Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 334: Đã tới !

Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng dẫn quân rào rạt tiến về phía trước.
Cảnh này không chỉ được Kỷ Thừa chú ý, mà Thu Sát Quân cũng bị cảnh tượng này khích lệ, khí thế lập tức dâng cao.
Trận đại chiến diễn ra đã lâu như đột nhiên tăng nhanh tiến trình, kéo mạnh đến đỉnh điểm quyết chiến.
Hai mươi mốt vạn đại quân Dương quốc, chẳng lẽ không có ai đấu được Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Nhưng Thu Sát Quân ngoài đội thân binh của Trọng Huyền Trử Lương, đã dồn toàn quân lên chiến trường. Dương quân thực lực thua xa đối thủ, càng không thể giữ lại dư lực.
Bên Dương quân, các cao thủ vô cùng khốn đốn!
Để vá những chỗ hở khắp nơi trên phòng tuyến, Kỷ Thừa cũng không giữ lại cao thủ nào để bảo vệ trung quân.
Mục tiêu chiến lược của ông là chấp nhận trả giá tất cả, để kéo dài thời gian, kéo dài được bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Kéo dài cuộc chiến đến khi Trọng Huyền Trử Lương không chịu được nữa, phải tự xông ra, tạo cơ hội phá quân sát tướng cho Dương Kiến Đức.
Bởi vì đường đường là Cửu Tốt của Tề quốc, nhất định chiến thắng quân Dương quốc, đó là chuyện đương nhiên.
Thắng nhỏ là bình thường, đại thắng sẽ khen một chút, nếu là thắng thảm, thì xem như thất bại.
Thất bại đương nhiên không có cửa.
Quá lắm thì hòa mà thôi...
Nếu bị kẻ địch công kích, danh tiếng của danh tướng một đời như Trọng Huyền Trử Lương, nói không chừng sẽ bị phá hủy trong chốc lát.
Nên áp lực Trọng Huyền Trử Lương đối mặt cũng không hề nhỏ.
Nhưng y vẫn vững vàng như núi, đứng đó lạnh lùng nhìn Thu Sát Quân quyết chiến với Dương quân, thương vong không ngừng kéo dài.
Dương Kiến Đức có thể đứng nhìn Dương quân thi nhau hy sinh, chỉ để chờ cơ hội, thì Trọng Huyền Trử Lương cũng có thể mặc kệ khả năng bị thiên hạ nhạo báng, lấy đá đập trứng, vậy mà chỉ giành được một chiến thắng thảm liệt!
Hai người dành cho nhau sự tôn trọng đến mức cao nhất.
Nhưng sự biến hóa đã xuất hiện từ đội quân của Trọng Huyền Thắng.
Mập mạp phát động công kích, một đường dẫn quân xông trận, rõ ràng đã làm khuấy động chiến trường.
Một nam một nữ, mỗi người cưỡi một con ngựa xông tới.
Phía sau họ không có binh lính đi theo, Dương quân đã không còn quân thừa để phân bổ.
Nhưng cả hai vẫn mạnh mẽ xông tới trước.
Mặt đối mặt với Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Hai kỵ đấu với ngàn quân.
Không có reo hò, không có rên rỉ.
Yên lặng đối mặt với nhau.
Một đường lướt qua nhau.
Nữ tướng cân quắc của Thiên Hùng, và đấng nam nhi xin được đi hy sinh của Dương quốc.
Ngay cả một chút gợn sóng cũng không lên nổi, đã bị Khương Vọng cùng Thập Tứ chia nhau giết chết.
Ai đến trước, thì về trước.
Năm ngàn quân giết đến nơi này, nhân số đã giảm vô cùng nghiêm trọng, chỉ còn hơn chừng ba ngàn người, đã chết gần phân nửa!
Đối với Thu Sát Quân tinh nhuệ, lượng thương vong như vậy là cực kì đáng sợ. Thương vong như thế, nếu không lập được công lớn, thì chính là đại tội!
Nhưng sự tinh nhuệ của Thu Sát Quân cũng đã hiện ra ở chỗ này, chết gần phân nửa, vậy mà không có một ai lùi bước, không có một ai quay lưng.
Tất cả những người hi sinh, đều là chính diện mà hi sinh, đều là hi sinh khi đang trên đường xung phong.
Dương quân thì như phát cuồng, không ngừng có người xông đến chặn đường, nhưng không cản được bao lâu, số lượng cũng ngày càng rải rác.
Cuối cùng, cũng có một đội hơn hai ngàn người xông đến chặn đường.
Nhìn một cái là biết đội quân này mới từ tiền tuyến rút về, người nào cũng thân mang đầy thương tích, sát khí đầy mình.
Liều chết xung phong đến lúc này, ngay cả một người có thực lực như Khương Vọng mà cũng đã cảm thấy hơi mệt mỏi, càng khỏi bàn những binh sĩ bình thường trong đội.
Nhưng đột ngột gặp phải đội quân kia chặn lại, Trọng Huyền Thắng chẳng những không buồn, ngược lại còn thấy thích.
Đội quân này xuất hiện, ngược lại cho thấy thế cục đã đến bước cuối cùng.
Chỉ cần phá đội quân này, thế cục coi như đã xong!
"Chém tướng đoạt cờ, cùng nhau đánh cuộc một phen!"
Hắn quát to, kích thích sĩ khí ba quân.
Binh sát của cả đội quân tụ lại.
Một cơn cuồng phong đột ngột xuất hiện, trên từ tướng lãnh dưới tới binh sĩ, đều bị cơn cuồng phong kia cuốn lấy, bay cả lên trời!
Bên trong cuồng phong, binh sát diễn hóa, cây khô mục nát, lá rụng phiêu linh.
Sát cơ ấy như trời đất diễn hóa mà thành, chấn nhiếp nhân tâm.
Cây khô vô cùng vô tận… thi nhau rơi xuống!
Trên chiến trường, binh sát ngưng tụ hóa hình là một trong những thủ đoạn mạnh nhất của binh gia, giống như Âm dương du sát trận ban đầu của Thạch Kính biến thành âm dương ngư khổng lồ, chỉ tông một cái mà suýt giết chết Tiền chấp sự của Tứ hải thương minh.
Ở trên chiến trường thật sự, những thủ đoạn như vậy đều là tuyệt chiêu quyết định thắng bại.
Bởi vì nó cần sự hiệp lực của toàn quân, mỗi người đều phải toàn lực ứng phó, nghiêm túc dùng binh trận điều động, cực kỳ hao tổn quân lực. Nếu quyết chiến trong thời gian dài, trừ phi có khả năng một đòn đánh tan đối thủ, nếu không hao tổn quân lực quá sớm, rất có khả năng dẫn đến kết cục mặc cho người làm thịt.
Nhưng giờ phút này, chính là thời điểm quyết định thắng bại.
Một đòn, là thấy thắng bại!
Hai ngàn quân của địch, đều là mới từ tiền tuyến rút về, khẩn cấp chạy qua để vá vào chỗ khuyết.
Ý chí chiến đấu đương nhiên không thua kém gì nhiều.
Nhưng thực lực lại chênh lệch quá lớn, không thể chỉ bằng ý chí chiến đấu mà bù đắp được.
Hơn nữa, nếu nói riêng về ý chí chiến đấu, Thu Sát Quân có bao giờ thua kém ai đâu!
Hai ngàn quân mang thương tích này, chính là dùng mạng của mình để trám chỗ.
Đội quân của Trọng Huyền Thắng lập tức thi triển sát trận mạnh nhất.
Lá rụng mênh mông như mưa đổ xuống, bị cuồng phong cuốn vào một khối, như một con rồng, trong nháy mắt cuốn qua đội ngũ Dương quân, nuốt chửng nó!
Nếu có người đứng ở ngay đó, từ trên cao nhìn xuống toàn bộ quá trình, sẽ nhìn thấy.
Đội quân của Trọng Huyền Thắng một đường xông thẳng, xuyên qua đội quân của Dương quốc, không hề bị khựng bước một khắc nào.
Như một mũi tên khổng lồ, đã bắn ra là sẽ không quay về, chưa bắn trúng sẽ không dừng.
"Mũi tên" này ban đầu chỉ là muốn chọc một lỗ trên phòng tuyến, chui vào trong, nhưng sau đó đột nhiên binh sát hóa hình, tạo nên lá khô rơi khắp nơi, phá vỡ tuyến phòng ngự cuối cùng của quân địch, xuất hiện ngay phía trước cây chiến kỳ màu thiên thanh!
Trên tướng đài to lớn, lúc này...
Chỉ còn lại một mình lão tướng Kỷ Thừa!
Tất cả binh sĩ có thể dùng, đều đã được điều đi rồi.
Trong tầm mắt thoáng rộng của Kỷ Thừa, Thu Sát Quân phá trận, giết chóc khắp nơi, đánh đại quân của Dương quốc không còn cửa cứu vãn.
Ông đã dùng hết toàn lực, gần như hy sinh tất cả để chỉ huy, khó khăn lắm mới duy trì được cục diện cố gắng cầm cự, loạng choạng và không ngã.
Nhưng bây giờ, cục diện này cũng đã không duy trì nổi nữa.
Bởi vì...
Địch quân đã tới!
Đã tới tận trước tướng đài!
"Hổ tử nhà ai, muốn lấy đầu của lão tướng ta? ".
Lão tướng quân đón gió hét lớn.
"Ta! Trọng Huyền Thắng!"
"Ta! Khương Vọng!"
Bị bầu không khí kích thích, Khương Vọng cũng nhất thời huyết dịch sôi trào.
Lúc này tất cả phòng tuyến đều đã bị phá, giữa họ và Kỷ Thừa không còn gì ngăn trở.
Hắn và Trọng Huyền Thắng đối diện thẳng với Kỷ Thừa.
Toàn bộ binh sát ào ào cuốn lên tướng đài.
Oanh!
Một mũi tên.
Một mũi tên rít vang.
Như gió, như sấm, như đất xé trời băng!
Mái tóc hoa râm của Kỷ Thừa ở trong gió tung bay, cánh tay gầy gò đặt lên cung.
Ngay cả nói chuyện ông cũng còn hơi run rẩy, nhưng cánh tay ông lúc này, lại vô cùng ổn định.
Vững như bàn thạch!
Chỉ là đơn giản kéo một cái, rồi buông ra.
Mũi tên bắn ra như gió sấm.
Chỉ trong tích tắc, mũi tên đã đâm vào đội quân của Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng.
Oanh!
Cả Trọng Huyền Thắng, Khương Vọng và Thập Tứ, đều cảm nhận được vô cùng rõ.
Đây là sự cản trở mạnh nhất từ khi họ bắt đầu xung phong đến nơi này!
Một mũi tên gầm vang như sấm, binh sát hóa hình của cả một đội quân, đã bị đánh tan!
Cơn cuồng phong chứa đầy lá rụng dày đặc như bị một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy, kéo mạnh. Cả đội quân trước tướng đài ngã nhào, người ngã ngựa đổ.
Binh sát tản ra, binh trận bị phá!
Nhưng, trong đám binh sĩ Thu Sát Quân đang người ngã ngựa đổ kia.
Một luồng kiếm quang chói mắt xuất hiện, từ dưới chém lên, một lần nữa giết vào tướng đài!
Kiếm quang Khương Vọng bừng bừng, người tựa sao rơi.
Phanh!
Trọng Huyền Thắng vỗ mạnh chưởng xuống đất, khiến mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, theo sát phía sau.
Hắn xé toang chiếc chiến giáp nặng nề từ đầu đã không ngừng làm mình khó chịu ra, người chỉ mặc một cái áo mỏng, xông lên tướng đài!
Tiếp theo là Thập Tứ, mũ đen giáp đen kiếm đen, yên lặng nhưng quyết liệt xông lên.
Sau đó nữa, là từng binh sĩ của Thu Sát Quân.
Gần hai ngàn binh sĩ chưa mất mạng, chỉ cần vẫn còn chưa chết hẳn, là vẫn quyết tâm leo lên tướng đài của quân địch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận