Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2630: Có người đi trên cầu vồng (1)

Yến Kiêu điên cuồng tà ác, căn bản hung hãn không sợ chết.
Sức mạnh Ngao Quy lưu lại bất diệt, nó có thể không ngừng phục sinh.
Một phần sức mạnh hạch tâm kia, hiện tại vẫn đang bị giam cầm trong Ngọc Hành Tinh Lâu của Khương Vọng, vừa là thủ đoạn khống chế nó của Khương Vọng, vừa có thể giúp bổ sung tinh lực bất cứ lúc nào.
Lúc này vừa mới khôi phục, cánh phải đã vỗ một cái, vồ về phía Trang Cao Tiện.
Thật là một kẻ tiên phong nóng nảy!
Trang Cao Tiện xoay người, xòe rộng tay, ngàn vạn sợi ngọc đan vào nhau, hòa cùng một luồng khí, giam Yến Kiêu vào trong.
Tính tình Yến Kiêu không thuần, liền dùng mỏ mổ vào thân lồng!
Với cảnh giới của Trang Cao Tiện, đương nhiên sẽ không cho ác điểu có cơ hội tiêu hao mình. Một tay Trương Lung Tù Yến, tay kia đi dò căn nguyên. Ông ta muốn tìm nguyên nhân con Yến Kiêu này sống lại, xóa bỏ nó.
Yến Kiêu là loài chim hung ác nhất, được sinh ra từ bản nguyên ác độc.
Ngay cả ông ta, trong lúc vội vàng có thể giết chân thân, nhưng không giết được tính linh của nó. Mà ngọn nguồn để vật này phục sinh, lại không ở nơi này...
Lúc Trang Cao Tiện nhảy lên cao, truy tìm về phía vòm trời sao xa xôi, thứ đầu tiên ông ta nhìn thấy là một vầng mặt trời chói chang.
Đại nhật đông lai huy hoàng, long khí vô biên rừng rực!
Ngay lúc này, Bình Đẳng Vương ra tay, vừa ra tay là xuất luôn sát pháp mạnh nhất, dùng Long Khí ngự liệt dương, bá đạo vô song.
Nắm bắt thời cơ rất vừa vặn.
Một đòn này có thể coi là Thần Lâm cao cấp.
"Hoàng thất Dương Quốc?"
Trang Cao Tiện cũng là vua của một nước, kiến thức uyên bác, liếc mắt một cái đã nhận ra lai lịch, khinh thường quát lạnh:
"Lại đi làm tặc!"
Kéo lồng giam yến kiêu tới cạnh mình, buông tay ấn về phía trước, Hỗn Động Quy Nguyên!
Miện phục tung bay, tay cầm liệt dương.
Mượn Ngọc Hư Chi Khí, thu hết toàn bộ sức mạnh cuồng bạo của Đại Nhật Kim Diễm Quyết, tóm Liệt Dương này vào trong lòng bàn tay, bóp vỡ!
Đây chính là sự áp bách của Chân Nhân đương thời!
Bình Đẳng Vương trốn ở phía xa, bị sức mạnh cắn trả bắn văng ra khỏi chỗ ẩn thân, máu phun như suối!
Tay trái Trang Cao Tiện vẫn còn cầm bội kiếm cướp được từ tay Hàn Húc, tiện tay chém ra một luồng kiếm quang đuổi theo, xuyên vân truy nhật, giết người tuyệt hồn. Nhưng đã có một luồng ánh sáng xanh biếc xuất hiện, tỏa thành vạn luồng tà lực, cuốn Bình Đẳng Vương trốn vào trong băng tuyết.
"A!"
Trang Cao Tiện không đuổi theo, thản nhiên xoay người, tốc độ cực chậm kéo ra quyền giá, nắm tay cực nhanh hạ xuống.
Thong dong xoay người đánh ra một quyền như thế, vừa vặn nện vào một cái quan tài, huyết quang lan tràn!
Ngỗ Quan Vương ra tay, những đợt gió lạnh có sức mạnh quái dị đánh vào quan tài, phát ra tiếng vang kẽo kẹt làm người ta ê răng. Hắn đang chế tạo khủng bố.
Nhưng đối với Trang Cao Tiện... chỉ cảm thấy buồn cười.
Chân Nhân là gì?
Niệm động pháp di, thiên địa thụ mệnh, vạn pháp bản chân!
Trong nháy mắt khi nắm đấm tiếp xúc với huyết quan, huyết quan liền vỡ nát. Cơ thể giấu bên trong huyết quan còn đang tích tụ sức mạnh dễ dàng bị đập bẹp.
Chỉ một quyền, xóa nhòa tất cả!
Màu máu vô biên trở nên trống rỗng!
Trang Cao Tiện thân kinh bách chiến, khẽ thở phào.
Đám sát thủ này đều không biết sợ, không dễ giết, lần này đã giết được một tên trước rồi!
Nhưng, ông ta lập tức cau mày.
Không đúng!
Thứ ông ta vừa đánh chết... vốn đã là thi thể!
Trang Cao Tiện ngẩn ra không hiểu.
Đương nhiên ông ta đã từng nghe nói đến tổ chức Địa Ngục Vô Môn, nhưng không ngờ nó lại quỷ dị như vậy. Vừa có Yến Kiêu chết rồi sống lại, vừa có xác chết giả, không có một thứ đứng đắn nào. Cái tổ chức quái quỷ gì mà sát thủ toàn là Thần Lâm, giết người đã chẳng ra sao, chiêu thức bỏ chạy cũng đa hình đa dạng quá!
Ông ta quét mắt đi tìm, Tần Quảng Vương, Bình Đẳng Vương kia đã không còn thấy đâu, trong lồng giam bên cạnh, Yến Kiêu cũng mất tiêu tung tích. Sở Giang Vương thao túng đại trận từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lộ diện, và cả địa ngục hàn băng, trong nháy mắt cũng nổ tung!
Làm việc trong loại tổ chức có tính nguy hiểm cực cao như Địa Ngục Vô Môn này, không biết bảo vệ tính mạng thì đã chết từ lâu, không cần đợi đến hôm nay Trang Cao Tiện tới thu mua.
Cũng giống như Tống Đế Vương kia, hắn ta không mạnh mẽ như Doãn Quan, cũng không có nhiều thi thể có thể thế thân như Ngọ Quan Vương, vậy thì... không...
Ra tay.
Giống như một con giòi khổng lồ, cuộn tròn nằm đó không nhúc nhích.
Sao bảo là vừa liều mạng đánh nhau với một Chân Nhân khác, tiêu hao rất nhiều rồi?
Tiêu hao ở đâu hả?
Vốn tưởng là đến vây giết một Chân Nhân đã già yếu tàn tật hấp hối, kết quả lại là một kẻ rõ ràng còn đang sinh long hoạt hổ! Một quyền nối tiếp một quyền, Tần Quảng Vương không gánh nổi, địa ngục hàn băng của Sở Giang Vương giống như không có, Yến Kiêu, Bình Đẳng Vương, Ngỗ Quan Vương đều không ai đỡ nổi một chiêu.
Vậy còn đánh cái rắm.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ!
Nhưng lúc này, bên tai chợt vang lên giọng nói của Tần Quảng Vương:
"Cho hắn một kiếm."
Tống Đế Vương khóc không ra nước mắt:
"Làm sao mà cho? Cho rồi là ta đi luôn đó!"
Giọng Tần Quảng Vương không hề gợn sóng, chính là tối hậu thư:
"Cắn xong chạy ngay. Một kiếm cũng không đâm ra được, không phải ngươi tới đây vô ích à? Địa Ngục Vô Môn không cho ăn chùa."
Tống Đế Vương bi phẫn, nhưng vẫn nổi giận gầm lên, quăng trọng kiếm luôn mang theo bên mình nhiều năm ra ngoài. Sau đó nhảy ra khỏi chỗ ẩn thân, như mũi tên rời dây cung, trong tiếng rít bén nhọn, không quay đầu lại, chạy nhanh về phía xa.
Trọng kiếm của hắn gào thét trong không trung, đi ngược hướng với hắn, trọng kiếm mang theo nguyên lực sinh ra lực đẩy cực mạnh, tạo đà đẩy hắn thoát đi nhanh hơn. Thanh kiếm hắn bất đắc dĩ phải vứt bỏ này, ở trên không trung hội tụ nguyên lực, hỗn hợp cùng quy tắc, trong khoảnh khắc lập tức hóa lớn cả trăm trượng, từ trên trời giáng xuống, chém vào Trang Cao Tiện!
Chân truyền Nho môn, Thiên Hạ Đại Nghĩa Kiếm!
Đại nghĩa như núi, như một ngọn núi khổng lồ nghiền xuống con kiến nhỏ.
Trang Cao Tiện mới bị hãm trong vụ nổ của địa ngục hàn băng đã tiếp tục nghênh đón một kiếm này, nhất thời mặt mũi xanh lét.
Lẽ nào lại vậy!
Đánh ra liền chạy ngay, đánh ra liền chạy ngay!
Đường đường là Chân Nhân đương thời, đứng đầu một nước, lại trở thành cục đá mài cho đám chuột thối trong cống ngầm các ngươi luyện tập à?
Ông ta vung ra một quyền, nhẹ nhàng đánh nát Thiên hạ đại nghĩa kiếm, thế ý và bản thể có liên quan cũng cùng bị đánh thành cặn bã. Lại trở tay chém ra một kiếm, mổ thấy bản chân, chém banh cả Hàn băng địa ngục!
Nguyên lực cuồng bạo, sóng khí nổ tung, trong nháy mắt định lại rồi biến mất.
Mỗi một điểm băng lăng, mỗi một tấc tuyết, đều bị chém nát.
Chiết xạ sắc trời, trên vòm trời dựng lên một đạo cầu vồng.
Sau đó là ... đùng đùng đùng.
Băng lăng đầy trời hóa thành mưa!
Bầu trời như được chia ra thành rất nhiều tầng.
Giữa cơn mưa rào tầm tã có một ánh cầu vồng.
Trang Cao Tiện không có lòng dạ nào thưởng thức cảnh sắc này, cố kìm nén cơn giận muốn đuổi theo giết sạch đám thích khách khiến người ta điên tiết kia, xoay người tiếp tục đi về phía sơn môn Thái Hư.
Với trí tuệ của ông ta, nhất định không thể để đám người này dắt mũi, thoát khỏi cục diện không biết lúc này, sau này sẽ có cơ hội thanh toán!
Nhưng, ông ta chợt ngẩng đầu, nhìn về phía cầu vồng, cây cầu vồng trong mưa !
Có người đi lên.
Một bộ áo xanh, một nam nhân tay cầm kiếm.
Cầu vồng dưới chân như chiếc cầu thời gian, dần biến một thiếu niên thành thanh niên.
Bước chân của người này nhanh chóng đan xen với cầu vồng, cực nhanh mà cực nặng, mỗi một bước đều như muốn đạp phá núi sông, không đường lùi, không quay đầu, dũng mãnh xông tới.
Cực mãnh liệt!
Cực kiên quyết!
Trong trời đất chỉ có một mình hắn.
Dã quỷ ngoài Phong Lâm thành, nhi lang bỏ quốc ly hương.
Kẻ đã nghe tên nhưng chưa bao giờ gặp mặt, Khương Vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận