Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1487: Ngọc Hành tinh quân (3)

Dù có thế nào, ông cũng không chịu buông sừng rồng, quyết ghì chặt lấy nó, khiến Long Thần không sao thoát ra được. Hai bên đấu cận thân, Quan Diễn không ngừng điều động ngôi sao Ngọc Hành lực, điên cuồng va chạm, chiến đấu với thần lực của Long Thần.
Long Thần dù có mạnh hơn nữa, thì cũng lấy cái gì mà so đấu với ngôi sao Ngọc Hành?
Điều duy nhất cần lo là, hai loại sức mạnh này đấu nhau, ngọc Phật chi thân của ông... Cơ thể ngọc Phật chi thân này, có chống đỡ nổi đến khi phân ra thắng bại hay không.
Nhưng ông vẫn ung dung, bình tĩnh, ánh mắt và hành động không một chút dao động, nói cho Long Thần biết lòng tin của ông, sức lực của ông! Ông nhất định sẽ chống được đến cuối cùng.
Trong con ngươi màu vàng lại dấy lên lửa vàng, Long Thần bày ra dáng điệu mười phần liều mạng, lần nữa tăng sức! Ngọc Phật cũng thiêu đốt lực ngôi sao, dấy lên ngọc diễm, không chút do dự tăng lực lên theo!
Hai bên như hai con bạc đã nóng mắt, dồn hết tất cả những gì mình có vào ván cược.
Ngọc Phật khổng lồ và Thần Long quyết sống mái với nhau.
Ai sống ai chết? Ai thắng ai thua?
Một con rồng nhỏ màu vàng nhảy ra khỏi đầu rồng, là nguyên thần của Long Thần!
Long Thần là bên đầu tiên rút lui khỏi cuộc đấu.
Cú nhảy này, không đơn giản chỉ là Nguyên Thần tách ra khỏi thân xác, mà là bỏ luôn thân xác, mang tất cả sức lực rời đi!
Long thân đang quấn quanh ngọc Phật mất đi lực chống đỡ, lập tức bị sức mạnh của ngọc Phật làm cho vỡ tung, thành vô số mảnh.
Vảy, da, máu, thịt tung tóe đầy trời, như một cơn mưa màu vàng.
Nó lóe lên chỉ trong tích tắc trong hư không vô tận, rồi tóe đi khắp phương, bay về phía xa.
Nguyên Thần của Long Thần bay vào vũ trụ, vỗ một cái xuống, oai thế như muốn diệt tuyệt tất cả.
Yến Kiêu phản bội, Khương Vọng phá hỏng việc lớn của nó, đều đang ở trên thang trời!
Long trảo đánh xuống, thang trời như thần tích bắt đầu vỡ ra.
Yến Kiêu là mượn thần lực của Long Thần mà tạo nên thang trời, nên khi đối mặt với chúa tể thật sự của thần lực này, nó yếu ớt không chịu nổi.
Long trảo nhấn một cái, đất trời như khép lại.
Ngọc Phật Quan Diễn chỉ ngó qua một cái.
Khương Vọng biến mất khỏi thiên cấp, xuất hiện ở cạnh tinh lầu vẫn còn đang ở hình thức ban đầu của mình.
Một sự vận dụng Ngọc Hành tinh lực tuyệt diệu.
Chỉ có Yến Kiêu bị Tù Thân Tỏa Liên quấn quanh thân là vẫn ngơ ngác đứng trên thang trời đang không ngừng vỡ ra.
Đầu óc hỗn loạn của nó không nghĩ ra nổi, sao chỉ trong một cái nháy mắt, Long Thần lại tới đánh nó?
Phải đánh Khương Vọng kia mới đúng chứ ? !
Phải đánh con lừa ngốc ăn trộm kia, tiện thể giải quyết luôn phiền toái chứ?
Lão tử sau này sẽ ăn con lừa ngốc!
Nhưng bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu âm thanh lộn xộn trong đầu, đều không thể không nhìn thẳng vào sự thật rằng dù nó có năng lực na di, cũng không tránh được sự phong tỏa của long trảo này.
Còn chống lại ư... dù có mạnh hơn trăm lần nữa, cũng không đủ sức.
Cản không cản được, trốn không trốn thoát.
Bị Long Thần đích thân giết chết, tất nhiên không thể sống lại được.
Nó cảm nhận được cái chết đã đến!
Cái chết thật sự, thì ra là như vậy.
Thì ra là đau khổ như vậy, làm người ta sợ hãi.
"Không..." Yến Kiêu há mỏ.
Móng của nguyên thần Long Thần dừng ngay trước thân nó!
Chỉ cần gió từ cái móng, đã đủ sức cắt Tù Thân Tỏa Liên quanh người nó tan tành, sau đó không cắt vào thêm nữa.
Yến Kiêu rớt ra lông đứt, thân rướm máu.
Mắt nó lộ ra vui mừng.
Nguyên Thần Long Thần xoay mình, vẫy đuôi, húc sừng rồng về phía Khương Vọng đứng bên tinh quang thánh lầu!
Mục tiêu của nó vẫn là tranh giành Ngọc Hành!
Tranh được Ngọc Hành, sẽ là được tất cả. Còn thì giết bao nhiêu người, hủy diệt bao nhiêu vật, cũng không cách tiết được hận.
Nhưng...
Cự nhân ngọc Phật khẽ nhấc chân, đã chắn ngang trước Khương Vọng và tinh quang thánh lầu, ngăn cản mọi lực công kích, bàn tay phải xòe ra, vỗ xuống!
Nhìn như hư không trống rỗng, chẳng có cái gì, nhưng thực chất là có một ít giới chất tồn tại. Thí dụ như vũ trụ nguyên lực, thí dụ như một ít quang và nhiệt, thậm chí "Quy tắc" của bản thân hư không... Những thứ này đều là một loại tồn tại.
Lúc bàn tay cự nhân ngọc Phật đè xuống, tất cả đều bị tiêu diệt.
Là một loại “không” tịch mịch.
Một sự mất mát không thể miêu tả được.
Sự khủng bố của một chưởng này, Khương Vọng không nhìn thấy cũng không nhìn thấy được, bởi vì ánh mắt của hắn cũng không còn tồn tại dưới một chưởng đó.
Tất cả mọi vật trở thành không, vạn pháp đều không còn tồn.
Nguyên Thần Long Thần đương nhiên cũng không thể tồn tại, cả khu vực hư không tấc tấc rã ra.
Nhưng ngay lúc này...
Yến Kiêu lông đứt máu bay, vô cùng chật vật chợt há mỏ: "Món quà số mạng tặng cho, chung quy phải trả lại!"
"Không !"
Thật ra Yến Kiêu mới chỉ kêu được nửa tiếng thì đã bị chôn vùi, cơ bản không có đường sống, đôi mắt yến tàn nhẫn chuyển thành thụ đồng.
Giọng Long Thần tiếp tục: "Mượn thần lực của ta, dựng thần thân cho ta!"
Yến Kiêu không ngừng hấp thu thần lực của nó để không ngừng sống lại, đã giúp nó cơ hội để dời mệnh hồn.
Đấu với Quan Diễn, nó bị rơi vào hạ phong, dùng mọi cách đều không thoát được, nên quyết định bỏ luôn thân xác, dùng mặt ác để tân sinh!
Con yến không đuôi nho nhỏ nổ tung, vật chất đen nhánh lưu chuyển như dòng nước chảy.
Chảy như trên đất bằng, từ tây sang đông!
Trong dòng "Nước chảy" nhanh chóng lộ ra chủ thể là một con rồng sừng đen vảy đen mắt đen!
Chí ác chân long!
Yến Kiêu là thang thần của nó, cũng là thứ đôi khi thay mặt cho thân xác của nó ở Sâm Hải nguyên giới.
Có thể hấp thu sức mạnh của nó, đương nhiên cũng có thể bị nó hấp thu trở lại.
Lúc này, Yến Kiêu không còn là sự thay mặt ngắn ngủi, nó đã cắn nuốt Yến Kiêu, mượn mặt ác của Sâm Hải nguyên giới để diễn hóa long thân, lấy sinh mạng mới toanh này tiếp tục đấu với Quan Diễn!
"Tiểu hòa thượng!" Chí ác chân long tràn đầy ý chí chiến đấu, nó có đủ kiên nhẫn và dũng khí để đi giành lấy thành công sau cùng: "Lại tới!"
Nhưng cự nhân ngọc Phật chỉ im lặng nhìn nó.
Bình tĩnh không chút nào gợn sóng.
"Không cần nữa." Quan Diễn đáp.
Long Thần tức giận chuyển mắt, quả nhiên nhìn thấy, khắp ngôi sao Ngọc Hành đã trải rộng ngọc quang!
Giống như nó lấy tập kích tinh quang thánh lầu để làm trò che mắt, trên thực tế là mượn thân Yến Kiêu để quay lại trận chiến, Quan Diễn cũng lấy trò chặn công kích của nó để làm trò che mắt, lặng lẽ hoàn thành việc nắm lấy ngôi sao Ngọc Hành!
Yến Kiêu lúc đó không có gì khác thường, ngôi sao Ngọc Hành lúc đó trông cũng chưa viên mãn... Đều là ảnh giả!
Ùng!
Âm thanh như tiếng sấm, như tiếng trống.
Âm thanh vang vọng vô cùng vô tận, vô tận không bờ bến... Vọng khắp vũ trụ.
Một ngọc Phật khổng lồ, toàn thân đầy vết nứt, vỡ thành từng mảnh, nổ thành những đốm sáng.
Nhưng cảnh ấy không làm Long Thần mừng rỡ.
Bởi vì khi ngọc quang chiếu lên ngôi sao Ngọc Hành, trên ấy xuất hiện một tăng nhân thần tú.
Vẫn bộ tăng y trắng ấy, vẫn phong thần anh tuấn ấy.
Ông nhìn nó, vẫn từ bi ấy:
"Nay ta đã chứng, Ngọc Hành tinh quân!"
Hoa quang tỏa ra vạn trượng, trong hư không xuất hiện cầu vồng.
Tiếng sấm như trống, vang rền vũ trụ.
Trên Sâm Hải nguyên giới, trong thế giới hiện thực, dù ở chỗ có danh hay vô danh...
Khắp chư thiên vạn giới, nơi nào ánh sáng của Ngọc Hành chiếu tới.
Đều chứng thấy giờ phút này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận