Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 317: Con trai nặng ngàn cân

“Đây không phải lần đầu tiên ngươi làm chuyện được ăn cả ngã về không.” Khương Vọng vừa nhắc nhở vừa có ý khuyên giải. “Không thể lần nào ngươi cũng gặp vận khí tốt được đâu.”
“Lần này xuất binh Dương quốc, ta đã đánh cược tất cả. Không thành công cũng thành nhân, tình thế bây giờ đã là không thể không đọ sức nữa.”
Trọng Huyền Thắng nói có một chút mơ hồ, khổ sở. “Chờ đến lúc ngươi biết Trọng Huyền Tuân, ngươi sẽ hiểu ra. Nếu ta không làm, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có.”
“Với năng lực dụng binh của đại soái Trọng Huyền, lại thêm thực lực của Thu Sát quân, việc biến thành địch nhân của Tống Quang, đánh nhau với Dương Kiến Đức liệu có ổn không?” Khương Vọng hỏi.
“Cho nên ta mới chủ động chờ lệnh.” Trọng Huyền Thắng nói. “Quân che Dương quốc, thành tựu là của đại soái. Làm tan rã sức uy hiếp của 70 ngàn chiến binh lại xem như thành tích của ta. Ta rất cần thành tích.”
Sau một lát trầm mặc Khương Vọng hỏi. “Ngươi có nắm chắc không?”
“Lúc đầu thì không, nhưng nghĩ đến ngươi thì ta lại có. Cho nên ta mời ngươi.” Trọng Huyền Thắng nói một cách thâm ý. “Ngươi giết nghĩa tử của tiểu thiếp hắn, sao có thể không đi nói một tiếng xin lỗi?”
Trọng Huyền Thắng dù không nói rõ nhưng Khương Vọng đã hiểu ý tứ của đối phương. Cái gọi là hiệp đàm thực chất không phải là hiệp đàm, bản chất chính là mượn hiệp đàm để làm việc hành thích mà thôi. Nếu có thể giết Tống Quang, Nhật Chiếu quận sẽ như quần long vô thủ, sớm muộn cũng tự tan rã.
Chỉ là Tống Quang dù sao cũng là cường giả Nội Phủ Cảnh nhiều năm, dưới tay còn có t0 ngàn chiến binh nữa. Nếu chỉ song phương đối chọi, hắn chỉ cần trải đại trận ra, vừa đối mặt là hắn có thể giết chết Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng. Hiện giờ đang chiến tranh, Tống Quang chắc chắn không thiếu cảnh giác. 70 ngàn quân của hắn hạ trại bên ngoài quận thành, với tu vi Nội Phủ Cảnh, chỉ mấy hơi thở là có thể kéo tới.
Dù bọn họ đột nhiên tập kích bên trong quận phủ thì với tu vi của Tống Quang, chỉ cần lộ ra chút sơ hở là đối phương sẽ thoát thân, chẳng bao lâu sau là có thể dẫn quân đánh trả, đến lúc đó bọn Khương Vọng muốn trốn cũng không thoát.
Đấy là chưa kể bên tỏng quận phủ nhất định còn có cao thủ khác. Khương Vọng có rất nhiều lý do để cự tuyệt mà không cảm thấy áy náy. Ví dụ như Tống Quang là cường giả Nội Phủ Cảnh, hai người bọn họ mới ở Đằng Long cảnh mà thôi. Ví như hắn vừa mới đẩy cửa thiên địa ra, còn chưa đạt tới Đằng Long cảnh đỉnh phong.
Hoặc ví như việc này không gặp nguy hiểm gì đi nữa thì cược tính của Trọng Huyền Thắng quá nặng, sao có thể vì chút quân công mà chiến đấu đến mức này…
Nhưng rốt cuộc Khương Vọng chỉ nói. “Vậy thì nên đi cho quận trưởng đại nhân một lời xin lỗi thôi.”
Cuối cùng nhóm người đi quận thành chỉ có Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, Khương Vọng và Hướng Tiền, tổng cộng bốn người. Đối mặt với 70 ngàn chiến binh quận Nhật Chiếu, những người khác có đi nhiều cũng vô dụng, chẳng bằng cứ đơn giản bốn người tiến đến, có khi còn làm cho Tống Quang mất cảnh giác một chút.
Bốn người đi nhanh, đạo nguyên của ai cũng tốt, bọn họ đi từ Thanh Dương trấn đến bên ngoài quận thành mới dừng lại.
Tình huống bình thường người ngoài không thể vào thành. Quân doanh xây dựng san sát kéo dài cách đó không xa, liếc qua là có thể thấy. Trong doanh địa mới có một ít quân diễn luyện mà sát khí đã xung thiên. Nhìn quân doanh, Trọng Huyền Thắng chợt cảm khái.
“Cái gọi là con trai nặng ngàn vàng” đáng tiếc đã thuộc về Trọng Huyền Tuân rồi, ước chừng ta chỉ có thể làm con trai nặng ngàn cân mà thôi.”
Khương Vọng liếc nhìn đối phương. “Con trai nặng ngàn cân, mạng sống như treo trên sợi tóc?”
Trọng Huyền Thắng cười lên ha hả rồi chợt ngừng lại. “Chỉ mong con đường này đủ chắc chắn.”
Thập Tứ không nói một lời, trên đường đi Hướng Tiền cũng rất trầm mặc. Bọn họ đã đưa bái thiếp từ trước, vừa tới cửa thành liền có người của quận phủ tới đón. Một người là quản gia trong phủ của Tống Quang, tuyệt đối là tâm phúc, họ Tống của người này có lẽ cũng là được ban cho mà có.
Bên trong quận thành rất yên tĩnh, hẳn là với 70 vạn chiến binh trú đóng ngoài quân doanh đã làm cho tòa thành có được cảm giác an toàn.
Mọi người đi thẳng đến quận phủ. Với Khương Vọng thì đây đã là lần thứ hai hắn tới đây. Lúc trước Tống Quang tiếp hắn tại phòng khách, lần này thì ở nội viện. Điều này chứng tỏ việc này có sự riêng tư kín đáo nhất định, những người biết được thân phận của bọn họ đều phải giữ kín.
Hai người Thập Tứ và Hướng Tiền bị ngăn ở bên ngoài nội viện.
“Xin lỗi, thứ cho hộ vệ không tiện vào bên trong.” Tống quản gia lên tiếng. Người càng già lá gan càng nhỏ. Hai người hộ vệ Đằng Long Cảnh cũng muốn ngăn lại, có thể thấy Tống Quang cẩn thận thế nào.
“Không sao.” Trọng Huyền Thắng cười. “Các ngươi chờ ở ngoài này.”
Khương Vọng cũng gật đầu với Hướng Tiền. Chưa tới giờ bố trí kiếm trận, Hướng Tiền cũng không để lộ ra sát lực cấp bậc Nội Phủ Cảnh. Thôi thì cứ để hắn canh giữ bên ngoài, cần thiết có thể kết hợp với Thập Tứ để chặn đường cao thủ của quận phủ chi viện.
Thập Tứ không nói một lời, sau đó được hạ nhân trong phủ dẫn đi. Khương Vọng đi cùng Trọng Huyền Thắng theo Tống quản gia vào trong nội viện.
Chuyển vào nội viện rồi, bọn họ liền có cảm giác trong này có động thiện khác.
Viện sâu rộng lớn, mọi bó trí đều lịch sự tao nhã. Vốn Khương Vọng cho rằng loại người tham lam như Tống Quang thì chỗ ở chắc cũng phải trải đầy vàng bạc hay ngọc thạch, ai ngờ đối phương lại có nhã thú như này. Nhã thú cũng là một cách dùng tiền để mua các loại đồ vật nên hắn không quá coi trọng. Dù bản thân đối phương không thông thạo thì cũng có thể bỏ tiền mời người có chuyên môn bố trí là được.
Tống quản gia đi trước dẫn đường, bước chân nhẹ ngàng, đối phương là một tu sĩ bất phàm, nhưng thực lực cũng không vượt quá Đằng Long cảnh. Đi qua mấy hành lang, Tống Quang đang ở trong phòng trà chờ bọn họ. Hai đội hộ vệ canh giữ ngoài cửa nhìn không chớp mắt. Khương Vọng để ý thì thấy bọn họ có cả người có tu vi Thông Thiên Cảnh.
Trong căn phòng thanh nhã có một cái bàn dài bằng gỗ thô, Tống Quang ngồi đối diện với nó, bên cạnh có một nữ tử kiều diễm vô cùng. Lúc nữ nhân kia ngồi xuống, bầu không khí liền tĩnh lặng khác thường. Trong mắt Trọng Huyền Thắng hiện ra một tia tiếu ý nhưng khuôn mặt không hề biểu hiện ra bất cứ sự khác thường nào. Tống quản gia đi vào trong phòng trà, ngồi xổm xuống một bên vì mấy người mà đốt trà.
Tống Quang ở đối diện chỉ có một cái bồ đoàn, ý định là không cho ai ngồi gần đó. Khương Vọng cũng không thể hiện sự thất vọng hay xao động nào, hắn tùy ý ngồi xuống trên mặt đất.
Trọng Huyền Thắng dùng chân đẩy chiếc bồ đoàn duy nhất sang một bên, sau đó cũng trực tiếp ngồi xuống. Tống Quang chú ý tới biểu hiện này nhưng không đặc biệt nói cái gì. Tình hình Khương Vọng lúc này không giống lúc trước. Lúc đó mặc dù hắn cũng đứng đầu một quận nhưng đối với Trọng Huyền gia của Đại Tề vẫn tỏ rõ tự tôn trọng, chỉ không biết có phải là tôn trọng khả năng tài trợ tài viện của Trọng Huyền Gia hay không.
Hiện giờ trong tay Tống Quang là 7 vạn chiến binh, dù ở đâu trời đất cũng quay cuồng theo, một chút tài vật quyên góp hắn đã không để trong mắt nữa.
Trọng Huyền Thắng ngồi xuống xong thì thở phào nhẹ nhõm, hắn mở miệng cười. “Không có gì đâu, chỉ tại ta quá béo mà thôi.”
“Quý thật có tướng phú quý.” Tống Quang ngẩng đầu, mỉm cười rồi đưa tay ra . “Mời dùng trà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận