Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 743: Quyển thứ tư, tổng kết và cảm nghĩ

Quyển thứ tư là quyển mà cá nhân tôi vô cùng hài lòng.
"Các hào kiệt từ cổ chí kim, có ai không phải bậc trượng phu?"
Ban đầu lúc tôi viết ra câu thơ này, trong đầu vẫn chưa có hình ảnh thích hợp. Trong những bộ phim điện ảnh và truyền hình tôi từng xem, không có hình ảnh nào hoàn toàn phù hợp.
Khi tôi bắt đầu ý tưởng viết quyển thứ tư của Xích Tâm Tuần Thiên, lúc chọn được tên quyển là Hào kiệt cử, tôi đã muốn viết cảnh này ra.
Nên mới có cảnh Duẫn Quan đạp con đường gập ghềnh thành thông thiên đồ, thành tựu Thần Lâm trước mặt Bộ Thần Nhạc Lãnh.
Có nhìn thấy cảnh nhạc hoa rực rỡ, cuộc đời này không thể nào thành phật.
Có chém tới một kiếm mở ra con đường sinh tử, trên đời ai xứng ta quay đầu?
Trương Lâm Xuyên sáng lập vô sinh đạo, Diệu Ngọc thống nhất Tam Phân Hương Khí Lầu.
Nên mới có Trang Cao Tiện, Đỗ Như Hối nhiều năm trù mưu, khuynh quốc mà chiến. Đỗ Dã Hổ cắm cờ Tỏa Long Quan, trả lại mối nhục trăm năm.
Có Hàn Hú ẩn nhẫn trăm năm, mời Chân Nhân đi chết, nắm giữ quyền hành, cách tân triều chính, trở thành đại hành giả hiện thế duy nhất của Mặc Môn.
Có Lâm Chính Nhân tự lật cả nhà cầu tiền đồ, kế phản Chúc Duy Ngã.
Có Chúc Duy Ngã tử chiến để đền ơn tài bồi, phản quốc báo thù thành.
Cũng có Đổng A quyết chiến đến chết.
Có Lê Kiếm Thu khó toàn nhà lẫn nước, Phó Bão Tùng vừa giữ người vữa giữ đạo.
Diệp Tiểu Hoa ý tại Lăng Tiêu, Tống Hoành Giang vì tộc quần hy sinh cả cuộc đời.
Có Bạch Cốt tôn thần lấy mấy trăm năm để bày một ván cờ, thứ nó chống lại không phải những đối thủ kia, mà là cả hiện thế.
Có Trang Thừa Càn lừa thần gạt quỷ, đùa bỡn hào kiệt thiên hạ trong lòng bàn tay. Câu chuyện phá Ung, liên Cảnh, hí Tần, khiến cả Thủy tộc Thanh Giang phải tuyệt vọng, dùng Bạch Cốt Đạo, lại phản bội Bạch Cốt Đạo, lợi dụng thần chỉ mà đuổi thần chỉ của hắn vô cùng xuất sắc, vì bị giới hạn bởi độ dài, không thể thi triển hết.
Đương nhiên cũng có Khương Vọng của chúng ta, không bao giờ buông tay từ bỏ.
Không ngừng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng, rồi không ngừng đứng dậy, không ngừng bị đánh ngã, lại không ngừng đứng lên rút kiếm.
Đối mặt danh tướng bất bại, hào kiệt lập quốc, bao nhiêu đối thủ đáng sợ.
Vẫn dùng sự tỉnh táo, tài năng, sự kiên định, cứng cỏi của mình để phá tan những điều không thể, nhiệt huyết không thay đổi, một kiếm giết hồn.
Đó, chính là Hào Kiệt Cử.
Có thiên hạ tứ phương, ngậm từ cổ chí kim.
Lúc kết thúc quyển này, tôi đang khiêu chiến một độ khó sáng tác mới.
Tôi phải dùng một chuỗi cảnh xoay ngược, không ngừng hy vọng trong tuyệt vọng, viết ra tình cảnh thật là tuyệt vọng.
Viết sao cho thị giác của độc giả thượng đế, cũng không nhìn thấy được hy vọng, không nghĩ ra được cách giải quyết. Như vậy, mới thấy được Khương Vọng anh hùng.
Bị biển cả dập vùi, mới hiển lộ bản sắc anh hùng.
Anh hùng nhất trong các anh hùng, hào kiệt nhất trong hào kiệt!
Nhưng cái loại không ngừng xoay ngược này, nói thì dễ, viết, quá khó!
Kết cuốn không ngừng xoay ngược, vừa phải tạo ra kết quả ngoài ý muốn, lại phải phù hợp với suy luận, từ những chiêu bất ngờ xuất ra, phải lôi ra được toàn bộ bối cảnh lịch sử của Trang quốc, phải định vị được hình tượng của nhân vật, còn phải viết sao cho xuất sắc.
Độ khó cao ở chỗ, những chuyện xoay ngược này chỉ tồn tại giữa Trang Thừa Càn và Khương Vọng, đồng nghĩa, trước đó tôi phải đặt giấu đủ yếu tố, sau này mới có không gian xoay chuyển. Đồng thời, bản thân những chuyện xoay ngược này, cũng chính là kết cục của Trang Thừa Càn. Kết cục của Trang Thừa Càn, phải dính chặt với kết cục của Bạch Cốt tôn thần, Khương Vọng phải luôn không ngừng vật lộn ở ranh giới sinh tử từ đầu đến cuối, cố gắng giành lấy một con đường sáng khó mà nhìn ra kia.
Phải tạo được đủ cảm giác căng thẳng, hồi hộp, đủ cảm giác bị áp bách, mà còn phải phù hợp với logic suy luận, khi đưa ra các sự kiện ngoài ý muốn còn phải khiến người ta phải bừng tỉnh hiểu ra, vừa làm người ta sốt ruột, nóng lòng, còn phải vừa khiến người rung động đến tâm can.
Nếu chỉ xoay ngược thuần túy, đối với tôi là không hề khó. Cái khó là ở chỗ phải tính tới tất cả những yếu tố trên, khó là ở chỗ tôi muốn thể hiện tất cả những yếu tố này hoàn mỹ nhất.
Mỗi một chữ, đều là tâm huyết.
Cuối cùng lúc kết cuốn, tôi đã nhận được sự phản hồi vô cùng nồng nhiệt.
Tôi nhớ lúc thảo luận với nhóm độc giả, thấy lúc đó đã có hơn năm trăm người xem chương kết, nhưng chỉ có hơn một trăm bình luận, không một câu chê bai, toàn là khen ngợi.
Rất nhiều độc giả lặn chuyên sâu, cũng lần đầu tiên nổi lên khen tôi.
Theo tỷ lệ này, có thể nói rằng, kết của quyển này đã đánh động tất cả độc giả.
Như vậy là đủ rồi. Sáng tác chính là đi tìm tri âm, tâm huyết của tôi đã không uổng phí.
Viết đến lúc này, vấn đề nhiều nhất độc giả nói nhất, chính là số chương mới ít quá.
Nhưng hôm nào tôi cũng đều viết nè. Mỗi buổi sáng tôi viết một chương, buổi chiều viết một chương, đến tối thì chỉnh sửa lại hai chương trong ngày đã viết. Nếu ngày hôm đó cần phải ra ngoài làm gì đó, thì đến tối đều sẽ thức đêm.
Tôi không phải viết như vậy chỉ mới một hai ngày, tôi đã viết như vậy một năm rồi. Nếu muốn có nhiều chương mới hơn, tôi khẳng định không thể đảm bảo chất lượng như bây giờ được. Kiểu giống như kết của quyển Hào Kiệt Cử này, chỉ cần hơi thiếu thời gian, sẽ không còn được như ý muốn. Kịch tính dày đặc trong từng đoạn một, chỉ một phút thất thần là sẽ loạn xạ ngay. Tiêu đời.
Vừa muốn bảo đảm chất lượng, vừa viết nhiều thêm một chút, làm sao mà tôi không muốn! Như thế tôi cũng sẽ kiếm được thêm ít tiền, bù vào cuộc sống. Đăng truyện trên mạng là tính phí theo số chữ mà, chứ đâu phải theo chất lượng.
Nếu nói quyển bốn này tôi còn gì tiếc nuối.
Thì có lẽ là ở chỗ Hàn Hú.
Thật ra Cửu Long Băng Diệt là một chương mà tôi rất thích, mặc dù đối với tôi, nó không sâu sắc bằng đêm mưa đó ở Tân An Thành, nhưng cũng là một cảnh rất là cảm xúc.
Không ngờ lại có nhiều độc giả không tin tưởng tôi như vậy. Mãi đến khi tình tiết kết thúc, cách viết của tôi không đạt được sự đầy đặn nhất, trạng thái mượt mà nhất.
Nhưng cũng đã rất tốt mà.
Thôi cứ vậy đi, đời người khó tránh khỏi còn có điều tiếc nuối.
Con người cũng vậy, văn chương cũng vậy, tình cảm cũng vậy, lý tưởng cũng vậy.
Viết Xích Tâm Tuần Thiên đến bây giờ, là đã hơn một năm tròn. Lúc đầu tôi nói rất hùng hồn, nói đã chuẩn bị suốt hai năm không kiếm một xu, sẽ viết xong quyển này thật tốt.
Khi đó tôi còn tiền gửi ngân hàng, giao hai quyển sách đã viết xong cho biên tập, có một kịch bản được dựng phim, mới vừa cầm một phần thưởng vì từ chối không chấp nhận mấy chuyện đen tối, tôi tâm cao khí ngạo, cho rằng chỉ cần dựa vào tài hoa của mình là đủ.
Không ngờ mới vừa khai bút đã gặp phải bêu xấu, rồi gặp phải tình hình bệnh dịch, phim không quay được, tiền thì bị kẹt.
Tôi cũng không biết sao mình viết được tới bây giờ.
Có lẽ chính bản thân, đã chữa trị cho tôi.
Dù bên ngoài có bao nhiêu chuyện phiền lòng, khi tôi tiến vào thế giới của riêng mình, cùng vui cùng buồn với từng nhân vật, thì tôi đều thoát khỏi những chuyện phiền lòng ấy, hồn nhiên quên mình.
Trong quá trình sáng tác, tôi đã nhận được sự khen ngợi cao nhất, sự vui vẻ tột cùng.
Nên, không cần phải nói thêm gì nữa.
Tôi đã làm tốt nhất những gì tôi có thể làm, những việc còn lại, giao cho độc giả, giao cho thời gian đi.
Tôi tin, những tác phẩm viết từ tấm lòng, sẽ không phai tàn, sẽ vượt qua được sự thử thách của thời gian.
Tôi sẽ không viết những thứ thuần túy chỉ để mọi người giết thời gian, đọc nhanh như gió lướt qua rồi thôi, như những lời tôi đã từng nói trong chương mở đầu.
Tôi hy vọng quyển sách này sẽ mang đến cho bạn dũng khí để đối diện với cuộc sống, mang đến cho bạn sức mạnh khi bạn gặp khó khăn khốn đốn, mang đến cho bạn phương hướng khi bạn mê mang, ít nhất là, mang đến sự bầu bạn cho bạn khi bạn cô độc.
Tôi hy vọng mười năm, hai mươi năm sau, nó vẫn là tác phẩm đáng để mọi người đọc. Rất nhiều năm sau, mọi người sẽ lại đọc lại quyển sách này, như nhớ lại những kỷ niệm quý giá.
Nguyện chúng ta đều có sự nhiệt tình với cuộc sống, giữ vững mơ ước.
Từ bắt đầu, đến cuối cùng.
Tên của quyển kế tiếp, là Hành Lộ Nan.
Vốn định đặt là Kỳ Đồ đó, để tương ứng với thần thông mới, bày tỏ một sự bắt đầu mới. Nhưng nó dễ sinh ra nghĩa khác, cứ như Khương Vọng của chúng ta đi vào con đường không tốt, nên cuối cùng bỏ, đổi thành Đường Đi Khó.
Cùng Khương Vọng đi tới không phải là chuyện dễ dàng, quyển sách này một đường đi đến bây giờ cũng đã rất khó khăn.
Nhưng từ đầu đến cuối đều có người ủng hộ tôi, và tôi vẫn không ngừng ôm hy vọng.
Tôi đã viết "Hành lộ nan, hành nan lộ, thử thân chích hướng canh cao xử." Nghĩa là "đi đường khó, gặp đường khó, thân này luôn hướng đến cao hơn".
Tên của quyển này, chính là xuất phát từ bài thơ của Lý Bạch "Đi đường khó, gặp đường khó, quá nhiều đường, chọn đường nào? Sẽ có khi trường phong rẽ sóng, nhắm thẳng một đường ra biển cả!"
Phận đời nhiều ngang trái, không làm suy giảm Lý Bạch phong lưu.
Đời người lắm gian nan, trời sinh ta tài biết phải làm sao!
Chúng ta cùng cố gắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận