Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 542: Ai là đệ nhất Đằng Long!

Thức thứ ba Nhân Đạo kiếm, Thân Bất Do Kỷ.
Đối mặt kiếm này, Vương Di Ngô có một cảm nhận hoàn toàn khác biệt.
Một kiếm này của Khương Vọng, làm hắn cảm thấy hoảng hốt, mình đã không còn là mình, quyền thế của hắn không cách nào đạt được trọn vẹn, binh sát của hắn không cách nào đạt được mạnh nhất, huyết khí của hắn cứ hơi bị thiếu... Tất cả mọi thứ, đều bị thiếu sót cái gì đó, hắn Thân Bất Do Kỷ!
Cả thế giới như đang kích động hắn đi làm chuyện hắn không muốn làm, không thể làm, buộc hắn phải tiến về phía trước, lùi ra sau, thậm chí còn tạt trái tạt phải.
Rất giống như khi bị Trọng Huyền Thắng dùng trọng thuật thao túng, nhưng lại thoát khỏi tầng diện "Lực", bị ảnh hưởng bởi "Thế".
Hỏi thế gian này, ai có thể tự do?
Vương Di Ngô muốn hét lên thành tiếng, nhưng hắn nghiến chặt hàm răng. Tất cả bắp thịt tích súc lực lượng, huyết khí sôi trào, binh sát chấn động, "Thân Bất Do Kỷ" cái quái gì ... Hắn không tin!
Núi muốn tới cản, đánh nát núi kia. Sông muốn tới chắn, đánh gãy sông kia.
Thiên địa vạn vật, không gì cản được hắn.
Hắn tự quyết định chính mình, quyền của hắn sẽ đánh vỡ tất cả.
Lần đầu tiên trên giáo trường diễn võ, hắn lấy một địch mười.
Lần đầu tiên hai quân liều chết xung phong, hắn đẫm máu anh dũng, chém tướng đoạt cờ.
Sư phụ nói hắn không tu quân lược, khó thành quân thần, hắn đáp ta cần gì phải đi đường của ngươi!
Nhỏ từ tôi tớ, thương nhân, lớn đến vương hầu, vương tướng, trên thế giới này, có ai sống được dễ dàng, ai mà không có giãy giụa của riêng mình. Đời như thủy triều, thân này phiêu bạt.
Dựa vào hai nắm đấm, đánh mở ra con đường vô địch.
"Ta là vô địch cùng cảnh Vương Di Ngô!"
Hắn nghiến răng, trong cảm giác "Thân Bất Do Kỷ", đánh ra quyền của mình.
Trong tình cảnh ‘hết đường xoay sở’, giãy giụa ra "Tự do" !
Vẫn là Vô Ngã Sát Quyền.
Nhưng không còn là Vô Ngã Sát Quyền của Khương Mộng Hùng, mà là Vô Ngã Sát Quyền của riêng Vương Di Ngô.
Mang theo niềm tin và kiên định của hắn.
Một quyền này cương mãnh vô song, phá vỡ tất cả, ngay cả không gian cũng như muốn lui tránh.
Kiếm của Khương Vọng lúc này hời hợt đâm tới.
Một kiếm này rõ ràng nhẹ bẫng, trông vô lực vô cùng, rất là "Yếu ớt".
Nhưng lại xuyên thủng quyền của Vương Di Ngô.
Tất cả ánh sáng lắng lại.
Vương Di Ngô vẫn duy trì tư thế ra quyền, trên nắm tay lộ ra một đoạn mũi kiếm.
Như có nước chảy xuôi, là Trường Tương Tư!
Trường Tương Tư xuyên thủng nắm tay của hắn, cắm vào từ khe giữa ngón trỏ và ngón giữa, xuyên thủng bàn tay, thò ra ở mu bàn tay, máu chảy như suối.
Khương Vọng nắm kiếm, quát lên câu đầu tiên.
"Ai là đệ nhất Đằng Long?!"
Vương Di Ngô mím môi, như không hề có cảm giác đau, máu không ngừng chảy kia cứ như không phải là của hắn.
Năm ngón tay vẫn nắm chặt, vẫn giữ nguyên tư thế ra quyền.
Tiếp tục đẩy nắm đấm về phía trước!
Quyền thế đã bị xuyên thủng, nhưng không hề mất.
Mà vào lúc này, còn đột ngột bạo khởi. Như đợt sóng cuộn trào, lần nữa cuốn tới, còn cường đại hơn, cuồng liệt hơn trước đó.
Lẽ ra làm như thế, Trường Tương Tư hẳn phải đâm vào càng sâu hơn, tạo thành vết rạch, cắt đứt cả cánh tay của Vương Di Ngô.
Nhưng mũi kiếm lại bị đẩy lùi ra.
Khương Vọng vận hết sức đâm về phía trước, nhưng kiếm của hắn lại không ngừng bị đẩy lùi, bị quyền thế cuồng liệt kia ép phải lùi!
Quá trình bị quay ngược lại, thân kiếm ma sát với xương ngón tay, phát ra âm thanh va chạm ê răng.
Mắt của Khương Vọng lẫn Vương Di Ngô đều không hề dao động.
Va chạm ngắn ngủi đã đến hồi cuối, đùng một tiếng nổ vang, Trường Tương Tư bị đẩy văng ra, cả người Khương Vọng bị đánh bay!
Đập rầm vào cổng của "Mộng hoa", Khương Vọng ngừng bay ngược, cố nén ngụm máu đã vọt tới cổ họng xuống, nhanh nhẹn tiếp tục bay trở vào.
Lại là một kiếm Thân Bất Do Kỷ!
Hắn đã hứa với Trọng Huyền Thắng, phải thử giết Vương Di Ngô, nên hắn không thể cho người kia cơ hội thở dốc.
Một khắc không ngừng, một kiếm không thôi.
Nhoáng một cái, trường kiếm đã tới.
Đối mặt chiêu kiếm đáng sợ, Vương Di Ngô vẫn không né tránh, thậm chí còn tiếp tục vung ngay nắm tay vừa bị đâm xuyên lên nghênh chiến.
Nhưng lần này, trên nắm tay của hắn, huyết khí cuồn cuộn, bốc lên binh sát bàng bạc.
Nắm quyền phình to lên với tốc độ kinh người.
Binh sát rúng động, ngưng tụ thành đủ loại hình ảnh, có giáp sĩ, có kỵ binh, có tiễn thủ, có thuẫn vệ...
Một quyền diễn thiên quân!
Thanh thế của quyền rất lớn, nhưng ánh mắt Khương Vọng vẫn vô cùng tự tin!
Vương Di Ngô không dùng Vô Ngã Sát Quyền đối chiến nữa. Nắm tay đã bị thương, không gánh vác nổi loại giao phong này, ngay khi đoán Vô Ngã Sát Quyền không ngăn được Thân Bất Do Kỷ, hắn tìm đường khác!
Ít nhất vào thời khắc này, đối mặt với Khương Vọng cùng cảnh giới, hắn đã không còn tín niệm "Vô địch"!
Mà đây, chính là sự bắt đầu nghiêng đầu cán cân thắng bại!
Khương Vọng vừa ra đã lại vào.
Trường Tương Tư không chút do dự đâm vào binh sát biến thành thiên quân, một luồng sáng lóe lên, ngắn ngủi chắn lại binh sát mãnh liệt.
Một kiếm chém xuống, thiên quân lui tránh!
Binh sát tách ra "Lối đi", trong tích tắc, Khương Vọng và Vương Di Ngô đối mắt với nhau.
"Ai là Đằng Long đệ nhất thiên hạ!"
Khương Vọng lại gầm lên.
Vẫn còn nhớ, lần đầu tiên trong Thiên Phủ bí cảnh gặp phải Vương Di Ngô. Người này coi tất cả cao thủ cùng cảnh ở đó như cỏ rác. Cả Trọng Huyền Thắng, Lý Long Xuyên, Hứa Tượng Càn, lẫn cả Khương Vọng.
Nhưng mà ngày hôm nay, cái phe từng bước ép sát, hùng hổ dọa người kia đã đổi thành Khương Vọng, hai bên đổi chỗ cho nhau.
Sau khi vung kiếm chém mở ra "Lối đi" để tiến về phía trước, kiếm quang biến chuyển như rồng, liên tục chém ra ba kiếm, Lão Tướng Trì Mộ, Danh Sĩ Lạo Đảo, Thân Bất Do Kỷ!
Vương Di Ngô mặt không cảm xúc, xòe tay trái ra rồi nắm lại.
Binh sát bị chém ra lại tụ vào, nổ tung ngay trước nắm tay của hắn!
Binh sát cuồn cuộn mãnh liệt, Khương Vọng bị một quyền này đánh lui.
Hắn quyết định bỏ khả năng dùng quyền này để tranh thắng, chấp nhận tiêu tốn cực nhiều binh sát và quyết ý, chỉ để "Đuổi" người. Giống như trước đó hắn đã nói với Trọng Huyền Thắng rằng chỉ cần đánh lui, không phải đánh bại!
Binh sát mãnh liệt đẩy Khương Vọng tiếp tục lùi.
Một đạo kiếm quang nổ tung, binh sát cuồn cuộn trong nháy mắt tiêu tán.
Khương Vọng cầm kiếm trong tay, đứng giữa không trung, đối mặt với Vương Di Ngô.
Mãi đến lúc này, Vương Di Ngô mới thả lỏng nắm tay, thả xuôi bên người.
Máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương trên mu bàn tay vẫn còn, rõ ràng, dữ tợn đến đáng sợ.
"Ngươi ở Đằng Long cảnh, đúng là đã đi được rất xa." Hắn nói.
Cuồng ngạo như hắn, mà lại thừa nhận thất bại!
Thừa nhận Khương Vọng mới là Đằng Long cảnh đệ nhất thiên hạ.
Từ Du Mạch, Chu Thiên, rồi đến Thông Thiên.
Con đường vô địch của hắn, đến Đằng Long cảnh này là kết thúc!
"Nhưng ta đã nghĩ ra một vấn đề." Hắn nói.
"Ta không nên sợ thất bại ngắn ngủi, bởi vì thứ ta theo đuổi là vô địch lâu dài!"
Vừa nói, Vương Di Ngô vừa lần nữa nắm chặt quyền đầu.
"Nhờ ngươi ban cho ta bại một lần, đã giúp ta được viên mãn."
Mái tóc dài của hắn không gió tự bay.
"Để tỏ lòng cám ơn, ta sẽ vì ngươi xông lên Nội Phủ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận