Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2784: Tuyết lớn sụp (2)

Trong lúc nhất thời dường như trời rung đất chuyển.
Từng mảng lớn đám mây sương giá rơi xuống, giống như lông vũ lạnh lẽo rơi về phía Hàn Vũ thành, quy trở về Hàn Vũ quan!
"Thực xin lỗi, xin phép cắt ngang một chút."
Vào thời khắc rung động đến cực điểm này, trong hư không bỗng nhiên vang lên một giọng nói như vậy.
Giọng nói này cũng không uy nghiêm cho lắm, chỉ là khiến người ta không hiểu sao cảm thấy thân thiết.
Giống như bằng hữu lâu ngày không gặp, lại giống như người thân ở quê nhà.
Nhưng nó lại cắt đứt tất cả, giống như một thanh trường đao vô hình chém đứt cái gọi là "Tuyết lớn sụp" kia.
Thanh âm này vừa vang lên, nhân duyên đoạn tuyệt. Những đám mây sương giá đang từ bầu trời rơi xuống đều dừng lại. Giống như từng đoàn từng đoàn kẹo bông gòn được chống đỡ bằng gậy gỗ, chờ đợi đám hài tử đến lấy, cứ như vậy bày biện trên bầu trời.
Trong nháy mắt sau đó đã biến mất không còn một mảnh!
Không còn chút tung tích nào.
Bầu trời tựa như gương.
Từ trong bầu trời băng giá chiếu rọi, mọi người có thể nhìn thấy, cả sơn mạch Cực Địa Thiên Khuyết có một khắc không gian xung quanh bị bóp méo dữ dội. Khi nó khôi phục lại cũng giống như là một loại tuyên bố nào đó.
Trên đỉnh núi Vĩnh Thế Thánh Đông kia, biển sấm sét vây quanh đỉnh núi vạn cổ tự nhiên tách ra một con đường.
Một người nam nhân hai tay trống trơn, mặc áo bào màu đen vô cùng oai phong, trên mặt mang theo nụ cười từ cuối con đường sấm sét này, từng bước từng bước đi tới, tiến về phía Phó Hoan.
Y nói:
"Về nguyên tắc, ta cũng không nguyện ý bóp chết lý tưởng của người khác, huống chi các ngươi đã chuẩn bị nhiều năm như vậy. Nhưng Phó Chân quân, ta không thể không nói, kế hoạch của các ngươi có lẽ có chút nghĩ quá nhiều rồi. 3800 năm nay, các ngươi đã giấu bao nhiêu binh mã? Có mấy chi đội quân cường đại? Hai? Ba? Hay là bốn?"
Người này bước đi trên biển sấm sét, ánh mắt như bao quát cả thiên địa, khí thế tuyệt luân, có một loại lực lượng trời sinh khiến người ta tin phục:
"Phó Hoan ngươi cũng coi như là người đã chứng kiến thời đại này, ba nghìn tám trăm năm nay, tu hành pháp, binh trận, quân giới, đan dược, chiến pháp đã thay đổi bao nhiêu lần rồi. Ngươi chẳng lẽ còn không biết? Cường quân của ngày xưa đến hiện tại vẫn là cường quân hay sao? Ta dám khẳng định, nếu chỉ phái những khối thịt đông này xuất chinh, các ngươi ngay cả Hàn quốc cũng đánh không lại. Làm sao có thể vọng tưởng đến bá nghiệp cơ chứ?"
Phó Hoan ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào vị khách không mời mà đến này:
"Ngươi cũng biết ta đã chứng kiến thời đại này. Ta chính là người bảo đảm bọn họ có thể theo kịp thời đại. Chỉ cần ba đến năm năm, ta đương nhiên có thể để cho bọn họ thích ứng với chiến pháp hiện đại, quen thuộc với binh trận mới nhất. Bọn họ chỉ là ngủ một giấc, không phải thật sự chết rồi."
"Chẳng lẽ vấn đề của các ngươi chỉ có vậy sao?"
Người nam nhân bước đi trong biển sấm sét giơ tay lên, chỉ về phía Tuyết Tịch thành. Chính xác mà nói là chỉ vào vị Đông Tai Giáo chủ đời đầu tiên là Ngụy Thanh Bằng:
"Ngụy Thanh Bằng năm đó cũng coi như là đại danh tướng một thế, giỏi về công thành phá trận, nổi danh với trọng kỵ binh trên chiến trường Ngu Uyên. Nhưng binh pháp đã có ba nghìn tám trăm năm thay đổi, trận đồ mà chúng ta sử dụng hiện tại và năm đó đã không còn là thứ đồ vật cùng một đẳng cấp. Ta dám khẳng định, nếu mỗi người dẫn một chi kỵ binh giao chiến, chỉ bằng binh trận quyết đấu, hắn chưa chắc đã thắng được Vệ Du. Có lẽ các ngươi không biết Vệ Du là người nào? Hắn chính là tên tiểu tử hiện tại đang giả chết trốn trong Thái Hư Vọng lâu kia."
Mọi người đều theo bản năng nhìn về phía Thái Hư Vọng lâu nọ.
Vệ Du chỉ hận không biết Thái Hư Vọng lâu sao lại không kiến thiết tầng hầm, gã thật sự rất muốn chui xuống thấp hơn một chút.
Kịch bản không phải như vậy - Gã vốn nên là thiên kiêu Đại Tần dũng cảm bước chân vào Tuyết quốc, tìm hiểu sâu sắc về quốc gia này, sau chiến tranh cũng thuận lý thành chương tham dự vào việc thống trị Tuyết quốc. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, Khương Vọng thuận miệng nói gã đến Tuyết quốc làm Hoàng đế, cũng không hoàn toàn là nói nhảm.
Dựa theo kịch bản, gã hẳn là lấy một cái thân phận tương đối minh bạch, gây ra biến hóa vào thời khắc mấu chốt, lật đổ càn khôn của Tuyết vực, giành được thiên tâm và lòng người.
Sao hiện tại đều để đám lão già này cướp hết phong quang rồi?
Lớn tuổi thì long trời lở đất, lật tay làm mây úp tay làm mưa.
Người trẻ tuổi như gã lại chỉ có thể trốn ở chỗ này bị vây công, bị vây xem, bị người ta chỉ trỏ!
Thật là mất mặt!
Khác với vẻ mặt quẫn bách của Vệ Du.
Rất nhiều người đều chú ý tới, Ngụy Thanh Bằng trong lịch sử nổi tiếng là người hung dữ nóng nảy lại không hề lên tiếng phản bác gì.
Người thật sự hiểu biết về binh pháp, nhất định biết rõ chiến pháp đổi mới sẽ đáng sợ đến mức nào. Năm đó khi gã còn ở tiền tuyến chém giết, chưa bao giờ dám lơi lỏng một khắc nào, luôn luôn học tập nghiên cứu trau dồi bản thân, quân báo mỗi ngày đều không rời tay, sợ hãi chính mình sẽ lạc hậu so với thời đại.
Ngủ say ba nghìn tám trăm năm, làm sao có thể không phải trả giá một chút nào? Ba nghìn tám trăm năm bỏ lỡ sự phát triển của thời đại, chính là một trong những bộ phận trầm trọng nhất!
Gã tôn trọng sự thật. Nhưng là người đứng trên đỉnh cao như gã, nhất định cũng có thể đuổi kịp.
Ba nghìn tám trăm năm phát triển của thời đại lại một lần nữa trở thành lão sư của gã, gã có thể học tập lịch sử một lần nữa, dùng tầm mắt của người đứng trên đỉnh cao để nhìn nhận, đây chẳng phải là chuyện tốt sao?
Thế cho nên gã chỉ cười toe toét chứ không hề nói gì.
Mà người nam nhân đang đi trên biển sấm sét lại chỉ vào Mạnh Lệnh Tiêu đang khẽ phe phẩy cây quạt xếp trên không trung của Chí Đông thành, cười nhạt nói:
"Mạnh Lệnh Tiêu? Chân nhân tuyệt đỉnh của 1500 năm Đạo Lịch? Đáng tiếc hiện tại đã là năm 3926 Đạo Lịch, giới hạn của tuyệt đỉnh đã bị phá vỡ hết lần này đến lần khác. Mạnh Lệnh Tiêu của hôm nay nếu như vẫn là Chân nhân..."
Y xoay tay chỉ về phía Khương Vọng đang im lặng quan sát:
"E rằng chưa chắc đã là đối thủ của vị Khương chân nhân năm nay mới hai mươi sáu tuổi này!"
Mạnh Lệnh Tiêu quay đầu nhìn Khương Vọng đang đứng trên mái cong của lầu các, trong mắt là vẻ kinh ngạc không thể nào che giấu được:
"Dáng dấp ngược lại trẻ trung xinh đẹp, nhưng thật sự chỉ mới hai mươi sáu tuổi?"
Cho dù là sử dụng bí pháp rút ngắn tuổi thọ, hai mươi sáu tuổi thành tựu Chân nhân, cũng thật sự có chút khủng bố.
Ngụy Thanh Bằng cũng trừng lớn hai mắt nhìn về phía này, muốn nhìn rõ đây rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào - Một giấc ngủ này quả nhiên là thương hải tang điền, trên đời này đã xuất hiện Chân nhân chỉ mới hai mươi sáu tuổi sao?
Người nam nhân trong biển sấm sét vẫn đang khoa trương:
"Trong thời gian các ngươi bị đóng băng, trên thế giới này còn chưa có Chân nhân nào dưới ba mươi tuổi. Nhưng hiện tại chỉ riêng chín vị Các viên trong Thái Hư Các này, đã có hơn phân nửa là Chân nhân như vậy! Còn Khương Vọng mà các ngươi nhìn thấy là hai mươi ba tuổi đã thành Chân nhân! Các ngươi cho rằng đây là thời đại gì? Nhân đạo đã đạt đến đỉnh cao, là đại thế huy hoàng nhất! Một đám người lỗi thời mang theo một chút suy nghĩ lỗi thời, nắm giữ một ít lực lượng cứng nhắc, vậy mà lại vọng tưởng muốn gây dựng bá nghiệp trong thời đại ngày nay sao?"
Y hùng hồn tự nói với chính mình, người của Tuyết quốc thì cẩn thận làm việc của bọn họ. Khương Vọng vội vàng điều khiển Thái Hư Các lui về phía sau ngàn trượng:
"Ta mỉm cười không đại diện cho ta đồng ý, ta không cười cũng không đại diện cho ta phản đối. Im lặng không phải là ngầm thừa nhận, lên tiếng cũng không phải là phản kháng. Ta chỉ giải thích cho bản thân ta - Trước hôm nay, ta không quen biết bất kỳ ai trong các vị, ta không mang theo bất kỳ lập trường nào. Ta không có khái niệm về đại thế thiên hạ, ta cũng không hiểu chính trị. Các ngươi cứ việc nói chuyện của các ngươi, đánh nhau cũng không cần để ý đến ta, Thái Hư Các tuyệt đối trung lập, ta cũng chỉ là người qua đường!"
Hôm nay hắn vô cùng cẩn thận, mắt thấy suýt chút nữa đã muốn lui ra khỏi biên giới Tuyết quốc!
Mọi người cũng thu hồi tầm mắt.
Trên đỉnh núi Vĩnh Thế Thánh Đông, Phó Hoan biểu hiện ra rất bình tĩnh:
"Những vấn đề này không cần ngươi phải bận tâm. Người đã từng bước lên đỉnh phong, nhất định có thể đạt đến đỉnh cao này thêm một lần nữa. Bọn họ chỉ thiếu một chút kiến thức mà thôi, chúng ta đã sớm có chuẩn bị, cũng rất nguyện ý học tập lại từ đầu."
"Đúng vậy, nói cho cùng vẫn là thời gian. Chỉ cần cho một chút thời gian, tin tưởng rằng những tinh anh của thế giới cũ này cũng có thể thích ứng với thời đại mới."
Người nam nhân mặc áo bào màu đen này cứ như vậy tiến lên một bước, mặt đối mặt bước lên đỉnh núi Vĩnh Thế Thánh Đông:
"Nhưng đã nhìn thấy ta, các hạ cảm thấy các ngươi còn đủ thời gian sao?"
Y đối mặt với Phó Hoan, lại chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói:
"Tần quốc, Hứa Vọng, hôm nay nhận lệnh của Thiên tử Đại Tần, chuyên tới đây tiếp quản Tuyết vực!"
Trinh Hầu Đại Tần, Hứa Vọng!
Hứa Vọng đang dẫn quân giao chiến ở Ngu Uyên, cách đây không lâu vừa mới giết chết Tu La Quân vương A Dạ Cập!
Y vậy mà lại từ trong Ngu Uyên vô cùng nguy hiểm, chém ra một con đường, giết ra khỏi cửa vào Ngu Uyên do Tuyết quốc trấn thủ, đến trước mặt Phó Hoan!
Tuyết quốc muốn tiếp nối bá nghiệp Đạo lịch năm xưa, người đầu tiên đứng ra ngăn cản không phải là Kinh quốc vẫn luôn nhòm ngó Tuyết vực, mà là Tần quốc ở tận phía tây!
Nhưng còn có một chuyện càng thêm đáng sợ hơn - Hứa Vọng thật sự đến một mình sao?
Tu La Quân vương A Dạ Cập vẫn lạc cũng chỉ là điểm khởi đầu.
Quốc sư mặc áo vải Vương Tây Hủ và vị Trinh Hầu Đại Tần này rốt cuộc đã bày ra một ván cờ như thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận