Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1568: Như cách một thế hệ (1)

"Khương Vọng đi đâu?" Lâm Hữu Tà bỗng nhiên hỏi.
Trịnh Thương Minh đang nói tới ân thưởng của Thiên tử cũng sửng sốt: "Hả?"
"Ta hỏi là, Khương Vọng đi đâu, ngươi biết không?"
Trịnh Thương Minh mím môi, nói: "Rời khỏi Tề quốc."
Tất cả đều im lặng.
Một trận chiến kịch liệt vừa mới kết thúc.
Kết quả thắng lợi.
Thiếu niên tên là Linh Nhạc trong Thái Hư Huyễn Cảnh đang nhăn mày, rất không hài lòng về bản thân.
Mặc dù vẫn thắng, nhưng không quá nhẹ nhõm.
Xếp hạng hiện tại, cũng chỉ là thứ năm Nội Phủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh. Ổn định ở mười thứ hạng đầu là một nấc thang, ổn định năm hạng đầu lại là một nấc thang. Mà muốn ngồi vững đệ nhất Thái Hư, cần phải cao hơn một đoạn so với những người khác mới được.
Y khó khăn lắm mới vào năm hạng đầu, cũng đã cảm nhận được lực cản vô cùng lớn. Mà một vài người, đã sớm ngồi vững đệ nhất Nội Phủ trong Thái Hư Huyễn Cảnh, quan sát quần hùng. Hiện tại cũng đã rảo bước về phía đệ nhất Ngoại Lâu của Thái Hư...
Mặc dù trong này còn có một vài nguyên nhân khách quan, ví dụ như Thái Hư Huyễn Cảnh khuếch trương cực lớn, càng ngày càng nhiều tu sĩ tham dự vào, cường giả không ngừng xuất hiện, khiến mức cạnh tranh xếp hạng Nội Phủ càng ngày càng kịch liệt ...
Thế nhưng y cũng không phải là người kiếm cớ cho bản thân.
Nhất là người đứng đầu, chính là đệ nhất thiên kiêu trong thiên hạ, phạm vi toàn bộ hiện thế. Thậm chí còn được xưng là đệ nhất Nội Phủ trong lịch sử.
Y không có cớ để tìm.
Linh Nhạc tiểu công tử càng nghĩ càng không hài lòng, đang muốn chiến đấu thêm mấy trận thì lại thấy một con hạc giấy quen thuộc nhẹ nhàng bay tới.
"Hừ."
Y hừ lạnh, đứng trên Luận Kiếm Đài, dự định bỏ mặc như trước.
Thế nhưng nghĩ lại, y cảm thấy mình không nên quá keo kiệt.
Thôi, để xem người này muốn nói gì.
Y đi xuống Luận Kiếm Đài, vẫy tay, bắt lấy con hạc giấy kia.
Mở thư ra xem, thấy được mấy hàng chữ...
"Thù đệ chớ lo, ta đã xong việc tại Tề quốc, đang cầm kiếm đi về đông. Tất cho ngươi đệ nhất Sơn Hải Cảnh!"
"Lộn xộn gì đó!" Tả Quang Thù nhếch miệng, nói nhỏ: "Sơn Hải Cảnh cũng không phải là nơi tranh xếp hạng!"
Cầm phong thư này hơi dừng chút, lại cười lạnh, giương giấy viết: "Danh ngạch Sơn Hải Cảnh vô cùng quý giá. Khi trước huynh nói không tới, ta đã cho ..."
Viết tới đây lại ngừng bút, đưa tay xóa đi, viết lại lần nữa: "Huynh không cần tới. Chẳng lẽ Đại Sở Tả thị ta không tìm thấy thiên kiêu nào tới hỗ trợ hay sao? Đừng tưởng rằng huynh là vô địch thiên hạ..."
Khi viết hai chữ vô địch thì y cảm thấy mình không có sức thuyết phục cho lắm. Sau đó lại nghĩ tới, kỳ thật Khương Thanh Dương cũng không xấu xa tới mức đó, trước đó người ta thực sự bận rộn.
Thôi.
Y thở dài một hơi, xóa hết những chữ đã viết, viết lại với vẻ khoan dung độ lượng: "Nếu như huynh muốn tham dự, ta nghĩ cách giúp huynh."
Thu bút, thả hạc giấy bay đi.
Luận Kiếm Đài vẫn lơ lửng cách đó không xa, thế nhưng lúc này Tả Quang Thù không còn hứng thú chiến đấu nữa.
Vừa nghĩ, vừa lạnh lùng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
Bọn hạ nhân Hoài Quốc Công Phủ Đại Sở thấy tiểu công tử nhà mình khoác một bộ quần áo lộng lẫy màu thủy lam chạy như bay trong phủ: "Gia gia, gia gia!"
Lão Công Gia còn tưởng có chuyện gì xảy ra, bước ra khỏi thư phòng, quan tâm hỏi: "Chuyện gì?"
"Thay người!"
Tả Quang Thù quyết tâm nói.
Khương Vọng một mình rời khỏi Lâm Truy thành, một đường không quay đầu lại.
Chỉ ngừng tại Thanh Dương trấn nửa ngày, quan sát đất phong của mình, dạy dỗ Độc Cô Tiểu tu hành, dặn dò nàng cẩn thận, sau đó tiếp tục chạy về phía tây.
Thiên tử đã hứa hẹn, tiếp đó nên xử lý như thế nào, đều dựa vào Thiên tâm.
Chuyện mà hắn có thể làm đều đã làm, hiện tại vẫn nên chạy trốn tránh đầu gió, miễn làm cho một số người thấy gai mắt.
Dù sao Hoàng hậu đương triều đã ngồi trên vị trí mẫu nghi thiên hạ nhiều năm như vậy, nếu như thật sự giận dữ, động sát tâm đối với người nào thì văn võ cả triều, mấy ai có thể chịu đựng nổi?
Khi hắn vừa rời đi mới nghe nói, Thái tử đã thành Thần Lâm, chính thức vượt qua thọ hạn, từ đây kim khu ngọc tủy, chí tôn chí quý. Dựa theo lễ chế thì quần thần đều dâng lên quốc lễ chúc mừng ...
Thái tử có thể trở thành Thần Lâm từ sớm, thế nhưng vẫn thả chậm bước chân, có thể thấy rất vững vàng. Không sớm không muộn, hết lần này tới lần khác vào thời điểm này trở thành Thần Lâm.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ khi Khương Vọng tới Đắc Lộc Cung tham kiến Thiên tử, Thái tử cũng lo lắng. Hoặc là nói, Thái tử cố ý biểu hiện ra sự lo lắng này... điều này cũng chỉ rõ hiện tại Thái tử cũng biết chân tướng về chuyện năm đó.
Xét từ mặt ngoài, lúc này Thái tử chọn thăng lên Thần Lâm, là đang nhanh chóng gia tăng lợi thế cho bản thân, để có thể đối kháng với cơn bão chính trị có thể phát sinh sau đó.
Thế nhưng trên thực tế, y không lựa chọn phủi sạch quan hệ, không biểu hiện bản thân không biết chút gì về chuyện năm đó, như vậy phần lợi thế này, thật ra lại là gia tăng cho Hoàng hậu!
Nhiều năm qua Thái tử chưa từng làm chuyện sai lầm nào, hiện tại lại còn bù đắp khuyết điểm về mặt tu hành, còn có chỗ nào đáng bị trách phạt sao?
Y đang gánh trách nhiệm cho mẹ của mình.
Một vị Thái tử Đông Cung đánh vỡ thọ hạn, đã có tư cách giúp đỡ cho Hoàng hậu đương triều ...
Thế nhưng có lẽ điều này cũng đúng là điều mà Thiên tử muốn cảnh cáo.
Thiên tử cảnh cáo Thái tử như thế nào, tất nhiên Khương Vọng không biết được. Thế nhưng rất rõ ràng là, lần này hắn đã đắc tội Thái tử, đắc tội rất là hung ác.
Đợi tại Lâm Truy thành chờ phiền phức tới cửa, chẳng bằng thừa dịp Thiên tử xử lý chuyện xưa, triều chính câm như hến thì vội vã chuồn mất. Thuận tiện hoàn thành ước hẹn với Tả Quang Thù, mở mang hiểu biết về hào kiệt đất Sở. Cũng đi tới Sơn Hải Cảnh kia, cảm nhận phong thái của vị Hoàng Duy Chân lưu danh sử xanh kia.
Trong Lâm Truy thành nhiều người quen biết, không nói lời từ biệt để miễn sinh ra thương tâm.
Có lẽ rất nhiều bạn bè sẽ cảm thấy, hắn bị ép rời khỏi Lâm Truy thành, có lẽ hắn sẽ tủi thân, thương cảm. Thế nhưng trái ngược lại, hắn đi rất thoải mái.
Tâm hồn thanh thản.
Không thẹn với lương tâm, tự hỏi không hối hận.
Hắn đưa ra lựa chọn mà cả đời này không hối hận.
Có lẽ quan đạo có thể tăng tiến tốc độ tu hành của hắn trong thời gian ngắn, thế nhưng trên đoạn đường lâu dài này, hắn càng nhận rõ chính bản thân mình hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận