Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2827: Thời thiếu niên (2)

"Tuy câu chuyện thiếu niên trưởng thành anh hùng rất động lòng, từ chân núi từng bước một đi lên đỉnh cao nhất cũng là phong cảnh nhân sinh. Nhưng sư phụ càng muốn nói với ngươi hơn là..."
Khương Vọng đặt tay lên vai nó:
"Ngươi phải vĩnh viễn nhớ kĩ mùa xuân cỏ mọc chim bay của đời mình, nhớ rõ thời niên thiếu của mình. Vinh dự thật sự của nam nhân, đến từ việc bảo vệ những điều tốt đẹp."
Chử Yêu gật mạnh đầu:
"Sư phụ, con sẽ không quên! Đồ nhi nhất định sẽ đi lên đỉnh cao nhất, kiếm được rất nhiều tiền, bảo vệ tửu lâu Bạch Ngọc Kinh thật tốt, hiếu kính ngài thật tốt!"
Khương Vọng đưa tay tát cho một cái:
"Trong mắt chỉ toàn là tiền rồi!"
Chử Yêu rụt cổ lại. Nhưng cái tát này tay thì vung lên rất cao, hạ xuống lạ nhẹ như bông, búng vào đầu nó một cái:
"Đi đi, đi làm công khóa hôm nay."
"Dạ dạ!"
Chử Yêu ôm chặt thanh kiếm bảo bối của mình, vui vẻ rời đi.
"Ca!"
Khương An An chợt thò đầu ra từ trên lầu:
"Huynh thật sự muốn muội trở về Vân Quốc bây giờ à? Ở lại thêm hai ngày nữa được không? Luyện chữ cũng được!"
"Ta cũng muốn mà."
Khương Vọng cười tủm tỉm:
"Nhưng ta sợ Diệp các chủ đánh ta, ông ấy đã có tuổi còn yếu ớt nhiều bệnh, ta không tiện đánh trả."
"Hừ!"
Khương An An nhăn mũi:
"Ngay đêm giao thừa mà huynh còn muốn đánh nhau với ông ấy cơ mà! Huynh có sợ ông ấy đâu!"
"Muội nhìn lầm rồi! Mặc dù tính tình ông ấy không tốt, hơi thô lỗ thô tục, lòng dạ hẹp hòi... Nhưng ta làm sao mà đi so đo với ông ấy được?"
Khương Vọng cười:
"Chúng ta là oẳn tù tì, không phải đánh nhau... Hơn nữa, ngươi là chân truyền của Lăng Tiêu Các, việc học của ngươi vẫn phải do ông ấy làm chủ."
Khương An An:
"Vậy huynh có lời gì muốn gửi cho Thanh Vũ tỷ tỷ không?"
Khương Vọng cười xán lạn:
"Chúng ta sẽ viết thư."
Khương An An lại hừ một tiếng, ngoan ngoãn thu hành lý rồi đi.
Khương An An về Lăng Tiêu Các, Bạch Ngọc Hà đưa cô bé đi.
Không biết tại sao, tiểu nha đầu vừa đi, trong tửu lâu liền trở nên rất trống trải.
Khương Vọng trở về tĩnh thất trên tầng cao nhất, đột nhiên quay đầu lại, Chúc Duy Ngã mặt không biểu cảm đi theo.
"Chúc sư huynh, có việc?"
Khương Vọng cười nhẹ.
"Ngươi có sao không?"
Chúc Duy Ngã hỏi.
"Có chứ!"
Chúc Duy Ngã buông tay phải xuống, một đốm lửa nhỏ nổ bung trong lòng bàn tay, kéo Tân Tẫn Thương sau lưng ra:
"Vẫn theo lệ cũ, có cần mượn Tân Tẫn Thương không?"
Khương Vọng nở nụ cười:
"Không hiểu ngươi đang nói gì! Ta muốn đóng cửa tĩnh tu, mượn Tân Tẫn Thương của ngươi làm gì?"
Lông mày Chúc Duy Ngã nhíu lại, sắc bén ép người:
"Mặc dù bây giờ sư huynh không bằng ngươi, nhưng cũng chỉ cách Động Chân có một bước ngắn, không đến mức không có tác dụng."
"Ai dám nói ngươi không có tác dụng đâu!"
Khương Vọng dở khóc dở cười:
"Đại sư huynh, ngươi chính là người ta sùng bái nhất hồi ở Trang Quốc! Sao hôm nay lại đột nhiên nói cái này? Nếu cách Động Chân chỉ có một bước ngắn, vậy cố gắng thêm đi, nhanh chóng bước qua một bước này, sớm ngày trở thành Diễn Đạo, sớm ngày đón đại sư tẩu về, đừng để đại sư tẩu phải chờ đợi thêm nữa."
Chúc Duy Ngã nhìn hắn:
"Lần này ngươi ra ngoài là đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Đại sư huynh, sao huynh như đang thẩm vấn ta vậy!"
Khương Vọng có chút bất đắc dĩ:
"Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là đi lòng vòng khắp nơi, qua Tề quốc Sở quốc qua thảo nguyên, Tu Di Sơn, Huyền Không Tự đều tới cả. Ồ, còn đi Thái Hư Sơn nữa. Huynh thấy hứng thú?"
Chúc Duy Ngã lại hỏi:
"Sao ngươi lại đột ngột đẩy An An đi?"
"Hóa ra là luyến tiếc An An! Ta nói sao ngươi lại kỳ quái như vậy!"
Khương Vọng thở dài:
"Ta cũng đâu có muốn, Diệp các chủ người ta đã lấy truyền pháp ra rồi, ta có thể làm gì? Ta có thể làm lỡ việc học của An An sao? Nói thế nào thì nàng cũng là chân truyền của Lăng Tiêu Các, đúng chứ? Thôi, nói chuyện khác đi, tình hình gần đây của Mặc gia thế nào, ngươi có để ý không?"
Chúc Duy Ngã khá là nghiêm túc:
"Đang nói chuyện của ngươi, đừng có kéo qua chuyện của ta."
"... Được rồi."
Khương Vọng buông tay:
"Không cho quan tâm thì thôi. Nhưng nói đi thì phải nói lại, Lỗ Mậu Quan Lỗ Chân Quân của phái Sùng Cổ kia, sau này ta đã có đi tìm hiểu, con người chính trực, đáng để tin cậy. Hồi đó kẻ muốn bắt sư tẩu đi không phải phái của ông ấy... hay là hai bên nói chuyện một chút?"
Chúc Duy Ngã không đáp lời hắn, tầm mắt rơi vào vị trí góc tường:
"Tại sao trong này lại có thêm một cái rương mây?"
"Đáng lẽ lúc trước ngươi phải vào Tập Hình Ti, sao vào quân đội vậy?"
Khương Vọng oán giận:
"Còn có sở thích đi nhòm ngó phòng ta?"
Chúc Duy Ngã nhìn hắn:
"Giải thích một chút."
"Ài!"
Khương Vọng nhẹ nhàng phất tay:
"Tăng y của một lão hòa thượng, Tịnh Lễ tiểu thánh tăng may cho. Tạm thời để ở chỗ ta, sau này gặp sẽ đưa cho lão."
"Thật sao?"
Chúc Duy Ngã nửa tin nửa ngờ.
"Chút chuyện nhỏ như vậy, ta có cần phải nói dối huynh không?"
Khương Vọng có chút không kiên nhẫn:
"Nếu huynh thật sự không tin, lát nữa Tịnh Lễ tiểu thánh tăng tới đây, tự huynh đi mà hỏi hắn!"
Tiểu hòa thượng Tịnh Lễ đã xuất gia rồi, Tịnh Lễ sẽ không nói dối.
Chúc Duy Ngã không nói gì nữa, bỏ đi.
Rất mất lịch sự.
"Hắc! Cái người này!"
Khương Vọng chỉ chỉ theo, nhưng cuối cùng không có lên tiếng mắng.
Chúc Duy Ngã quay phắt đầu lại, ngón tay Khương sư đệ đang đưa lên lập tức hạ xuống, mỉm cười:
"Đi thong thả, chú ý dưới chân."
Cộp cộp cộp.
Chúc Duy Ngã giẫm lên cầu thang, khuất bóng.
Nhưng lại có một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên. Liên Ngọc Thiền với vận tốc cực nhanh lướt qua Chúc Duy Ngã, nhanh nhẹn vọt vào trong tĩnh thất, sợ Khương Vọng không cho mình vào.
Chạy vào phòng xong, thò đầu trắng trợn nhìn quanh một vòng.
"Này này, tìm cái gì?"
Khương Vọng cầm Trường Tương Tư ngăn nàng ta lại.
"Đông gia! Sao ta vẫn còn chưa thành Thần Lâm?"
Liên Ngọc Thiền thu mắt về, vô cùng hừng hực chất vấn.
Lúc trước chính miệng Khương đông gia ngươi nói ta sẽ là Thần Lâm đầu tiên, bây giờ thì sao? Lâm Tiện với Bạch Ngọc Hà đều đã thành Thần Lâm mấy năm rồi, mà ta còn cách Thiên Nhân nhiều năm như vậy!
Khương Vọng hùng hồn đáp trả:
"Sao ngươi còn chưa Thần Lâm, ngươi đừng hỏi ta, ngươi phải tự hỏi bản thân ngươi, mấy năm nay có nỗ lực tu hành hay không?"
"Ta có cố gắng hay không ngươi không nhìn thấy à đông gia?"
vẻ mặt Liên Ngọc Thiền không thể tưởng tượng nổi:
"Mấy năm nay ta đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, không có một ngày lười biếng nào."
"Thật ư?"
Khương Vọng hỏi:
"Vậy sao ngươi còn có thời gian đi chất vấn ta? Giờ này không phải là thời gian đang tu luyện à?"
Liên Ngọc Thiền bị hỏi khó.
Khương Vọng giơ tay lên:
"Đi ra, đóng cửa vào. Ta muốn tu hành. Ngươi không cố gắng, thì cũng đừng ảnh hưởng đến sự cố gắng của ta!"
Liên Ngọc Thiền yên lặng đóng cửa vào, nhưng rồi lại đẩy ra, nhấn mạnh:
"Đông gia, ta còn chưa thành Thần Lâm, ngươi phải chịu trách nhiệm. Không được để cái ngày đó bị đột nhiên biến mất."
"Ta nói sao hôm nay các ngươi lại khó hiểu thế nhỉ?"
Khương Vọng rất không kiên nhẫn:
"Ta còn chưa siêu thoát đây này, ai là người chịu trách nhiệm? Ngươi rửa chén đĩa trong tiệm, ta phát tiền công cho ngươi là đã chịu trách nhiệm còn gì! Nhanh đi làm việc của ngươi đi, đừng ép ta trừ tiền công của ngươi."
Rầm!
Liên Ngọc Thiền đóng cửa đánh sầm.
Biểu cảm trên mặt Khương Vọng trong nháy mắt biến mất, như nếp gợn sóng trên mặt nước bị một sự tịch mịch san bằng.
Hắn lẳng lặng nhìn cánh cửa một hồi, sau đó mới xoay người. Từ từ, chậm rãi đi tới góc tường, nhìn cái rương nhỏ đã ố vàng, chậm chạp ngồi xuống.
Tất cả cảm xúc của hắn đều giấu vào trong góc tường, âm thanh nuốt vào trong bụng.
"Xin lỗi, lão hòa thượng. Chuyện cuối cùng này, ta không thể nghe theo lời ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận