Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1925: Đi Bên Bờ Vực Của Vách Đá (2)

Tháng 12 ở Hạ quốc có lẽ lạnh hơn ở Tề quốc.
Trọng Huyền Tuân, người đang ngồi một mình trên đầu tường của thành Vụ Hoa, dường như hoàn toàn không cảm giác được gió rét.
Khoác trên mình áo màu trắng còn chưa vương vết bụi. Không thể nghi ngờ rằng y đã lập được công lớn.
Cuộc chiến đấu liều chết của y ở thành Tích Minh dường như đã đóng một chiếc đinh vào bụng người Hạ, khiến họ di chuyển không thuận tiện, đây là nguyên nhân quan trọng khiến quân Tề có thể nhanh chóng công phá ngũ thành vùng trung bộ phủ Lâm Vũ.
Sau đó, y du tẩu ở phía sau Lâm Vũ, giao chiến với Hạ An quốc hầu, dẫn quân ra khỏi vòng vây và thành công trở về Tề doanh, Nhưng lúc này, y chỉ là nghĩ...
Chiến tranh tàn khốc, thật sự là khó có thể nhìn thấy rõ ràng trong binh thư.
Nói thế nào đi nữa thì binh giả hung khí dã, cũng chỉ là tưởng tượng, nó không thể nào rơi tới mức Tiên Phong doanh có ba ngàn người, đánh tới cuối cùng chỉ còn lại ba trăm người cùng y phá vỡ vòng vây. Và cuộc rượt đuổi này chỉ kéo dài có ba ngày ...
Dưới ưu thế tuyệt đối về sức mạnh quân sự của Cận Lăng, thật sự rất khó để y xê dịch.
Nếu như Lâm Vũ trung bộ ngũ thành không thể đột phá kịp thời, thì cho dù có là Trọng Huyền Tuân y thì cũng không có lòng tin là có thể giữ vững được bao lâu.
Còn Trọng Huyền Thắng thì sao?
Hắn ta dựa vào cái gì mà cảm thấy hắn ta sẽ có cơ hội thắng ván này thế?
“Tướng quân.” Tùy quân phó tướng tháp tùng phía sau tiến đến: “Binh lính đã được bổ sung đầy đủ, theo lệnh của Tạ Soái, đó là những người mạt tướng tự mình tuyển chọn, các tướng sĩ nghe nói muốn đi theo ngài đều rất nhiệt tình.”
“Giương cờ lên.” Trọng Huyền Tuân nhìn bầu trời xa xăm với những đám mây nặng trĩu và áp suất thấp, bình tĩnh nói.
"Trọng Tân." Trọng Huyền Tuân không quay đầu nhìn, thế nhưng đột nhiên hỏi: "Ngươi không hỏi xem đi đâu?"
Theo Trọng Huyền Tuân truy nam đuổi bắc, tại cuối cùng trong một hồi đột phá chiến Trọng Tân thân trúng sáu mũi tên, lúc này dừng bước và chỉ đáp lại: “Tướng quân nói đi đâu, Trọng Tân sẽ đi nơi đó.”
“Lần này chúng ta sẽ đến Đại Nghiệp, xuyên qua Bình Lâm, đến Đại Nghiệp.”
Hiếm khi Trọng Huyền Tuân lại mở miệng giải thích: “Ta không thể đi quan Hô Dương, địa hình của quan Hô Dương vô cùng hiểm trở, phòng thủ thành đã được xây dựng trong nhiều năm, lại có tinh binh cường tướng đóng ở đó, rất khó đột phá từ phía chính diện. Chỉ có thể sau khi bình định toàn bộ Lâm Vũ, dùng đại quân tiến đánh. Ta không thể đi Đại thành được, mặc dù nơi đó là cửa sổ để tiến vào Phủ Phụng Lễ, là lựa chọn tốt nhất trong giai đoạn phấn đấu lấy công này của ta... Nhưng nếu như đã nói đó là lựa chọn tốt nhất, thì tên đệ đệ béo kia nhất định sẽ ở đó chờ ta!”
Chiến trường có thể thay đổi thiên biến vạn hóa ngay lập tức, tin tức lại không thông thuận, làm sao Trọng Huyền Thắng có thể tính toán chính xác và bẫy y một cách chính xác ở thành Tích Minh cơ chứ?
Sau đó, y nhận ra rằng chính tính cách khắt khe và cầu toàn của y đã bị bắt thóp, từ đó bị dự đoán ra lựa chọn của chính mình.
Y tin tưởng nếu lựa chọn đi Đại Thành, Trọng Huyền Thắng nhất định sẽ có một bất ngờ kinh hỷ dành cho y.
Nếu là ngày trước, y chắc chắn không thèm để ý những thứ này, đơn giản là thấy chiêu phá chiêu, tự tin mình có thể xử lý hết thảy.
Nhưng ngay cả đối với y, trong một trận chiến quy mô như trận chiến Tề - Hạ, cũng nhiều lần cảm nhận thấy khó khăn.
Bi kịch đóng quân ở thành Tích Minh rành rành trước mắt.
Nhưng nếu y không lựa chọn hoàn mỹ nhất, mà lại kiên định chiến đấu ở Lâm Vũ nam bộ thất thành, vững chắc lập công, vậy thì y khó có thể chịu đựng được!
Không phải là nói nếu như y tác chiến ở Lâm Vũ nam bộ thất thành, thì nhất định sẽ bại trước Trọng Huyền Thắng trong cuộc cạnh tranh chiến công tiếp theo là Trọng Huyền Thắng cùng Khương Vọng đã khuấy động phong vân ở quan Hô Dương, đó là một hành động mạo hiểm như giẫm trên rìa của vách đá cao và dốc, khả năng có thể trở về hay không còn chưa biết!
Y chỉ là không thể chịu đựng, chính mình tự lựa chọn bình thường.
Cho nên y đi đến Đại Nghiệp!
Y muốn mạo hiểm nhiều hơn, chộp lấy chiến công lớn hơn!
Đại Nghiệp phủ là một vùng đất thịnh vượng của hoàng tộc Hạ quốc, đã từng là cố đô của Đại Hạ, và cũng là nơi đặt hoàng lăng của Hạ Thái Tổ và Hạ Thái Tông, là điểm mấu chốt của Hạ quốc, và là nơi phòng thủ trọng yếu nhất của triều đình Hạ quốc!
Lấy quân lực ba ngàn người dây vào một tòa trọng phủ như vậy, không khác ghé qua núi đao biển lửa.
Chỉ cần bị dính lên một lần, cơ hồ sẽ không có khả năng thoát thân.
Đặc biệt là... ba ngàn người hiện tại được bổ sung từ ba trăm người ban đầu của Tiên Phong doanh, sức chiến đấu của họ còn lâu mới có thể so sánh được với đội quân Xuân Tử quân tinh nhuệ.
Chuyến đi này gần như là cửu tử nhất sinh.
Trọng Tân suy nghĩ một chút rồi nói: “Lúc trước ngài đã từng nói rằng Cận Lăng đang đợi ai đó, người đó không đến, nhưng Cận Lăng đã phát động một cuộc tổng tấn công, điều đó có nghĩa là Thắng công tử đã tiến vào phủ Hội Minh... Nếu Thắng công tử đang ở trong Phủ Hội Minh, lại bị đại nhân vật mà Cận Lăng chờ đợi kia đuổi giết, nghĩ đến việc rút người ra còn khó, làm sao có thể đến Đại thành của Phủ Phụng Lễ được?”
Trọng Huyền Tuân nói: "Ta nghĩ không ra hắn biết làm thế nào, nhưng ta khẳng định nghĩ hắn biết làm được."
Trọng Tân tất nhiên là tin tưởng phán đoán của Trọng Huyền Tuân, trầm mặc một hồi, vẫn là nói: "Đã ngài xác định Thắng công tử sẽ đi Đại thành, ngài nói, nếu như người nước Hạ biết mục tiêu của hắn..."
Trong ánh mắt Trọng Huyền Tuân nhìn qua, thanh âm của hắn càng ngày càng thấp.
Cuối cùng nói: “Tướng quân, ta chỉ vì ngài cân nhắc.”
Trọng Huyền Tuân bình tĩnh nói: “Hình như ngươi đang hoài nghi ta không thể thắng cuộc trong một cuộc tỷ thí công bằng.”
Trọng Tân quỳ xuống, khẩn thiết khuyên: “Tướng quân, ngài là một nhân vật tuyệt đỉnh vượt quá cả cực hạn tưởng tượng của ty chức, ty hạ đi theo ngài nhiều năm, chưa hề hoài nghi năng lực của ngài. Chỉ là… đem ba ngàn người này đi phủ Đại Nghiệp, cho dù là ngài cũng quá mạo hiểm. Thiên kim chi tử, cẩn thận! Tương lai của ngài là đường thông thiên bằng phẳng, một trận chiến này chỉ bất quá là phong cảnh trên đường. Ngài tôn quý đến mức nào, cần gì lấy mạng đi tranh?”
Chỉ là Trọng Huyền Tuân đứng dậy, đi xuống dưới thành.
Thứ lưu lại là lời nói bình tĩnh của y, rơi vào trong làn sương mù và gió rét của thành Vụ Hoa, sẽ không bị bất kỳ người nào sửa đổi.
“Ta muốn chiến thắng tất cả. Kể cả dũng khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận