Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 418: Cùng Phượng đồng hành

Có Hứa Tượng Càn vô sỉ tung tin vịt trước đó, bây giờ Khương Vọng đối mặt với Lý Phượng Nghiêu, không tránh khỏi lúng túng.
Từ Lâm Truy đến Đại Trạch quận không xa lắm, nhưng cũng không gần, đi đường cũng mất một khoảng thời gian.
Lý Phượng Nghiêu đẹp thì có đẹp, nhưng vừa lạnh lùng vừa cao ngạo, khó tránh làm người ta không dám thân cận.
Bây giờ lại còn biết tin nàng ta có “sở thích” khoái đánh người!
Nghe thử đi.
Đánh suốt mười tám lần, đánh đến mức Hứa Tượng Càn vốn không sợ trời không sợ đất không dám tiếp tục lèo nhèo.
Thử đặt mình vào hoàn cảnh của hắn, mình có chịu nổi không?
Thấy phản ứng của Khương Vọng, Lý Long Xuyên cười khổ: "Trước đó ta cũng đâu có biết chuyện này. Việc của gia tỷ, trước giờ toàn là tỷ ấy tự làm chủ."
"Nếu ngươi... hay là ta báo cho gia tỷ đi trước?" Lý Long Xuyên gợi ý.
Ngay trước mặt mọi người, cuối cùng cũng không thốt chữ "Sợ" ra khỏi miệng.
"Không sao, không sao." Khương Vọng khoát tay: "Ta không quen đường sá, làm phiền Lý cô nương giúp dẫn đường."
Trọng Huyền Thắng lặng lẽ giơ ngón cái.
Yến Phủ, Cao Triết ném qua ánh mắt tán thưởng.
Khương Vọng nâng ly, quơ quanh một vòng.
Ai nói lại nói, ai cười lại cười.
Với tu vi Nội Phủ cảnh của Lý Phượng Nghiêu, nói là cùng đi Thất Tinh Lầu, thật ra là chiếu cố Khương Vọng thì đúng hơn.
Có lẽ là vì nể mặt Lý Long Xuyên nên mới có ý này.
Khương Vọng chỉ cần không coi trời bằng vung, thì sẽ không từ chối ý tốt này.
"Không biết lúc nào lệnh tỷ lên đường?" Khương Vọng hỏi.
Lúc này, người hầu của Lý phủ lại rì rầm vào tai Lý Long Xuyên.
"À..." Lý Long Xuyên luôn khí phách lúc này lại lúng túng: "Xe ngựa của gia tỷ, đang chờ ở bên ngoài."
Gấp như vậy?
Khương Vọng nheo mắt.
Thịt béo trên mặt Trọng Huyền Thắng run lên.
Yến Phủ, Cao Triết đều biết điều im bặt, sợ lỡ nói ra cái gì, sẽ bị Lý Phượng Nghiêu nghe thấy.
Đã có tấm gương Hứa Tượng Càn rồi.
À mà, nếu Lý Phượng Nghiêu đang ở ngay bên ngoài, vậy thì...
Hứa Tượng Càn đã chạy thoát hay chưa?
Đám bằng hữu ăn nhậu ngoài miệng không nói lời nào, nhưng nét mặt ai cũng vô cùng sinh động.
"Vậy, vậy ta lên đường đây."
Khương Vọng đứng dậy, nâng ly uống một hơi cạn sạch, rất có khí thế tráng sĩ một đi không trở về.
Đáng tiếc thứ hắn uống là trà, không tránh được thiếu mất ba phần phóng khoáng.
Vì xe của Lý Phượng Nghiêu đã đợi ở ngoài cửa, nên mọi người đều chỉ nâng chung lên, coi như đưa tiễn. Tóm lại mặc dù ngày thường ai cũng ta đây đường hoàng phách lối, nhưng thực chất chỉ dám bàn sau lưng, không ai dám làm trước mặt Lý Phượng Nghiêu.
Quán trà này không gian yên tĩnh, vị trí cũng khá khó tìm, tuốt ở cuối hẻm sâu, chỉ tiếp đãi người quen, hoặc là bằng hữu do người quen dẫn tới. Không gian không rộng, nhưng mà rất có phong cách.
Là một trong số sản nghiệp Trọng Huyền Thắng mới tiếp nhận gần đây, rất thích hợp để tụ họp bí mật.
Khương Vọng rời đi, mấy người cùng ngồi uống trà, không một ai ra tiễn. Nhưng Khương Vọng biết, dù cả đám không dám hành động rõ rệt như chạy ra cửa sổ ngó, nhưng nhất định sẽ vận hết thính lực lên, để nghe kịch hay của hắn.
Xe của Lý Phượng Nghiêu đậu ở đầu hẻm, buồng xe rộng mà thoáng, trông rất đơn giản và phóng khoáng, nội tình của Hầu phủ cha truyền con nối như thế nào, đều thể hiện ở những chi tiết nhỏ này.
Chỉ có một con ngựa kéo xe, nhưng con ngựa này vô cùng thần tuấn, toàn thân trắng như tuyết, không có lấy một cọng lông màu tạp, đôi mắt đen như mực ngọc, hết sức linh động.
Một thị nữ tươi tắn đứng bên hông xe, đưa tay chỉ dẫn, lễ phép chào: "Mời công tử lên xe."
Không nói tới gia thế, thực lực này kia, nếu chỉ bàn về nhan sắc, cái vị đang ngồi trong xe chính là một mỹ nhân cao cấp, nói hắn không hồi hộp căng thẳng là không có khả năng.
Khương Vọng gật đầu đáp lễ, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Màn xe được vén lên, hắn thò nửa người vào, nhìn thấy Lý Phượng Nghiêu.
Người ngồi ngay ngắn trên băng ghế, mi cong mắt sáng, lạnh vô cùng, ngạo vô cùng, đẹp vô cùng. Cho dù đã là lần thứ hai gặp mặt, hắn vẫn bị nhan sắc này làm cho xúc động.
"À, xin chào Lý cô nương." Khương Vọng hạ mắt, lịch thiệp chào.
Lý Phượng Nghiêu chớp mắt: "Xin chào."
Khương Vọng nhìn quanh một vòng, không nén được mất tự nhiên: "À thì, ta ngồi ở ngoài cũng được."
"Phì."
Thị nữ đứng cạnh không nhịn được cười: "Ngài cứ vào trong xe ngồi đi, chỗ bên ngoài là ta ngồi để đánh xe."
Khương Vọng lúng túng: "Vậy ta đánh xe cho các ngươi."
Thị nữ cười vui vẻ. Nàng lớn lên trong Lý gia, đã nhìn thấy đủ kiểu đủ dạng công tử ca, thanh niên anh tuấn, thần thái phấn chấn, ý thái phong lưu, mặt non đủ cả, không có hiếm: "Vậy không được đâu. Ngài làm mất việc của ta, thì ta làm gì? Chưa kể, 'Khứ Hắc' cũng không thích ở gần người lạ."
Con ngựa quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt có ý khinh thường.
"Khứ Hắc" chắc là tên nó.
Khứ Hắc... nghĩa là bạch.
Hừ, một con ngựa kéo xe.
Khương Vọng thầm hừ một cái, không tiện nói gì nữa, chui vào trong xe, quy quy củ củ kiếm một chỗ bên trái, ngồi xuống.
Trong xe tổng cộng có năm chỗ ngồi, tựa lưng vào thành xe, đối diện cửa xe là vị trí chủ vị, Lý Phượng Nghiêu đã ngồi. Hai bên mỗi bên có hai chỗ ngồi, ở giữa cách nhau một cái bàn thấp. Khương Vọng ngồi vào ghế ngoài cùng bên trái, cách Lý Phượng Nghiêu một ghế.
Mặt bàn hơi lõm xuống, đặt bình trà, đĩa ngọc bày bánh ngọt, trái cây.
Lúc này Khương Vọng mới bắt đầu quan sát bài trí trong xe. Tổng thể là đơn giản phóng khoáng, thể hiện gu thưởng thức không tầm thường của Lý Phượng Nghiêu.
Tiếng bánh xe chuyển động vang lên, ngồi trong xe không hề cảm nhận được xe di chuyển, nhưng nó đã lên đường.
Hắc, gió êm sóng lặng.
Khương Vọng vui vẻ thầm nghĩ. Cái đám chờ xem trò vui kia nhất định rất thất vọng.
Xe ngựa thong thả đi về phía trước, tiếng Lý Phượng Nghiêu vang lên: "Nước trà bánh ngọt đều có, mời tự nhiên dùng, không cần khách sáo."
"Đã biết." Khương Vọng như một lão tiên sinh, nghiêm túc trả lời.
Ngẫm nghĩ, lại bồi thêm một câu: "Tạ Lý cô nương đưa giúp ta một đoạn đường."
"Dù gì cũng là cùng đi Thất Tinh Lầu, nếu chúng ta cứ một lời Lý cô nương, hai lời Khương công tử , thì nghe xa lạ quá, ngươi thấy sao?"
"À... phải."
Lý Phượng Nghiêu thoải mái nhìn Khương Vọng, thấy người kia mắt nhìn thẳng về phía trước, cứ như đang nghiên cứu chất liệu hoa văn của thân xe. Từ góc độ của nàng, chỉ nhìn thấy sườn mặt của Khương Vọng. Sống mũi rất cao, nét mặt hơi căng cứng, nhưng khá là phóng khoáng nhẹ nhàng.
Trong mắt hiện ý cười nhè nhẹ, miệng thì nói: "Ngươi với Long Xuyên, Tượng Càn là hảo bằng hữu, nếu quả thực không biết phải xưng hô như thế nào, vậy giống bọn họ đi, gọi ta là Phượng Nghiêu tỷ tỷ. Ta cũng gọi ngươi là Tiểu Vọng."
"À, được." Khương Vọng đáp.
Sự căng thẳng trong lòng tiêu tán bớt rất nhiều.
Nhưng lại xuất hiện một cảm giác tiếc nuối mơ hồ khó tả.
Lý Phượng Nghiêu co ngón trỏ, khẽ búng vào ly trà, nói: "Uống trà."
Đinh !
Khương Vọng cảm nhận được có một sự khống chế nhàn nhạt xuất hiện sau hai chữ này.
Ở trong buồng xe nghe thì chỉ thấy bình thường, nhưng đối với mấy kẻ đang ngưng tụ đạo nguyên, dỏng tai tập trung nghe ngóng vào nơi này, e là không ‘bình thường’ như vậy...
Khương Vọng mơ hồ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, âm thanh rất là quen thuộc.
Không kiềm được cầm chung trà lên ly, khẽ nhấp một cái.
"Trà ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận