Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1360: Không có thuốc chữa

Tiên nhân mở mắt, ma khí trong cơ thể nháy mắt bị tẩy sạch.
Lúc Ngũ Phủ đồng diệu, thiên địa hòa thanh, giống như cùng chào đón Thiên Phủ này!
Nếu không phải đang ở trong thượng cổ ma quật, lúc này liền có thể dùng ánh sáng Thiên Phủ xung kích trời sao, giống như Trọng Huyền Tuân, lập tức đạt đến Ngoại Lâu.
Nhưng Thiên Phủ vẫn chưa viên mãn, Khương Vọng tất nhiên sẽ không lựa chọn làm vậy.
Năm luồng ánh sáng thần thông hòa làm một thể, nhanh chóng gột rửa thân thể, thân thể đang dùng một tốc độ có thể cảm nhận rõ được, không ngừng cường hóa.
Mỗi một bộ phận trong cơ thể, đều dường như có vô hạn sức mạnh. Khiến Khương Vọng sinh ra một cảm giác hắn có thể dùng sức mạnh xác thịt, một quyền đánh toạc núi cao.
Trong giây phút thiên địa hòa thanh, Khương Vọng dưới sự tưởng thưởng của thiên địa, vượt qua khoảng cách xa xôi, cảm ứng được…
Thần Ấn!
Khởi nguồn của việc sáng lập Thần Ấn Pháp, trung tâm ở thần thông. Mối liên hệ giữa hạt giống thần thông và lạc ấn thần hồn, là mượn sức mạnh cơ sở của bộ phận quy tắc.
Dựa vào việc Khương Vọng ngày một khám phá sâu hơn về thần thông, ảnh hưởng của hắn đối với “Thần Ấn” cũng ngày càng cường đại hơn.
Dưới trạng thái ngũ phủ đồng diệu, năm luồng ánh sáng thần thông cùng tỏa sáng, thiên điệu hòa thanh, ảnh hưởng ngắn ngủi của thần thông bị phóng đại vô hạn…
Bên trong trấn sảnh của trấn Thanh Dương, Độc Cô Tiểu đang lớn tiếng trách mắng:
“Trong trấn Thanh Dương, nếu còn dám đồn đại Tước gia thông đồng với Ma tộc, ta giết!”
Cai quản trấn Thanh Dương lâu như vậy, lại có Khương Vọng làm chỗ dựa, nàng ta hiện tại, trước mặt người khác, rất uy nghiêm.
Trong trấn sảnh, yên lặng như tờ.
Bỗng nhiên nàng ta lộ vẻ vui mừng, mắt sáng lên, dường như cảm ứng được Khương Vọng.
Lão gia vẫn còn sống, hơn nữa, so với trước đây lại càng mạnh hơn bất cứ lúc nào!
Có hai Thần Ấn, một ở tại trấn Thanh Dương Tề quốc, cái còn lại ở Vạn Giới Hoang Mộ xa xôi.
Nhưng trong nháy mắt này, Khương Vọng cũng nhìn thấy…
Trong một mảnh hư không trống trải cô quạnh, Tống Uyển Khê mắt đỏ như máu, mặt lạnh như sương hai tay tạo thành trảo, đang điên cuồng giao chiến với một nam tử mặc áo đen anh tuấn.
Khương Vọng hiểu ra. Nam tử mặc áo đen này, chính là một ma đầu có lai lịch bất phàm, muốn truyền lại [Thất Hận Ma Công], và thốt ra lời “chấp mê bất ngộ” kia.
Đây là một cuộc chiến kịch liệt không cuộc chiến nào có thể sánh được.
Trảo ảnh ùn ùn kéo đến, quyền ảnh chấn động hư không.
Tống Uyển Khê đã có chiến lực Chân Ma vô tận, phát động ma khí như long quyển, nam tử áo đen lại giống như rất uyển chuyển, mỗi quyền đều chặn đứng thế đến của trảo.
Nhưng từ việc nam tử áo đen này còn có thể tranh thủ ảnh hưởng của ma quật hiện tại mà nói, khoảng cách chênh lệch không chỉ có vậy!
Rời đi!
Khương Vọng lập tức ra lệnh.
Tống Uyển Khê không hề do dự, thu trảo lại, liền bay về phía bầu trời xa xa.
Mà nam tử áo đen nét mặt anh tuấn kia, lại bỗng nhiên xoay đầu, giống như cách khoảng không vô tận này, nhìn thấy Khương Vọng đang ở bên trong thượng cổ ma quật này!
Đó là một đôi mắt hẹp dài yêu dị, tròng trắng mắt trong nháy mắt bị nuốt hết, trong đôi mắt chỉ còn một màu đen như mực!
Thời gian thiên địa hòa thanh ngắn ngủi như thế, Khương Vọng hầu như chỉ vừa đưa ra một mệnh lệnh, liền mất đi mối liên hệ với Thần Ấn.
Dựa vào chính hắn, lại càng không có khả năng liên kết với Vạn Giới Hoang Mộ.
Nhưng cái nhìn chăm chú của nam tử áo đen này, lại dường như vượt qua khoảng cảnh không gian và thời gian, lại một lần nữa rơi lên người Khương Vọng!
Khương Vọng chỉ cảm nhận được một loại áp lực khổng lồ, ép đến mức hắn khó lòng thở dốc.
Mà đạo ánh mắt đến từ Vạn Giới Hoang Mộ kia, lại chỉ thấy bên trong ánh mắt của thiếu niên này, có sự kiên định và không chịu khuất phục. Ma niệm của hắn ta, chỉ chạm vào một lớp bất hủ màu vàng ròng!
“Không có thuốc chữa!”
Thiếu niên này hiện tại đã không còn nhìn thấy khả năng nhập ma nữa.
Cho nên hắn ta quyết định hủy diệt!
Cách một khoảng cách vô cùng xa, vượt qua cách trở thời gian và không gian, dùng ý chí khuấy đảo ma khí còn sót lại bên trong thượng cổ ma quật, hóa thành một thanh lao bằng ma văn, đen nhánh như mực.
Cùng lúc đó, một luồng ma niệm đen nhánh, cũng tách ra nhiễm vào bên trong màu vàng ròng kia.
Đã muốn làm, thì phải làm cho trót.
Muốn giết thì ngay cả thần hồn cũng phải tiêu diệt.
Cái gì mà dùng dao mổ trâu để giết gà, cái gì mà lấy lớn hiếp nhỏ, hắn ta căn bản không thèm để ý.
Nếu như điều kiện cho phép, hắn ta cũng không ngại dùng núi cao để đè ép quả trứng.
Chỉ là lúc này, bởi vì giới hạn khoảng cách, hắn ta không thể sử dụng nhiều sức mạnh hơn được…
Nhưng chỉ cần chừng này thôi, cũng đã dư sức rồi.
Chỉ là một tu sĩ Nội Phủ, dưới sự tấn công cấp bậc này, căn bản không còn khả năng sống sót. Hắn ta chỉ tiếc việc mình bị mất đi một quân cờ tuyệt hảo, lãng phí rất nhiều tinh lực!
Nhưng đồng thời lúc ma niệm xâm nhập vào khối vàng ròng kia, trước mắt hắn ta bỗng chợt xuất hiện một tăng nhân tuấn lãng mặc bào trắng.
Tăng nhân này dựng thẳng bàn tay làm lễ với hắn ta, cười một tiếng…
“Thí chủ, sao không buông bỏ đồ đao, lập địa thành phật?”
Thành Phật!
Thành Phật!
Thành Phật!
Phật quang rực rỡ ánh vàng kia, không ngừng chui vào trong ma thân của hắn ta.
Tiếng kinh phật liên miên xối xả như mưa, đánh tới khiến hắn ta trở tay không kịp.
Hắn ta lập tức giận tím mặt.
Ta muốn khiến cho người khác nhập ma, hòa thượng thối từ nơi nào đến, lại dám đến độ ta?!
Quả thực là một chuyện vô cùng nhục nhã!
Hắn ta trực tiếp huy động sức mạnh vô cùng lớn ở nơi hư không hoang vắng này, chấn động khiến cho không gian thời gian đều nứt vỡ, chỉ muốn cách không chém giết, nhưng bị tiếng kinh phật này ngăn cách, một tia ma niệm cách không phủ xuống này của hắn ta đã tiêu tán.
Ý chí vĩ đại xuất hiện, lần nữa ngăn cách hắn ta bên ngoài.
Cuối cùng hắn ta không tìm được tín hiệu hiện thế, đương nhiên cũng bị mất đi đối thủ!
“Đáng hận! Đáng hận! Đáng hận!”
Hắn ta liền gào lên ba tiếng, kinh động vạn dặm thời không. Cảm nhận được sự tức giận này, mọi thứ đều lặng lẽ nín thở, không dám chạm vào để tránh gặp xui xẻo.
Mà bên trong thượng cổ ma quật dưới đáy hồ nham thạch, ma niệm đến từ nơi xa kia mặc dù đã biến mất, thanh lao đen nhánh như mực kia lại vẫn còn.
Nói một cách khách quan thì, [Thất Hận Ma Công] đã biến mất, ma văn cũng đã không còn, ma khí lúc này trong tòa thượng cổ ma quật chỉ còn rất mỏng manh.
Đừng nói Khương Vọng đã là tu sĩ Ngũ Phủ đồng diệu, Thiên Phủ, cho dù chỉ là một tu sĩ Du Mạch cảnh nhỏ bé, cũng khó có thể bị chút ma khí này ảnh hưởng.
Nhưng cường giả sở dĩ là cường giả, không phải chỉ vì lực lượng lớn mạnh, mà còn bởi cách vận dụng sức mạnh cực kỳ đáng sợ.
Dưới sự khống chế kinh khủng của cường giả, thanh lao đen nhánh này đã hóa thành thực thể, cơ hồ vừa mới thành hình, liền rơi xuống người Khương Vọng, xuyên qua ngực của hắn!
Khương Vọng rõ ràng đã Ngũ Phủ đồng diệu, tiên nhân khai nhãn, đã đạt đến trạng thái cao nhất.
Nhưng căn bản ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Trực tiếp bị đâm xuyên bụng!
Lục phủ ngũ tạng, dường như bị quấy nát trong nháy mắt, một lỗ hổng cực lớn, xuất hiện trên bụng của hắn, lớn đến mức có thể nhìn xuyên qua.
Thông Thiên cung và năm tòa Nội Phủ đại biểu cho cội nguồn sức mạnh của người tu hành, đều đồng thời bị lay động, bị loại sức mạnh này ảnh hưởng!
Một thanh lao giống hắn thế thô bạo tiến vào Ngũ Phủ hải.
Ầm ầm!
Lúc này Vân Đỉnh Tiên Cung bỗng nhiên khởi động, Bạch Vân đồng tử trước đây không biết trốn đến nơi nào, lúc này xuất hiện, bay lên mái hiên của Vân Tiêu Các, khuôn mặt mập mạp trướng đến đỏ bừng, trên tay cầm một thanh kiếm nhỏ được tụ lại từ.
Thanh Vân khí, kiếm chỉ thẳng vào thanh ma thương ngang ngược xâm phạm này.
“Đụng nát nó!” Nó rất khí thế hô to!
Bùm!
Thanh ma thương màu đen này trong nháy mắt đâm xuyên qua Vân Tiêu Các, trực tiếp phá hủy mối liên kết giữa quần thể kiến trúc Vân Đỉnh Tiên Cung. Ma thương màu đen tiếp tục tiến về phía trước, lại đụng đến Linh Không Điện, xuyên thủng Linh Không Điện.
Linh Không Điện vẫn luôn thu nạp một lượng lớn nguyên khí để hồi phục lối đi của Tiên Cung kia cũng bị một kích phá nát.
Ma thương màu đen kinh khủng kia một đường tiến về phía trước, cơ hồ san bằng quần thể kiến trúc Tiên Cung nửa tàn phế này!
Mãi cho đến lúc trước khi chạm đến Thanh Vân Đình, thế tiến của nó mới hết, chậm rãi biến mất.
Bản chất của nó, căn bản không đủ để hoàn toàn hủy diệt Tiên Cung này, là sức mạnh chống đỡ nó đi đến, đã yếu đi. Ma thương rất kinh khủng, nhưng chút ma khí còn sót lại kia… dù sao cũng quá ít.
Sau khi ma thương màu đen gào thét quét qua, Bạch Vân đồng tử vểnh cao cái mông, nằm bò bên trong đống gạch ngói nát vụn của Vân Tiêu Các, kiếm nhỏ vân khí bị ném ở một bên, hai tay ôm chặt lấy đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến mức trắng bệch.
Cũng không thể trách nó có bộ dáng như vậy.
Một thương vừa rồi, cơ hồ bay sượt qua nó, suýt nữa liền thuận tay hủy diệt nó luôn.
Lúc này nhìn lại, trải qua thời gian dài chậm rãi tu bổ, quần thể Tiên Cung đã dần thành hình nhưng sau khi bị ma thương phá hoại, lại càng tàn tạ hơn trước kia!
Chẳng qua chỉ là một chút xíu ma khí còn sót lại bên trong ma quật thượng cổ, vậy mà dưới sự điều khiển kinh khủng kia, liền có thể tạo nên hậu quả như này.
Cấp bậc sức mạnh như vậy, thật khó có thể tưởng tượng.
Mà đây, chẳng qua chỉ là tình cảnh bên trong Ngũ Phủ hải.
Cường giả kinh khủng bên trong Vạn Giới Hoang Mộ kia, cách không tung chiêu, đồng thời tác động lên thân xác và thần hồn của Khương Vọng.
Phương diện tập kích thần hồn, đã bị kinh phật mà Quan Diễn đại sư để lại ngăn cản.
Nhưng Khương Vọng bị xuyên thủng ngực, cơ quan nội tạng bị quấy nát, Ngũ Phủ hải bị tàn phá, lúc này thân hình đột nhiên lung lay, ngửa đầu ngã về phía sau!
Bên trong Ngũ Phủ hải, Kiếm Tiên Nhân nhắm mắt, năm tòa Nội Phủ đều tự mình trở về vị trí, mất đi sức mạnh ủng hộ, liền biến mất không thấy nữa.
Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể đang kịch liệt tản mát khắp nơi, Khương Vọng liều mạng muốn khống chế thân thể, khống chế thân thể, nhưng lại ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.
Ý thức của hắn dần dần mơ hồ.
Lại… phải chết sao?
Ngay lúc ta vừa đạt được Thiên Phủ sao?!
Sau đó hắn cảm giác được, thân thể ngã về phía sau của hắn, được nhẹ nhàng nâng lên.
Trong tầm mắt đã mơ hồ của hắn, xuất hiện một đôi mắt.
Là một đôi mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ!
Đó là một đôi mắt chứa đựng vô hạn nỗi nhớ thương và vô tận mị hoặc.
Giống như đang cúi đầu nhìn hắn.
Không biết vì sao, hắn vốn nên tức giận, vốn nên thù hận, nhưng lúc này, lại có một chút… An tâm?
Có lẽ chỉ là không còn đủ sức để tức giận mà thôi!
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, rơi vào trong bóng tối không cảm giác.
Phía trước Thiên Mã nguyên.
Khổ Giác hét lên chân ngôn, tuyên bố cắt đứt quan hệ với Huyền Không Tự, dùng việc này để tránh việc Huyền Không Tự vì lão mà phải gánh chịu nhiều trách nhiệm hơn.
Tế tư của Nguyên Thiên Thần Miếu Nguyên Dã, dĩ nhiên là ngẩn người, thân là thủ tọa của Quan Thế Viện, Khổ Đế cũng không dám tin.
“Ngươi nói gì!?”
Sư huynh đệ bọn họ, từ trước đến giờ đều biết Khổ Giác không biết điều, thường làm việc bừa bãi, lại chưa từng nghĩ đến, lão lại có thể không biết điều đến mức này!
Khổ Đế phẫn nộ nói: “Tông môn bồi dưỡng ngươi trở thành Chân Nhân đương thời, đã hao tổn biết bao của cải tài nguyên, đầu tư biết bao tâm huyết! Huyền Không Tự có từng phụ bạc ngươi chưa?! Ngươi hôm nay vì một kẻ không chịu có bất cứ mối quan hệ gì với ngươi, nói cắt đứt là cắt đứt hả?”
Khổ Giác đã quen không màng mặt mũi, đấu võ mồm lão chỉ xem như gió mát thổi qua mặt. Nhưng lúc này, cũng không nhìn thẳng vào mắt Khổ Đế.
Chẳng qua chỉ đảo tròng mắt nói: “Ngoài Tịnh Lễ, ta còn kết duyên với hai đồ đệ, hai đồ đệ này đã đạt được thành tựu đứng đầu Hoàng Hà, đồng thời cũng đang bị truy sát khắp thiên hạ… Ta không thể ngay cả một đứa cũng cứu không được được.”
Khổ Đế trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc cũng áp chế được lửa giận, xoay người nói với Nguyên Dã: “Vị thí chủ này, mời đi về trước. Ta có mấy lời muốn nói với lão hòa thượng này, xin thứ lỗi.”
Mặc dù hắn vẫn luôn nghiêm nghị, nhưng lúc xuất môn, mỗi lời nói đều sẽ đại biểu cho Huyền Không Tự, vẫn nên chú ý tâm tình của người khác.
Nguyên Dã tất nhiên không tiện ở lại nghe chung, chỉ gật đầu, trực tiếp rời đi.
Lúc này Khổ Đế mới nhìn Khổ Giác, nghiêm túc nói: “Loại thiên kiêu khiến cả thế gian chú ý như Tả Quang Liệt, Khương Vọng, không thiếu cơ duyên, tự có định kiến. Ta không hiểu ngươi vì sao chưa thu được bọn họ làm đồ đệ, lại muốn vì những kẻ không chịu làm đồ đệ của ngươi này mà trả giá nhiều như vậy… Ngươi có nỗi khổ tâm gì sao?”
“Lúc ta muốn thu Khương Vọng làm đồ đệ, hắn còn chưa có tiếng tăm gì, ta đây gọi là có mắt nhìn ngọc!”
Khổ Giác theo thói quen giải thích một câu, nhưng rốt cuộc khí thế thì không mạnh mẽ như thường ngày.
Lão hạ đuôi lông mày xuống, giọng nói cũng hạ thấp: “Nếu muốn nói là nỗi khổ tâm… Thì cũng là lòng yêu thương đồ đệ của ta thôi.”
“Yêu thương đồ đệ sao?” Khổ Đế chất vấn: “Yêu thương đồ đệ nào? Ngươi hiện tại một lời không hợp liền muốn cắt đứt quan hệ với Huyền Không Tự, có từng nghĩ cho Tịnh Lễ? Nó ở Huyền Không Tự phải hành xử thế nào? Đứa bé kia có trái tim trong suốt như lưu ly, xem sư phụ như cha, ngươi nói gì nó cũng nghe.
Ngươi có từng nghĩ đến, nó sẽ đau lòng thế nào chưa?”
Khổ Giác đảo tròng mắt nói: “Tịnh Lễ là môn nhân của Huyền Không Tự, các ngươi đều sẽ quan tâm đến nó. Tịnh Thâm vẫn chưa được Huyền Không Tự thừa nhận, ta mặc kệ nó, thì liền không ai quan tâm đến nó.”
“Khương Vọng hưởng tước vị Tề quốc, nhận bổng lộc Tề quốc, Tề quốc chắc chắn sẽ quan tâm đến hắn. Không cần ngươi phải tỏ vẻ quan tâm!”
“Tề quốc rất lớn, chuyện phải xử lý, người phải quan tâm có quá nhiều. Người có thể phân ra để quan tâm Khương Vọng, thật sự có hạn. Sẽ không giống ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho đồ đệ yêu. Dù sao ta chỉ là một lão tăng lẻ loi hiu quạnh, ngay cả sư đệ ở cùng ta mấy trăm năm cũng không hiểu ta, không quan tâm đến ta…”
Khổ Giác cố ý bán thảm… cũng không thể khiến cho Khổ Đế lay động.
Hắn chỉ hít sâu một hơi, vô cùng nghiêm túc nói: “Khổ Giác, nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, nhất định phải làm thế. Ta cũng chỉ có thể thi hành quy định của bổn tự, phế bỏ một thân tu vi của ngươi. Để cho bí pháp của Huyền Không Tự không bị truyền ra ngoài, hoàn toàn triệt để kết thúc duyên phận giữa ngươi và Huyền Không Tự!”
“Những tài nguyên tông môn đã tiêu tốn lên người ta, lúc còn sống, ta nhất định sẽ bồi thường toàn bộ. Một thân bí pháp Huyền Không Tự của ta, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài một chữ, ngay cả Tịnh Thâm, nếu như không quy y, không bái nhập Huyền Không Tự, ta sẽ không truyền cho nó nửa chữ. Lời này trời đất có thể làm chứng. Ngươi chấp chưởng Quan Thế Viện, nếu như muốn thu lại thì… cũng có thể. Nhưng không phải là hiện tại.”
Khổ Giác dùng ánh mắt chân thành trước nay chưa từng có, nhìn Khổ Đế: “Bây giờ ngươi phế ta, là giết Tịnh Thâm. Sư đệ, ta sẽ liều mạng với ngươi.”
Vì cứu một Khương Vọng thậm chí còn chưa chân chính bái sư, lại không tiếc đoạn tuyệt quan hệ với Huyền Không Tự!
Chuyện này quá mức hoang đường!
Nhưng lão hòa thượng mặt vàng trước mặt này, lại chân thành như vậy.
Lại còn lộ vẻ chân thành mấy trăm năm qua chưa từng nhìn thấy!
Khổ Đế mặt không biểu cảm, chậm chạp lần tràng hạt La Hán trong tay, vô số viên bị kích thích.
Hắn thân là thủ tọa của Quan Thế Viện, đương nhiên muốn duy trì quy củ của sơn môn.
Nhưng người trước mắt, cho dù có nhiều điều không phải hơn nữa, cho dù có không biết điều hơn nữa, thì dù sao vẫn là sư huynh của hắn. Bọn họ sống cùng nhau mấy trăm năm, ầm ĩ với nhau mấy trăm năm…
Cho dù trái tim hắn có cứng như sắt, cho dù tay hắn không gì có thể lay chuyển, thì lúc này, cũng nhất thời khó có thể ra tay.
Tu phật tụng kinh, thu phục trái tim thì phải hỏi ai?
Cuối cùng, hắn chỉ thở dài một hơi, giống như thổi đi tất cả sự dây dưa. Sau đó nhìn thẳng Khổ Giác, xiết chặt tràng hạt La Hán!
“Cho đệ ấy đi thôi.” Một giọng nói sầu khổ, vang lên trong lòng hắn.
Là “tiếng lòng” của phương trượng Huyền Không Tự, Khổ Mệnh đại sư!
Toàn bộ Huyền Không Tự, cũng chỉ có giọng nói của Khổ Mệnh, là có thể trực tiếp tiến vào lòng hắn.
Cũng chỉ có mệnh lệnh của phương trượng, mới có thể áp đảo được môn quy.
Thời điểm ngày thường, Khổ Đế nhất định sẽ cố gắng tuân theo đạo lý. Cho dù đối phương có là phương trượng, thì Quan Thế Viện vẫn giữ sự kiên trì của Quan Thế Viện.
Nhưng không biết tại sao. Hôm nay, trong lòng hắn lại thậm chí xuất hiện một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Hắn nhìn thật sâu vào mắt Khổ Giác: “Nhớ kỹ những gì hôm nay ngươi nói. Từ nay về sau, lời ngươi nói chỉ đại biểu cho chính ngươi. Sự sống chết của ngươi, không liên quan gì đến Huyền Không Tự!”
Khổ Giác đại khái cũng đã nhận ra gì đó, lại chỉ cười đùa nói: “Vị đại hòa thượng này đi thong thả. Thay ta hỏi thăm sức khỏe của phương trượng quý tự! Thay ta hỏi thăm phương trượng kế nhiệm thánh tăng tiểu Tịnh Lễ!”
Lão hùng hùng hổ hổ: “Mẹ kiếp, tiện nghi cho nó. Lão tử đi rồi, nó liền thuận vị tiến về phía trước rồi!”
Khổ Đế không nói gì nữa, xoay người bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận