Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3053: Nguyện Cảnh

Chung Huyền Dận ở trên lầu hai của Đao Bút Hiên thò khuôn mặt gầy gò r:
"Chung Ly Viêm? Không phải ngươi không muốn vào Các hay sao? Lần họp trước ngươi còn không đến."
"Cái gì mà không muốn?! Hoang đường! Tin vịt!"
Chung Ly Viêm tức giận đến mức mặt đỏ tía tai:
"Vì thiên hạ thương sinh, Chung Ly Viêm ta sao có thể lùi bước? Ta chỉ để cho các ngươi chuẩn bị trước. Hiến Cốc ngàn năm cơ nghiệp, đều giao cho bản các, chẳng lẽ không cần thời gian bàn giao hay sao? Ta đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dốc hết sức mình cho Thái Hư các!"
Các viên ở lại sơn môn Thái Hư không nhiều.
Ngoại trừ Hoàng Xá Lợi tĩnh tọa lĩnh ngộ Nghịch Lữ, Chung Huyền Dận đang bế quan viết sách thì chỉ còn lại Kịch Quỹ đang sửa chữa luật lệ của Thái Hư Huyễn Cảnh.
Lúc này, đỉnh Ngũ Hình Tháp cũng chậm rãi mở ra, cửa sổ mở rộng. Kịch Quỹ vẫn ngồi ngay ngắn sau bàn sách, ngẩng đầu lên nhìn Chung Ly Viêm từ xa, xung quanh là vô số quyển sách chất thành núi:
"Sở Đình đã quyết định rồi sao?"
"Không phải chuyện này đã sớm quyết định rồi sao!"
Chung Ly Viêm mặc kệ Sử gia hay Pháp gia gì đó, trực tiếp giơ quốc thư lên:
"Biết chữ không hả?"
Bốp!
Đột nhiên, quốc thư kia đã rời khỏi tay Chung Ly Viêm.
Chung Ly Viêm nắm chặt trọng kiếm, trừng mắt nhìn. Chỉ thấy một bóng người mặc võ phục màu đỏ viền vàng, đứng trên biển mây, từ hư vô biến thành thực thể.
"Ha..."
Người nọ lười biếng ngáp một cái, dùng quốc thư che miệng, giọng điệu lười nhác:
"Giữa trưa rồi, còn đang ngủ trưa! Sao Thái Hư các lại ồn ào như vậy?"
Chung Ly đại gia không thèm so đo với kẻ không có tố chất, chỉ cười lạnh:
"Ai da, chẳng phải là bại tướng dưới tay Lục Sương Hà đây sao?"
Vẻ mặt tự tin, ánh mắt khinh thường kia khiến Đấu Chiêu có cảm giác, người bị Lục Sương Hà cho một kiếm đánh bại ở Binh Khư không phải Chung Ly Viêm.
Hắn ta còn dám giễu cợt mình!
"Ta đang ngủ trưa."
Đấu Chiêu chỉ tay vào mặt Chung Ly Viêm:
"Đừng có làm mất mặt người Sở Quốc ở Thái Hư các ! Cút!"
"Ngủ trưa là một thói quen tốt, có thể khiến ngươi trốn tránh hiện thực, nằm mơ giữa ban ngày!"
Chung Ly Viêm cứng cỏi như sắt thép, sao có thể cút được, hắn cười lớn:
"Nhưng ngươi ngủ nhầm chỗ rồi! Mau về nhà đi! Đây là địa bàn của bản các!"
Kịch Quỹ và Chung Huyền Dận đều không nói gì, Hoàng Xá Lợi khoanh tay đứng xem kịch vui.
Trên biển mây, các kiến trúc ẩn hiện, tất cả mọi người trong Thái Hư các đều đang xem diễn trò.
Đấu Chiêu cảm thấy đau đầu.
Bị vạn quỷ gặm nhấm trong A Tị quỷ quật không đau bằng lúc này. Trong đầu hắn tựa như có một sợi dây đang không ngừng rung lên.
"Họ Chung kia."
Đấu Chiêu nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi nhất định phải làm lớn chuyện như vậy sao?"
"Mẹ kiếp, lão tử họ Chung Ly!"
Chung Ly Viêm tức giận, xách Nam Nhạc nhảy xuống khỏi chiến xa. Đối mặt với kẻ ác bá chiếm lấy vị trí không chịu đi, hắn quyết định ra tay trước!
Vù vù vù!
Trong tiếng gào thét của cuồng phong, thân kiếm bốc cháy hừng hực, tựa như đang gánh vác trọng lượng vạn quân, chém xuống!
Chỉ thấy chín vệt lửa bốc cháy dữ dội, uốn lượn như rắn, lao về phía Đấu Chiêu. Chúng không đi qua không khí, không ảnh hưởng đến ngũ hành.
Tựa như chín đường hầm màu máu trong không gian!
Võ đạo thiếu sót nhất chính là nội tình, càng lên cao càng thiếu. Dù sao đây cũng là con đường mới được khai phá, tổng cộng cũng chỉ có vài Chân Nhân Võ đạo. Nhưng Võ đạo có không gian rộng lớn, có khả năng vô hạn.
Nói đến vị Chân Nhân Võ đạo Chung Ly Viêm này, thực lực của hắn tăng lên rất nhanh, mỗi ngày đều mạnh hơn. Tuy rằng thường xuyên bị Chung Ly Triệu Giáp đánh cho một trận nhưng một kiếm này cũng rất có phong thái.
Đấu Chiêu giơ đao chỉ về phía Đao Bút Hiên:
"Ta nói ngươi, họ Chung kia, đừng có ghi chép nữa."
Hắn cả đời kiêu ngạo, không muốn nợ ai cái gì, tính tình nóng nảy, không quan tâm người kia là ai. Nhưng lần này ở A Tị quỷ quật đúng là hắn đã nợ ân tình của Khương Vọng, cho nên trước mặt tên khốn kiếp kia hắn không thể cứng rắn được nữa. Cho dù khó chịu đến đâu cũng chỉ có thể nhịn.
Nhịn lâu như vậy cũng nên trút giận rồi!
Thiên Kiêu vẫn chưa sửa xong, hắn thuận tay cầm lấy một thanh Mộng Cảnh đao.
Nếu Chung Huyền Dận không vừa lòng, vậy thì đánh luôn cả ông ta.
Nếu đã chọc giận hắn, vậy thì đánh cho Hoàng Xá Lợi và Kịch Quỹ một trận cũng được, miễn cho bọn họ dám xem kịch vui của người họ Đấu nào đó!
Chung Huyền Dận sống đã lâu như vậy, sao có thể so đo với đám tiểu bối này, chỉ cười nói:
"Được được được, không phải là chính sự của Thái Hư các, không ghi chép cũng được."
Lời còn chưa dứt, Đấu Chiêu đã biến mất trên biển mây.
Chung Ly Viêm đang bổ xuống cũng biến mất theo!
Chung Huyền Dận nhìn theo, lập tức tìm được chiến trường ! Chỉ thấy bộ giáp trên người Chung Ly Viêm đã vỡ vụn, một cánh tay rắn chắc lấp lánh ánh vàng đang siết chặt cổ Chung Ly Viêm, ấn hắn ta trong tầng mây, không ngừng rơi xuống!
Chỉ một chiêu... đã phân thắng bại.
Sau khi từ Vẫn Tiên lâm trở về, Đấu Chiêu trở nên mạnh mẽ một cách khó tin.
Chung Huyền Dận có phần lo lắng cho Chung Ly Viêm, đang suy nghĩ có nên ra tay ngăn cản hay không, hình như tâm trạng của Đấu Các viên không tốt lắm, lỡ như ra tay quá nặng, làm bị thương Chung Ly dự bị... Vừa nghĩ đến đây, Chung Huyền Dận đã biết mình lo lắng quá thừa.
Bộ giáp mới của Chung Ly Viêm lại bị đánh vỡ, cơ bắp nứt toác, máu tươi chảy ra, chân nguyên trong cơ thể không ngừng bộc phát nhưng lại bị dập tắt, thế nhưng tinh thần của hắn vẫn rất tốt.
Hắn bị Đấu Chiêu khóa chặt, không ngừng rơi xuống nhưng không biết móc từ đâu ra một quả cầu ánh sáng to bằng nắm tay, không rõ là vũ khí bí mật gì, không ngừng lắc lư trước mặt Đấu Chiêu.
Chung Huyền Dận liếc mắt một cái, đã nhận ra ! Thái Dương Tinh Kim.
Thái Dương Tinh Kim mà người đời thường thấy là những mảnh vụn, nhưng đã là bảo bối hiếm có. Đám luyện khí sư kia khi rèn binh khí chỉ cần thêm vào một hai mảnh nhỏ, đã dám mạnh miệng nói muốn rèn ra danh đao.
Thái Dương Tinh Kim có độ tinh khiết cao như vậy, lại có một khối lớn như vậy, chí dương chí liệt, quả thật là hiếm thấy trên đời...
Chung Huyền Dận bị loại ánh sáng ấy chiếu vào mắt, lặng lẽ đóng cửa sổ lại.
Lại nói Chung Ly Viêm cầm Thái Dương Tinh Kim, không ngừng lắc lư trước mặt Đấu Chiêu, miệng lẩm bẩm:
"Ta chiếu, ta chiếu, ta chiếu!"
Nhưng cả chặng rơi xuống, cả chặng chiếu sáng, Đấu Chiêu vẫn không có chút phản ứng nào.
Hắn không khỏi có phần nghi ngờ:
"Ơ? Không phải quỷ sợ nhất là thứ này sao?"
"Chẳng lẽ bảo bối lão đầu tử cất giữ là đồ giả?"
Hắn còn đưa tay véo mặt Đấu Chiêu:
"Hiện tại ngươi có phản ứng gì không? Nóng không?"
Đấu Chiêu mặt mày không chút thay đổi nhìn hắn, hung hăng tung một quyền, đánh hắn lún xuống đất!
"Nay có Hí Tương Nghi, coi thường tinh thần Mặc gia, bất chấp sự thật, tự ý ra tay, tự tiện khởi động Minh Quỷ. Dùng Chân Khôi trừng ác dương thiện, làm ra hành vi tiếp tay cho giặc. Bắt giữ người vô tội, giam cầm oan uổng suốt tám năm. Đây là nỗi nhục của Cự Thành, là bê bối của Mặc gia!"
"Xét thấy trước nay người này chưa từng làm việc sai trái, luôn kính cẩn với tông môn, chỉ vì nhận lệnh của Cự tử trước, không rõ sự tình, làm việc theo lệnh; lại lập nhiều công lao, có nhiều cống hiến trong việc chế tạo cơ quan... Sau khi nghị sự quyết định tước đoạt Minh Quỷ Chân Khôi, xóa bỏ danh hiệu Cơ quan Đại sư, cách chức chân truyền, trục xuất khỏi sư môn, vĩnh viễn không được mang danh Mặc gia!"
Tiếng tuyên bố của trưởng lão Mặc gia vang vọng trên không trung.
Nhịp điệu tựa như răng cưa của Vạn Tượng Luân, cứ sau bốn đến sáu âm tiết lại dừng lại một chút.
Hí Tương Nghi ngồi trên sàn nhà, thu dọn cái rương nhỏ của mình.
Nàng phải rời đi rồi.
Nói chính xác hơn, nàng bị thông báo phải rời đi.
Thành trì mà nàng mở mắt ra đã thấy, sinh sống nhiều năm như vậy, sẽ không còn nhà của nàng nữa.
Hí Tương Nghi không cảm thấy buồn bã gì, chỉ có phần không quen.
Căn phòng này không lớn, chín bước vuông, là tiêu chuẩn của đệ tử chân truyền Mặc môn. Ngang dọc thẳng tắp, chia đều thành cửu cung. Cả căn phòng là từng ô vuông nhỏ, ghép thành một ô vuông lớn.
Căn phòng tựa như một cái rương dụng cụ lớn, tiền khôi, tích loa, vĩ trụ, dực huyền... tất cả linh kiện liên quan đến con rồi được phân loại rõ ràng, đặt ở những khu vực khác nhau.
Chỉ riêng dực huyền đã có bốn mươi chín loại, chất liệu, phẩm chất không giống nhau, đều là những thứ Hí Tương Nghi thường dùng nhất.
Mặc gia đề xướng tiết kiệm, Người thường mặc áo tơi, chân thường đi giày rơm, rèn luyện tâm tính bằng khổ hạnh, sống trong nhà đơn sơ chật hẹp, tuân thủ quy củ, rèn luyện ý chí. Sau khi Tiền Tấn Hoa tiếp nhận Cự Tử lệnh, "Tân Mặc phái" do hắn phát triển mới bắt đầu theo đuổi cuộc sống xa hoa.
Có lẽ không nên dùng từ "xa hoa" để miêu tả mục tiêu theo đuổi của bọn họ, trong mắt Hí Tương Nghi vẫn nên nhìn nhận vấn đề một cách khách quan - chỉ là một bộ phận thành viên "Tân Mặc phái" hám lợi mới sa vào dục vọng xa hoa.
Không thể phủ nhận, mục tiêu theo đuổi cực hạn vật chất cực hạn của những người này đã kích thích sức sáng tạo khổng lồ, hơn hẳn đồ đệ Mặc môn bình thường, khiến cho sản phẩm của Thiên Cơ lâu càng thêm phong phú.
Lại lạc đề rồi.
Tư duy của Hí Tương Nghi luôn rất phóng khoáng, bay bổng. Hoặc có lẽ đây cũng là một biểu hiện của sức sáng tạo.
Tư tưởng cốt lõi của "Tân Mặc phái" thực ra là "cơ quan thay đổi cuộc sống". Hoặc nói một cách chính thức hơn - "Quân tử ngự khí, người người như rồng."
Mỗi người đều có thể thông qua việc sử dụng cơ quan để có được cuộc sống giàu sang, đủ tôn nghiêm - đây là mong muốn mà Tiền Tấn Hoa từng nêu ra.
A, suýt nữa thì quên mất. Hiện tại Hí Tương Nghi là người của "Tân Mặc phái".
Mặc dù nàng vẫn chưa thật sự hiểu rõ cương lĩnh tinh thần của "Tân Mặc phái". Mặc dù trong phòng của nàng, ngoại trừ linh kiện cơ quan ra thì không còn gì khác.
Nhưng nàng là người của phe Tiền Tấn Hoa.
Vì Tiền Tấn Hoa mà được đặc cách chưởng quản con rối cấp Chân Nhân - Minh Quỷ, cũng vì Tiền Tấn Hoa mà bị trục xuất khỏi Cự Thành.
Thực ra nàng không thân thiết gì với Tiền Tấn Hoa, nàng cũng chẳng thân thiết với bất kỳ ai ở Cự Thành. Thứ nàng quen thuộc là những cơ quan linh kiện kia, là những con rối kia.
Tiền Tấn Hoa ngày ngày đều bận rộn, vừa nghiên cứu, vừa gây dựng, lại còn phải quản lý việc học hành của mọi người. Khi rảnh rỗi mới đi tuần tra Cự Thành, thỉnh thoảng mới liếc nhìn nàng một cái, mà cũng chỉ nhìn nàng chế tạo con rối, không nói gì nhiều.
Dù sao Tiền Tấn Hoa cũng là Cự tử, Cự tử nói gì thì làm nấy.
Cự tử nói sai, vậy thì nàng làm sai.
Đã làm sai thì phải xin lỗi, phải chịu phạt.
Vì vậy, nàng chấp nhận việc bị đuổi khỏi Cự Thành.
Nàng chỉ không quen mà thôi.
Cuộc sống tuần hoàn lặp đi lặp lại không phải là tra tấn đối với nàng, mà chính những gì phá vỡ trật tự vốn có mới khiến người ta bối rối.
"A."
Hí Tương Nghi đột nhiên nghĩ đến điều gì, cực kỳ nâng niu lấy từ trong ngực ra một quyển sổ dày cộp có bìa bằng kim loại, hai tay dâng lên:
"Những điểm cần chú ý khi sửa chữa bảo dưỡng Minh Quỷ, còn có các loại số liệu vận hành Minh Quỷ, tất cả đều trong này cả. Ta giao lại cho các ngươi."
"A... Ồ!"
Vị đệ tử Mặc gia phụ trách tiếp nhận tài sản của Mặc gia ngơ ngác nhận lấy.
Đệ tử Mặc gia tên là "Mặc Chúc" này cũng giống như rất nhiều đệ tử Mặc gia khác, chỉ giỏi giao tiếp với cơ quan tạo vật, lời nói có phần vụng về.
Hắn muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
"Ả ta còn chưa đi hay sao?"
Lúc này bên ngoài vang lên một giọng nói.
Mặc Chúc vội vàng ra ngoài nghênh đón:
"Vẫn đang thu dọn..."
Hắn bị người ta bịt mặt đẩy sang một bên.
Một nam tử đầu đội khăn võ sĩ mình mặc áo khoác lụa đen đi vào, lạnh lùng nhìn Hí Tương Nghi:
"Đi nhanh lên, đừng ở đây làm chướng mắt nữa."
Hí Tương Nghi vẫn mang bộ dạng thiếu niên kia, gương mặt vẽ vằn đen tựa như râu hổ, nhíu mũi một cái, không nói gì, tự mình thu dọn đồ đạc.
"Đi mau, đi mau!"
Nam tử áo khoác đen bỗng nhiên nổi giận:
"Đây không phải nhà của ngươi!"
Đôi tay nhỏ bé linh hoạt của Hí Tương Nghi đột nhiên dừng lại, "Cạch" một tiếng đóng rương, không nói thêm gì, không làm thêm gì, xách rương đi ra ngoài.
Bên ngoài... rất nhiều người.
Mọi người không phải tới tiễn nàng.
Vẻ mặt của mọi người, tựa như đang vây xem xử trảm.
"Chính là ả ta... được xưng là thiên tài đệ nhất đương thời à?"
"Bình thường đâu có thấy, còn nhỏ tuổi như vậy sao? Đúng là thiên tài."
"Có tài mà không có đức vốn dĩ không có tinh thần của Mặc gia. Đừng nói là kiêm ái, ngay cả nhân tính không có! Ả ta bắt một người vô tội, giam cầm suốt tám năm!"
Mọi người xôn xao bàn tán, tựa như đang bàn luận về chất lượng của một miếng thịt heo trên bàn.
Hí Tương Nghi vốn định nói ra một sự thật - không phải tám năm. Đạo Lịch năm 3923, Tiền Tấn Hoa đã ngừng thẩm vấn, tuyên bố đã điều tra rõ chân tướng, quay sang xin lỗi Hoàng Kim Mặc. Thời gian sau đó là do Hoàng Kim Mặc không chịu đi.
Nhưng mà tám năm hay ba năm, hình như không có gì khác biệt.
Vì vậy, nàng không nói gì.
"Hình như năm đó còn có một người nữa tới Bất Thục thành? Thiết Thối Tư đâu?"
"Mấy hôm trước tự sát rồi... Ngươi không biết hay sao?"
"Hừ! Sao chổi! Một Hí Tương Nghi, một Thiết Thối Tư! Đều là chuyện tốt mà bọn chúng làm ra, liên lụy đến tông chủ của chúng ta..."
"Tông chủ cái rắm!"
Nam tử áo khoác đen đột nhiên bước ra:
"Thanh danh của Mặc gia bị hủy hoại đều là do Tiền Tấn Hoa! Hắn là tội nhân muôn đời của Mặc gia!"
Những lời tiếp theo Hí Tương Nghi không nghe nữa.
Nàng phong bế thính giác, trong thế giới yên lặng của chính mình, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, nàng rời khỏi thành trì luôn vang vọng tiếng bánh răng chuyển động này.
Nên đi đâu đây?
Nàng đứng bên ngoài thành, nhất thời không biết đi đâu.
Từ nhỏ đã sống ở Cự Thành, cơ quan con rối chính là cuộc sống của nàng. Mỗi ngày nàng đều lau chùi Minh Quỷ hai lần, sáng một lần, tối một lần. Cẩn thận kiểm tra từng linh kiện quan trọng, định kỳ chải vuốt trận văn. Chỉ khi nào cần thiết mới ra ngoài làm nhiệm vụ.
Cuộc sống của nàng tựa như bánh răng khít chặt, di chuyển về phía trước với tốc độ cố định trên quỹ đạo cố định.
Giờ đây, nàng bị ném ra khỏi trật tự đó, không biết làm sao để xây dựng lại bản thân - không ai dạy nàng điều đó.
Trước mặt xuất hiện một bóng người.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt đoan chính của Hí Mệnh.
Quá mức đoan chính... Nàng thầm nghĩ.
"Muội định đi đâu?"
Hí Mệnh hỏi.
"Ta không biết."
Hí Tương Nghi nhăn mũi, nói:
"Sao huynh lại hỏi ta?"
Hí Mệnh bình tĩnh nói:
"Ta không còn là đệ tử Mặc gia nữa. Muội đi đâu, ta đi theo đó."
"Hiện tại huynh không phụ trách Thiên Cơ lâu nữa hay sao?"
Hí Tương Nghi kinh ngạc hỏi.
Thiên Cơ lâu hiện giờ là một vị trí rất quan trọng, năm phần ngân khố của Cự Thành đều dựa vào Thiên Cơ lâu. Hí Mệnh có thể xem như là người có quyền cao chức trọng.
"Hiện tại không phải nữa."
Hí Mệnh nói:
"Ta là người của 'Tân Mặc phái'. À không, bây giờ nên gọi là 'Tiền Mặc phái'."
"Sao huynh lại là người của 'Tân Mặc phái'?"
Hí Tương Nghi không hiểu, nàng biết rõ Hí Mệnh là người rất kỷ luật, không hề xa hoa lãng phí cũng chẳng bao giờ tỏ ra dễ chịu với những kẻ "Tân Mặc" ăn sung mặc sướng kia.
Hí Mệnh mỉm cười:
"Muội là muội muội của ta, muội là phái nào, ta chính là phái đó."
Hí Tương Nghi vẫn không cảm thấy đau lòng mấy, không hiểu sao lúc này mắt hơi cay cay.
Nàng quay đầu đi:
"Vậy ta đi khắp nơi thôi."
"Vậy thì đi thôi."
Hí Mệnh nói:
"Huynh đi cùng muội."
Hí Tương Nghi đeo rương nhỏ ra sau lưng, sải bước về phía trước, dáng vẻ đầy khí thế. Áo lụa tung bay, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng múa lượn.
Hí Mệnh cao hơn nàng rất nhiều, đi theo phía sau.
Dưới ánh hoàng hôn, hai bóng người một lớn một nhỏ, song song tiến về phía trước, không gần không xa.
"Muội có biết Mặc Văn Khâm là bằng hữu tốt nhất của Mặc Kinh Vũ không?"
"Hắn bất mãn với việc Tiền Cự tử lấy cái chết của Mặc Kinh Vũ ra trao đổi, che giấu chân tướng, khiến cho Mặc Kinh Vũ chết không nhắm mắt... Cho nên oán khí rất lớn, không phải là nhằm vào muội. Nói đúng hơn, là Tiền Cự tử chết quá dễ dàng, oán khí của hắn không có chỗ trút, chỉ có thể trút lên người muội."
Hí Mệnh thỉnh thoảng lại giải thích:
"Mặc Chúc tiếp nhận tài sản của Mặc gia, hắn là đệ đệ của Hoàn Đào, đúng vậy, chính là Hoàn Đào sau này trở thành Khảm Đầu Nhân Ma - Trước kia Mặc Kinh Vũ từng nói với ta, muốn tìm thời gian đi trừng trị những kẻ bại hoại sư môn. Mặc gia chúng ta không có quy củ liên lụy, cho nên Mặc Chúc không bị ảnh hưởng gì nhưng ít nhiều cũng sẽ có người không ưa hắn. Hắn có thể hiểu được tình cảnh của muội."
Hí Tương Nghi có lẽ nghe thấy có lẽ không. Chỉ có điều đến một lúc nào đó, nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong đôi mắt to tròn kia là những đám mây trắng tinh không có phương hướng:
"Vì sao ta mãi không lớn nhỉ?"
"Muội chỉ là lớn chậm thôi."
"Lớn chậm, cho nên sống lâu."
"Đúng vậy, muội sẽ sống lâu... vạn vạn tuổi".
Bạn cần đăng nhập để bình luận