Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1724: Cẩu thả sống ngàn năm, chẳng chịu nổi một thu (1)

Một bước này của Vương Trường Cát diệu không thể tả.
Y vốn đã buông Ngọc Bích xuống, đứng lặng lẽ ở một bên, xa cách như thể không liên quan đến thế giới này.
Chính khí chất không liên quan đến ai này khiến Chúc Duy Ngã dù còn nhớ mặt Trương Lâm Xuyên cũng không thể xác định thân phận của y.
Y vốn cách biệt với tất cả mọi người trên đời.
Nhưng một bước này đi tới, liền từ "không liên quan" biến thành "có liên quan".
Từ người xem cờ trở thành người trong cuộc.
Bước chân của y không nhanh, nhưng vừa đủ.
Y đến đúng lúc, lại rất tự nhiên.
Lúc này y ngăn ở trước người Khương Vọng, dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt sưng vù của Cách Phỉ.
Ánh mắt y đón lấy ánh mắt đối phương.
Một cuộc va chạm vô hình phát sinh bên trên phương diện thần hồn.
Giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, người ngoài không thể biết được.
Có lẽ chỉ trong chớp mắt, có lẽ đã trải qua trăm ngàn năm.
Nhưng tay Khương Vọng cầm Ngọc Bích bỗng nhiên buông lỏng, rời đi tầm mắt vốn dây dưa bên trên ngón tay, Ngọc Bích tăng tốc lao về phía trước, mắt thấy chuẩn bị khảm vào lỗ khảm.
Thế giới đảo điên rồi!
Đường núi ngọn núi trung ương phía sau lưng Đấu Chiêu vốn kéo dài xuống phía dưới, chỗ cuối cùng biến mất ở bên trên một lối rẽ.
Bọn họ tụ tập ở chân núi, lại như đứng trên đỉnh núi, bọn họ vốn muốn chờ lên núi, hiện tại chỉ có đường xuống mà thôi.
Khương Vọng rõ ràng cầm khối Cửu Chương Ngọc Bích cuối cùng, hướng về lỗ khảm phía sau bia đá, nhưng tay hắn càng tiến về phía trước, Ngọc Bích lại càng xa lỗ khảm này.
Tả Quang Thù phát động hoa y, đang còn chạy về phía bên này, vậy mà suýt nữa bay ra khỏi Thần Quang Tráo!
Hoàn cảnh do Nguyệt Thiên Nô dùng lực lượng Tịnh Thổ tạo nên, trong nháy mắt từ bi chi niệm toái diệt, đêm dài vĩnh tồn.
Tân Tẫn Thương của Chúc Duy Ngã vẫn ngang trước người Khương Vọng, nhưng mũi thương kia lại như đang chắn lấy hắn.
Mà Cách Phỉ vẫn đứng ở đó, giơ cánh tay lên một cách vô nghĩa, chỉ lặng lẽ nhìn tất cả những chuyện này.
Lúc này y nghiễm nhiên có một loại khí chất miệt thị thương sinh, trong đôi mắt sưng vù mà xanh xao không nhìn thấy chút tình cảm nào.
Phương Hạc Linh nhìn về phía y, lại không thể nhìn thấy được đối phương. Thần thông Hạn Tâm căn bản không cảm nhận được cộng minh.
Y rõ ràng tồn tại ở đây, nhưng lại như biến mất trong tầm mắt.
Nhưng đôi mắt của Vương Trường Cát vẫn rõ ràng bắt lấy ánh mắt của y, đồng thời thong dong đi về phía y.
"Khương Vọng là một người kiên định, cho nên ngươi biết bán thảm không có ích lợi gì. Khương Vọng là một người có nguyên tắc, cho nên ngươi muốn dùng cái gọi là nguyên tắc, cái gọi là đạo đức để trói buộc hắn. Thế giới của ngươi không chỉ có một loại đạo lý, nhưng hệ thống luân lý mà ngươi dựng nên lại quá mạnh mẽ, ngươi đã nghe lén cuộc đối thoại của chúng ta?"
Trong miệng hỏi ra câu này, ngữ khí cũng mang theo nghi vấn, nhưng thái độ của Vương Trường Cát lại rõ ràng là chắc chắn, y chỉ hỏi: "Ngươi là Chúc Cửu Âm hay là Hỗn Độn?"
Cái gọi là thế giới luân lý, chính là một loại hoàn cảnh do phương diện ý chí tạo nên, càng căn cứ vào phương diện quy tắc để triển khai.
Là công kích nhằm vào ý chí, giống như Trảm Tính Kiến Ngã của Đấu Chiêu.
Thế giới luân lý mà Cách Phỉ tạo ra giống như hoàn toàn triển khai nhằm vào Khương Vọng, mặc dù rất rõ ràng lý giải đối với Khương Vọng đã xuất hiện sai lầm.
Nhưng không thể nghi ngờ, Cách Phỉ này ít nhất đã từng đứng ngoài quan sát cuộc giao lưu giữa Khương Vọng và Phương Hạc Linh, mới có thể có được lý giải như vậy.
Có thể trận giao lưu kia đã được hoàn thành trong chiến trường thần hồn do y cấu trúc.
Cái gọi là chiến trường thần hồn, chính là thuật chinh phạt thần hồn độc đáo do một tay y sáng tạo ra, có thể kéo thần hồn của hai bên địch ta vào cùng một chiến trường, mà không cần chịu đủ áp chế trong Thông Thiên Cung của đối phương.
Có thể coi là một đòn sát thủ đặc biệt từ xưa đến nay, mọi động tĩnh trong chiến trường thần hồn đều nằm trong lòng bàn tay y, có thể để y thăm dò cụ thể mà không bị phát hiện, không khiêm tốn mà nói, không phải là thứ tồn tại bình thường có thể làm được.
Trong toàn bộ Sơn Hải Cảnh, ngoài Chúc Cửu Âm - chủ đạo trật tự thế giới và Hỗn Độn - kẻ có năng lực phản kháng trật tự thế giới, y không nghĩ ra còn ai có thể làm được điều này.
"Ngươi không ngại đoán thử xem sao?" Cách Phỉ vừa cười vừa nói.
Hai người vừa đối mặt đã tiến đến gần nhau.
Hắc triều và Thần Quang Tráo va chạm càng thêm kịch liệt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Như trống lớn gõ vang, như cự chùy đập xuống.
Mà đám người trên ngọn núi trung tâm cũng cảm nhận được áp lực càng thêm rõ ràng, ngay cả không khí cũng nặng nề thêm vạn phần.
Khương Vọng cầm lấy khối Cửu Chương Ngọc Bích cuối cùng, trên tay hắn dấy lên liệt diễm!
Trong đêm trường không ánh sáng nó vẫn sẽ thiêu đốt, trong thời khắc không người lớn tiếng khen hay, nó vẫn sẽ rất nóng bỏng như cũ.
Nó là lửa, nó là thần thông.
Trong Tam Muội này, chỉ có bản thân mới hiểu được!
Lưu hỏa quấn quanh tay bay lượn, khi thì như linh tước, lúc thì như Hỏa xà.
Mang đến sinh cơ, cũng mang đến tư thái ngang tàng.
Từng chút từng chút thiêu đốt những quy tắc hỗn loạn, điên đảo kia.
Hiểu qua bản chất Sơn Hải Cảnh, minh bạch bố cục của Hoàng Duy Chân, tự tay giết chết Quỳ Ngưu qua mô phỏng, cảm thụ qua ấn pháp của Sơn Thần Bích truyền thụ.
Đối với thế giới huyễn tưởng dần dần trở thành sự thật này, Khương Vọng cũng có hiểu biết tương đối phong phú của riêng mình.
Thậm chí kể cả những quy tắc mà trước kia hắn không nhìn thấy.
Đổi lại ở hiện thế, hắn đi đâu mới có thể nhìn thấy dấu vết của đạo như vậy?
Vừa vặn Sơn Hải Cảnh là một thế giới xen vào giữa huyễn tưởng và chân thật, là thế giới tân sinh, lại đang còn bên trong vỡ vụn.
Cho nên hắn thậm chí có thể thông qua Tam Muội Chân Hỏa đốt cháy, hiểu đến căn nguyên của sự hỗn loạn điên đảo này.
Hắn có Càn Dương Xích Đồng, mới có thể nhìn thấy quy tắc hiển hiện.
Hắn có Tam Muội, cho nên mới có thể thiêu đốt đi!
Tay của hắn tiếp tục tiến về phía trước, rốt cục phá vỡ điên đảo, chiếu rõ căn nguyên. Hướng phía trước tức là hướng phía trước, nhích tới gần chính là nhích tới gần, Ngọc Bích và lỗ khảm trên bia đá đã gần trong gang tấc.
Đôi mắt của 'Cách Phỉ' bỗng nhiên trở nên tĩnh mịch vô cùng, một đôi con ngươi vô thần kia lúc này trông như vực sâu!
Dung nạp mọi thứ, để cho toàn bộ đều chìm xuống.
Rơi xuống không có điểm dừng, trầm luân vĩnh viễn!
Mà bước chân của Vương Trường Cát đang tiến lên chợt dừng lại.
Một tiếng ngâm nga tịch mịch đánh thức người trong mộng. Một điểm hàn tinh chợt hiện, lấp lánh giữa những đôi mắt ở đây. Phá vỡ dây dưa vô hình, xuyên thủng qua toàn bộ ánh mắt đang chém giết cùng một chỗ.
Chúc Duy Ngã cầm thương trong tay, hiện ra trước mặt "Cách Phỉ", mũi thương chỉ thẳng vào mi tâm y!
Thương chưa tới, sát cơ đã sát người.
"Cách Phỉ" nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Y chỉ cách Chúc Duy Ngã ba tấc, nhưng giữa y và đối phương lại như có một vực thẳm ngăn cách.
Sát cơ của Chúc Duy Ngã càng mãnh liệt thì Tân Tẫn Thương của gã lại càng xa xôi.
Ầm ầm ầm ầm!
Khôi Sơn giống như một người khổng lồ đập núi, nắm đấm của hắn giáng xuống giống như nổi lên trống trận vang trời, như từ trên chín tầng trời giáng xuống, phá vỡ mọi khoảng cách hữu hình vô hình, thay trời hành phạt, đánh thẳng vào mặt "Cách Phỉ".
Khí huyết toàn thân của hắn sôi trào, như hỏa diễm thiêu đốt không gian, khiến mọi thứ đều run rẩy.
Nhưng "Cách Phỉ" chỉ nhẹ nhàng đưa một bàn tay ra, một bàn tay gầy gò chẳng có chút sức lực nào.
Năm ngón tay mở rộng, trong lòng bàn tay xuất hiện một vòng xoáy màu đen tĩnh mịch, trực tiếp hướng về phía trước, đón đỡ nắm đấm của Khôi Sơn.
Băng Sơn quyền đập vào vòng xoáy màu đen, như rơi vào một vực sâu không đáy, vẫn không ngừng tiến lên nhưng căn bản không thể gây tổn hại cho "Cách Phỉ" chút nào. Nắm đấm của Khôi Sơn vẫn tiếp tục tiến tới, nhưng thân thể hắn lại không thể nhúc nhích dù chỉ là một tấc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận