là một cái đinh, có kẻ đang thăm dò thái độ của trẫm."
Khương Vọng nhíu mày.
Ngao Thư Ý trầm giọng nói:
"Năm đó Liệt Sơn thị đánh đuổi Nguyên Hồng thị, Thủy tộc chia năm xẻ bảy. Chúng ta đứng về phía Nhân tộc, bị mắng là chó săn phản bội. Máu của tộc ta nhuộm đỏ cả dòng Trường Hà! Vì sao? Vì chúng ta tin tưởng lời hứa của Liệt Sơn Nhân Hoàng, tin tưởng nhân cách vĩ đại của ngài ấy, tin tưởng chỉ có ngài ấy mới có thể lập nên hòa bình vĩnh cửu, để hiện thế được bình an mãi mãi."
"Nhưng bây giờ thì sao? Bình an thì có nhưng chẳng liên quan gì đến chúng ta. Ngươi trải qua nhiều chuyện ở Trang Quốc, ngươi biết rõ những gì Thanh Giang Thủy tộc phải chịu đựng. Bọn họ đã trả giá bao nhiêu cho việc thành lập Trang Quốc, lại bị chà đạp thành dạng gì? Có ai lên tiếng vì bọn họ? Nhìn xa hơn, một nhánh Thanh Giang Thủy tộc di cư từ Thần Trì, vận mệnh của Thần Trì Thủy tộc, ai mà không biết."
Ngao Thư Ý đã lâu không nói những lời này, nhất thời không dừng lại được:
"Ngươi nghĩ bọn họ không biết đối xử như vậy với Thủy tộc là sai hay sao? Nhưng bọn họ thật sự coi trọng điều gì? Là Thủy tộc có khả năng uy hiếp Nhân tộc hay không, là trẫm có dám oán hận hay không. Chúng ta tin tưởng Liệt Sơn Nhân Hoàng nhưng sau khi Liệt Sơn Nhân Hoàng tự giải, bọn họ lại không tin tưởng chúng ta. Còn nói ‘không phải tộc ta tất có ý khác’. Lúc trước lôi kéo chúng ta cùng nhau chống lại Nguyên Hồng thị, bọn họ nói thế nào?"
Khương Vọng bỗng chốc không còn gì để nói.
Muội muội hắn là Khương An An và tiểu công chúa Thanh Giang Thủy tộc là Tống Thanh Trĩ là bạn tốt. Huynh đệ Đỗ Dã Hổ và bằng hữu Lê Kiếm Thu của hắn hiện giờ lại cùng chung chí hướng với Thiếu quân Tống Thanh Ước của Thanh Giang Thủy tộc, kết giao với nhau, được xưng là "Khải Minh Tam Kiệt Khuyển Giao Hổ", hiện giờ còn cùng nhau bầu hạn thực hiện lý tưởng.
Thân phận Thủy tộc chưa bao giờ là vấn đề với hắn nhưng không thể phủ nhận... vấn đề này đã tồn tại ở hiện thế từ rất lâu rồi.
"Thực ra ta không thích uống trà nhưng ta cần một vài... sở thích không mấy nguy hiểm."
Ngao Thư Ý vừa nói vừa ấn tay lên chén trà:
"Ta nhượng bộ không phải vì sợ hãi, đạt đến cảnh giới như ta, sống nhiều năm như vậy, còn gì phải sợ? Ta thật lòng mong muốn hòa bình. Ta hi vọng Thủy tộc thiên hạ đều được sống yên ổn. Ta cho rằng bế quan tỏa cảng thì có thể tránh được tai họa, nhường nhịn thì có thể được an ổn lâu dài. Khương Chân Nhân, ngươi là đại diện cho tương lai của Nhân tộc, lúc trước ở Hoàng Hà hội, ta đã nhìn thấy ngươi leo lên tuyệt đỉnh, ngươi nói cho ta biết, ta sai rồi sao?"
"Ta chỉ có thể đại diện cho bản thân mình. Nếu ta có thể đại diện cho tương lai của Nhân tộc, vậy Nhân tộc chẳng phải nằm trong tay Thiên đạo hay sao?"
Khương Vọng nghiêm túc nói:
"Long Quân bệ hạ, câu hỏi của ngài, ta không thể trả lời. Ta nghĩ, người uyên bác như ngài không thật sự cần câu trả lời của ta."
"Vậy, ta nên đáp lại ngài thế nào đây?"
"Khương Vọng muốn nói cho ngài biết thái độ của Khương Vọng."
Hắn ngồi rất ngay ngắn, thái độ cũng vậy:
"Ta phải thừa nhận, ta không phải Thủy tộc, tuy đã chứng kiến những gì Thủy tộc phải chịu đựng nhưng ta không thể hoàn toàn cảm nhận được. Ta từng có một vài suy nghĩ nông cạn nhưng chưa bao giờ thật sự đứng trên lập trường của Thủy tộc mà suy nghĩ vấn đề. Ta luôn cho rằng thời gian còn dài, có thể đợi đến khi chín chắn hơn. Hôm nay ngồi đây, ta bỗng cảm thấy thời gian cấp bách, không khỏi nghĩ ngợi nhiều hơn. Sau này ta sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này, đồng thời cố gắng hết sức..."
Nói đến đây, hắn nhìn thẳng vào mắt Long Quân:
"Nhưng đây vẫn không phải là một vụ giao dịch. Ta sẽ không vì Long Quân bệ hạ giúp đỡ mà đi đối phó với bất kỳ thế lực nào, bất kỳ ai."
Hắn bưng chén trà lên:
"Uống cạn chén này. Đa tạ Long Quân khoản đãi, đợi Khương mỗ rảnh rỗi sẽ lại đến quấy rầy."
Hắn vẫn uống cạn một hơi.
Loại trà ngon của Long cung mới được hái vào mùa hè, hắn lại không nếm ra mùi vị gì. Hắn cũng thấy lãng phí, cười có phần ngại ngùng.
Nhưng lúc xoay người lại rất kiên quyết.
Chuyện của sư phụ Khổ Giác... có lẽ đợi hắn thoát khỏi lồng giam Thiên đạo rồi hãy tìm hiểu.
Nhưng khi hắn vừa bước ra khỏi cửa điện, trong tay bỗng xuất hiện một thẻ ngọc. Chỉ trong nháy mắt chạm vào, vô số thông tin phức tạp đã tràn vào đầu hắn.
Đó là [Cửu Trấn Hạ Đàm].
Bên trong ghi chép lại chi tiết vài lần đối thoại giữa Liệt Sơn Nhân Hoàng và Trường Hà Long Quân, tất cả đều là tâm đắc của Liệt Sơn Nhân Hoàng khi sáng tạo ra Cửu Trấn Trường Hà. Trong lĩnh vực thuật phong ấn, đây tuyệt đối là báu vật!
Khương Vọng cầm thẻ ngọc xoay người nhưng cửa cung đã đóng, Trường Hà long cung nguy nga tráng lệ đã biến mất, chỉ còn lại cây cầu không gian bị gãy.
Lúc này, bên tai vang lên giọng nói của Ngao Thư Ý:
"Đây không phải là một vụ giao dịch, đây là một món quà nhỏ trẫm tặng ngươi."
Trước mặt không có bậc thang bằng ngọc nhưng bước chân hắn đã đặt lên cầu đá.
Dòng Trường Hà cuồn cuộn chảy dưới chân, nhìn thế gian đã khác xưa.
Sóng lớn ngập trời, gió lớn thổi phồng lồng ngực. Nội dung của [Cửu Trấn Hạ Đàm] không ngừng hiện lên trong đầu, nhìn Tù Ngưu kiều, hắn bỗng thấy mỗi một hoa văn đều mang một ý nghĩa mới.
So với những điều liên quan đến Cửu Trấn được viết trong [Cửu Trấn Hạ Đàm], điều khiến Khương Vọng chú ý nhất chính là bản thân [Cửu Trấn Hạ Đàm].
Trong một khoảng thời gian dài, Khương Vọng vẫn luôn cho rằng rất nhiều người cũng cho là vậy, Trường Hà Long Quân Ngao Thư Ý chỉ là con chó của Liệt Sơn Nhân Hoàng, là con rối Long tộc được ngài ấy nâng đỡ, chỉ là một công cụ.
Hải tộc mắng Ngao Thư Ý là "con chó sông", Nhân tộc ngoài mặt tôn xưng Long Quân, chẳng phải trong lòng cũng khinh thường như vậy sao?
Nhưng dựa theo nội dung của [Cửu Trấn Hạ Đàm], hình như không phải vậy.
Thẻ ngọc này ghi chép theo hình thức đối thoại, mà xem xét từ hình thức đối thoại, có vẻ như quan hệ giữa Liệt Sơn Nhân Hoàng và Trường Hà Long Quân rất thân thiết, thậm chí... gần như thầy trò.
Cũng đúng, dù bị người ta khinh thường, nhục mạ thế nào, dù có khiêm tốn nhường nhịn ra sao, Ngao Thư Ý dù gì cũng là tồn tại vĩ đại đã sống mấy chục vạn năm, trên đời này làm gì có chuyện Siêu Thoát mà lại bị bẻ gãy sống lưng? Lịch sử huy hoàng năm đó, chắc chắn không thể dùng một câu "con chó gãy sống lưng" là có thể khái quát.
Giờ phút này, Khương Vọng dựa lan can nhìn ra xa, hắn cảm thấy tuy áp lực của Thiên đạo rất gần nhưng thế giới này thật rộng lớn. Trời đất bao la, có rất nhiều việc để làm. Một chút gông cùm trên người hắn thì tính là gì!
Lịch sử chảy xiết như Trường Hà, trong đó có biết bao nhiêu là sóng to gió lớn. Chuyện của Khương Vọng ta ngày hôm nay, ngàn vạn năm sau, sẽ được người đời truyền tụng như thế nào?
Trong đại điện Long Cung, chỉ còn lại Long Quân một mình uống trà.
Đại tổng quản Hoàng Hà - Phúc Doãn Khâm đứng sau cửa, nhỏ giọng hỏi:
"Không nói cho hắn biết chuyện của Khổ Tính ở Huyền Không tự sao?"
Ngao Thư Ý thong thả pha trà, cuối cùng nói:
"Sẽ có một ngày hắn hiểu, đây cũng là một món quà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận