Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1975: Chuyện tiếc nuối cả đời (2)

Đối với Tề Quốc.
Kết quả tốt nhất của cuộc chiến này là trước khi Cảnh Quốc rảnh tay, một phát dẹp yên xã tắc Hạ quốc, nhưng bây giờ xem ra là không có khả năng.
Ít nhất phòng tuyến Đồng Ương thành giờ phút này vẫn phòng thủ kiên cố, tin rằng có thủ thêm mười ngày nửa tháng cũng không thành vấn đề. Trong khi Cảnh Quốc muốn quét sạch tàn quân Mục quốc trong lãnh thổ nước Thịnh, không cần phải kéo dài tới mười ngày.
Nếu vì vậy mà rút quân, tái diễn câu chuyện ba mươi ba năm trước, người Tề có cam tâm hay không?
Nhưng nếu không lui... Tề quốc thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng để giao chiến với Cảnh Quốc hay chưa? Hay là đợi đến khi đại quân Cảnh Quốc xuôi nam, trăm vạn hùng binh Tề Quốc viễn chinh Đại Hạ này, chưa chắc đã có thể bình yên rút về?
Sự đáng buồn của Hạ Quốc hôm nay chính là ở chỗ này. Cho dù sau khi liều chết chống cự, chống đỡ được đến bây giờ, chống đỡ được đến khi tình thế thiên hạ biến chuyển, lại vẫn phải chờ đợi ý chí của nước khác! Hạ Quốc nên làm thế nào đây? Hề Mạnh Phủ cho rằng... Không cần biết Cảnh quốc Tề quốc nghĩ thế nào, Hạ quốc vẫn phải chứng tỏ sức mạnh của mình. Cần phải để Cảnh quốc biết, đại quân Cảnh quốc xuôi nam, có thể dùng cái giá thấp mà vẫn giành được thắng lợi. Cần phải để cho Tề quốc biết, Tề quốc muốn thảo phạt tiêu diệt Hạ quốc, thì sẽ phải trả một cái giá lớn, cái giá đó chưa biết là sẽ lớn tới mức nào, chưa kể còn phải gánh chịu càng nhiều nguy hiểm hơn. Trên cán cân đang thăng bằng của hai phe Tề - Cảnh, cả hai đều tăng thêm sức nặng cho phe mình, Tề là làm cán cân nghiêng về phía "rút quân", Cảnh là nghiêng về hướng "Nam hạ".
Đây chính là việc Hạ Quốc nên làm. ít nhất ở điểm này, hắn và Võ Vương hẳn là nhất trí. Hề Mạnh Phủ lặng lẽ suy nghĩ mọi thứ trong lòng, ngoài miệng không nói một lời. Tự Kiêu biết, hắn thật sự đã hiểu ý của mình, tiện tay cầm lấy một chén rượu, đưa cho Quốc sư, ý bảo uống hết đi, để tỏ ý vui mừng. "Vương gia, tình thế đã thay đổi, các vị cường giả đã xuất phát đi Bắc tuyến, có phải nên rút trở về hay không?" Dưới đài có đại thần lên tiếng hỏi. Không kịp đâu. Hề Mạnh Phủ thầm nghĩ. "Mũi tên đã rời cung, làm sao có khả năng thu hồi!" Tự Kiêu đáp:
"Chưa kể, tuy Cảnh Quốc đã rảnh tay, nhưng quân Tề hoàn toàn là châu chấu sau thu, không thể nhảy xa dài. Nhưng Đại Hạ chúng ta lập quốc ngàn năm, há có thể mọi chuyện đều dựa vào Cảnh mạnh? Chúng ta sở dĩ có thể duy trì pháp thống độc lập, không đến mức giống như Thịnh quốc, ngay cả Thiên tử đăng cơ, cũng phải tới Đại La Sơn để thụ phong... Không phải là kết quả do chúng ta chiến đấu đẫm máu hăng hái hay sao?" Hắn vung tay áo, đứng dậy:
"Cảnh Quốc đương nhiên sẽ tới. Nhưng Cảnh Quốc đến lúc nào, đều không ảnh hưởng đến quyết tâm dạy cho người Tề một bài học sâu sắc của chúng ta! Chư vị đồng liêu, chuẩn bị chiến đi!"
Hề Mạnh Phủ rời khỏi phòng nghị sự, đương nhiên cũng ra bằng cửa lớn. Không khí sau cửa rất nhanh lại trở nên sôi nổi. Hy vọng thắng lợi đủ để an ủi nhân tâm. Cảm giác đau đớn của chiến tranh đã bị xóa đi, một đám văn thần võ tướng bắt đầu ước mơ cuộc sống sau khi đánh bại quân Tề. Như là nên dạy cho Lý quốc một bài học như thế nào, Lương quốc dám trưng binh uy hiếp, phải nên làm thế nào... Rồi dọc đường hành quân của quân Tề, các nước nhỏ trên đường đều mở rộng cửa cho qua, nếu tát được mấy nước này, nhất định phải tát cho mấy cái mới được... Nghĩ thôi đã là rất hả giận. Tâm tình Hề Mạnh Phủ cũng không nặng nề. Chiến tranh đúng là một cơ hội để chuyển vận, tình hình thiên hạ hiện đang có lợi cho Hạ, hắn có gì mà phải thấy nặng nề! Hắn chỉ là bỗng nhiên rất nhớ Tiên Đế, trong không khí se lạnh này của mùa xuân. Hạ Quốc lúc tiên đế còn và Hạ Quốc bây giờ khác nhau nhiều quá... Hơn ba mươi năm nay, mỗi người đều vô cùng cố gắng, Thái hậu, Võ Vương, Mân Vương, bản thân, thậm chí ngay cả lão gia hỏa tính tình táo bạo kia... Nhưng hôm nay là lần đầu tiên hắn ý thức được, không quay lại được nữa. Không phải ý là thất vọng với ai, cũng không phải là không cam lòng chuyện gì đó. Chỉ là có người nhất định không thể nào thay thế được. Người đó, là vầng mặt trời treo cao trên bầu trời, chiếu sáng khắp nơi. Sao và trăng có cố gắng bao nhiêu, ánh sáng đèn lồng dù có sáng cỡ nào... thì vẫn là ban đêm của Đại Hạ đế quốc. Còn có ngày tiếp theo không? Hề Mạnh Phủ đã từng kiên định tin rằng là có... nhưng bây giờ, hắn không biết. Trong bất tri bất giác, đã đi dạo lòng vòng quanh thành, như cô hồn dã quỷ. Hề Mạnh Phủ lắc đầu, muốn quay trở về, nhưng khóe mắt liếc thấy đình hoa sen trong ao sen phía trước. Trong đình nhỏ sát mặt nước, có một bóng người đơn côi. Mân Vương mặc hoa phục ngồi một mình trong đình, yên lặng ngắm mặt ao ! để tránh hiềm nghi, đã rất nhiều ngày hắn không tham gia quân nghị, và cơ bản cũng không đến Quý Ấp thành. Chỉ một bài thơ vớ vẩn, cũng đủ khiến Mân Vương cũng phải tránh hiềm nghi, thật sự là rất hoang đường. Hệ thống tình báo của Quý Ấp thành thật sự là rách thủng lỗ chỗ, thế nhưng lại cứ tưởng mình hay. Không có đủ thực lực để xứng với bản thân, thường là một loại tai vạ. Hề Mạnh Phủ và Mân Vương vốn không có liên quan gì, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại đi tới. "Điện hạ có tâm sự?"
Hắn hỏi. Ngu Lễ Dương nâng mắt lên, bình thản nhìn qua. Mạnh Phủ Hề này người người tránh còn không kịp, nhưng hắn lại chẳng có biểu hiện đặc thù gì. Chỉ đáp:
"Giống như quốc sư, lo cho quốc sự." Thật sự là môi hồng răng trắng tướng mạo đẹp đẽ, cùng với những đóa sen khẽ hé ở xung quanh, thật sự là như một bức tranh. Hề Mạnh Phủ chậm rãi đi lên cầu đá:
"Cảnh Quốc sẽ sớm được rảnh tay, điện hạ có thể thả lỏng bớt." Ngu Lễ Dương nhìn hắn:
"Vậy sao quốc sư tâm thần vẫn chưa yên?" Hề Mạnh Phủ đứng lại giữa cầu, không đi tiếp vào trong đình nữa. Lẳng lặng nhìn bóng ngược trong nước một hồi, hỏi:
"Theo điện hạ Tề Thiên tử sẽ quyết định thế nào? Có để Tào Giai rút quân không?"
Ngu Lễ Dương nhìn thì có vẻ quan tâm, nhưng lại không quan tâm cho lắm:
"Có. Mục quốc bại, đã là gần ngay trước mắt. Tề Quốc mạnh hơn Mục quốc ở chỗ nào? Dựa vào cái gì mà hắn có thể đánh được cả hai hướng, khiêu chiến Cảnh Quốc?"
"Chỉ mong như thế."
Hề Mạnh Phủ nói. Hắn dừng một chút, nói tiếp:
"Điện hạ là nhân vật cỡ nào, thực sự không cần để ý những lời đồn đại nhảm nhí.”
Ngu Lễ Dương sửng sốt, nhìn lá sen xanh, hoa sen đỏ bên cạnh, cười:
"Ta cả đời phóng đãng, có gì mà phải để ý!"
Ngu Lễ Dương hắn không thèm để ý bản thân, nhưng có người, cần phải để ý. Có người cả đời chỉ cầu thuận theo tâm ý, có người cả đời lại chỉ sống vì cái danh. Hắn không quan tâm thanh danh của mình, nhưng không thể không quan tâm thanh danh của người đó. Lần này Hề Mạnh Phủ trầm mặc rất lâu. Sau đó nói:
"Hoa sen không nở vào mùa xuân, ta cũng từng vì thế mà tiếc nuối, sau đó rời thuyền, liền không để ý chuyện này nữa. Điện hạ có thể chỉnh kỳ nở hoa, đổi thay thời tiết, sức mạnh gần như thiên thành, vậy mà vẫn không tránh khỏi tiếc nuối. Cho nên mới nói sơn hà dễ đổi, lòng người khó dời..."
"Xin điện hạ trân trọng." Hắn cuối cùng chỉ nói một câu như vậy, rồi xoay người rời khỏi.
Nhìn theo bóng lưng Hề Mạnh Phủ trên cầu đá dần dần đi xa, Ngu Lễ Dương ngửi ra một chút mùi vị câu chuyện đằng sau. Hắn biết Hề Mạnh Phủ đã ra quyết định gì, gánh vác cái gì. Tự nhiên cũng rõ, Hề Mạnh Phủ đã chọn cho mình con đường nào. Mặc dù trước đây không quen biết, không qua lại. Nhưng lúc này không khỏi cảm thấy. Đến xuân này mới bắt đầu hiểu rõ về Hề Mạnh Phủ, thật sự là tiếc nuối. Nhưng chuyện tiếc nuối trong đời người, không chỉ có hoa sen. Không chỉ vì hồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận