Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 627: Chuyện trên mây

Khương An An hoàn thành khai mạch, chính thức trở thành tu sĩ siêu phàm.
Chúng tu sĩ Lăng Tiêu các cực kỳ vui mừng, đua nhau vây quanh Khương An An chúc mừng.
Làm ca ca, Khương Vọng lại đứng ở ngoài đám người, cũng không hề tới gần trước tiên.
Hắn chỉ lặng lẽ thầm nói với mình: "Đây là một thế giới tuyệt đẹp, cũng là một nơi cực kỳ nguy hiểm. An An, mong người chậm rãi trưởng thành. Chúc muội may mắn, nếu không nguyện muội có thể vững vàng trong thói đời gian nan này. Mong muội có được rất nhiều người yêu thương, nếu như không thể, chỉ xin muội học được cách khoan dung trong cô độc, mong thế giới dịu dàng với muội, nếu như không thể, chỉ xin muội khiến cho thế giới này ôn nhu hơn.”
Đưa Khương An An vào thế giới siêu phàm là sự khởi đầu của việc bọn họ đã ước định, bắt đầu truy đuổi tinh thần. Nhưng điều đó cũng mang ý nghĩa là tương lai sẽ càng khó phán định.
Lúc ở Phượng Khê trấn, phụ thân bọn họ là một chủ cửa hàng dược liệu, đã có thể chiếu cố An An rất tốt.
Khi ở Phong Lâm thành, hắn với thân phận đệ tử nội môn đạo viện đã có thể chiếu cố tốt tiểu An An.
Thế giới siêu phàm rộng lớn vô hạn, hắn phải làm sao mới có thể bảo vệ muội muội chu toàn?
Nội tâm Khương Vọng kỳ thật rất thấp thỏm vui mừng.
Hắn nhìn muội muội khả ái của mình bị đám người vây quanh, nhất thời giật mình.
Khương An An tiếp nhận lời chúc phúc của các sư huynh sư tỷ, ôm một đống lễ vật, lảo đảo chen chúc đến bên cạnh Khương Vọng.
“Ca, cầm giúp muội với!”
Sai khiến ca ca của mình, nàng không hề cảm thấy áp lực chút nào.
Khương Vọng tiện tay tiếp nhận, cũng thuận miệng phàn nàn: "Hộp sóc của muội đâu rồi?”
Khương An An vẫy vẫy tay, ý bảo hắn ghé tai lại.
“Nhí nha nhí nhảnh!” Khương Vọng oán giận một tiếng, nhưng vẫn nuông chiều muội muội mình?? Trung thực ngồi xổm xuống.
Khương An An tiến đến bên tai, dùng bàn tay nhỏ bé che miệng, thần bí cười hề hề nói: "Nếu muội lập tức cất lễ vật đi, vậy những sư huynh sư tỷ khác cũng không biết ngày hôm nay nên tặng lễ vật cho muội!”
Khương Vọng sửng sốt một chút, mới tức giận nói: "Muội học chuyện này từ người nào vậy, nhỏ tham tiền!”
Khương An An bĩu môi nói: "Lúc Quỷ sư huynh chán ghét phá cảnh trước kia liền ôm một phần lễ vật đi khắp nơi, gặp người liền nói hôm nay huynh ấy phá cảnh, có người tặng huynh ấy lễ vật. Sau đó huynh ấy liền nhận được rất nhiều quà..."
Khương Vọng nhìn Mạc Lương đang nói chuyện với các sư huynh đệ khác ở xa xa, quay lại nói với Khương An An: "Trọng điểm của lễ vật là 'lễ', mà không phải 'vật', là 'tình' chứ không phải 'lợi'. Người ta ngại nhân tình, ngại mặt mũi tặng cho muội, muội còn cần thứ gì nữa? Gia đình chúng ta không thiếu những thứ đó, muội hiểu không? Nhanh chóng cất lễ vật vào cho huynh.”
Mạc Lương ở xa xa bị Khương Vọng liếc mắt nhìn đến kinh hồn bạt vía. Hoài nghi có phải Khương An An đang cáo trạng chuyện gì đó về mình hay không, căng thẳng thấp thỏm, nhất thời miệng lưỡi đều không mở ra được.
Mà Khương An An thấy thái độ của ca ca nghiêm túc, cũng im lặng không lên tiếng, chỉ bỏ những hộp quà lớn nhỏ kia vào trong hộp sóc xinh đẹp.
"Còn nữa." Khương Vọng như ông bố già cố gắng giáo dục con nhỏ: "Buổi tối trở về viết một phần danh sách lễ vật, ai tặng muội lễ vật, tặng vật gì, đều phải ghi nhớ cho kỹ. Sau này người khác có chuyện vui gì, muội cũng phải chuẩn bị lễ vật có giá trị tương đương trả lễ. Hiểu chưa?”
"Hiểu rồi." Khương An An nhỏ giọng yếu đuối nói: "Vì sao phải viết buổi tối vậy?”
"Bởi vì ban ngày ca muốn dẫn muội ra ngoài chơi." Khương Vọng nói.
Trên mặt Khương An An lập tức lại tràn ngập nụ cười: "Muội đã sẵn sàng rồi!”
Mang theo Khương An An chơi đùa cả ngày trong bốn đại chủ thành dùng cầu vồng tương liên với Vân thành, để cho cô bé nhỏ kia thỏa mãn sau đó mới trở về Lăng Tiêu các.
Diệp Thanh Vũ vẫn không ra ngoài, nói là không muốn vướng víu đến huynh muội Khương Vọng gặp nhau. Khương Vọng vẫn luôn không xác định, tối hôm qua rốt cuộc cô có tức giận hay không.
Hướng Tiền ngược lại rất muốn đi theo, nhưng bị Khương Vọng vô tình cự tuyệt. Hai huynh muội nhà người ta đi chơi, không cần mang theo một khuôn mặt cá chết ảnh hưởng đến bầu không khí.
Trên đường đưa Khương An An về phòng, hắn vừa vặn gặp được Mạc Lương.
Giữ lấy lễ phép với người lớn, Khương Vọng chủ động chào hỏi: "Mạc đạo hữu!”
Mạc Lương vốn đã lặng lẽ chuyển phương hướng chợt xoay người lại, vẻ mặt nhiệt tình đứng trước mặt Khương Vọng: "Đại ca, huynh có phân phó gì?”
"Đại ca?" Khương Vọng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
“Trông bề ngoài ngươi lớn tuổi hơn ta đấy…”
Vẻ nhiệt tình của Mạc Lương không giảm chút nào: "Đệ và Khương An An là sư huynh muội đồng môn, tình cảm rất sâu đậm. Đại ca là ca ca của An An, vậy coi như là ca ca của đệ. Đại ca, không cần phải khách khí, huynh có chuyện gì cứ việc phân phó!”
Khương Vọng hoàn toàn bó tay: "Không có việc gì, không có việc gì, chẳng qua muốn chào hỏi với đạo hữu ngươi mà thôi.”
"Không có việc gì là tốt rồi." Mạc Lương liên tục gật đầu, trên mặt treo đầy nụ cười, nhiệt tình phất tay cùng Khương Vọng cùng Khương An An: "Tạm biệt đại ca! Tạm biệt An An!”
Khương An An không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy hình như Quỷ sư huynh chán ghét càng ngốc hơn một chút so với trước kia.
Song phương xen qua nhau.
Mạc Lương thở phào nhẹ nhõm. "Cũng may ta cơ trí, nhận đại ca ngay tại chỗ, hắn mới không hề không biết xấu hổ mà động thủ. Nếu không hôm nay nhất định sẽ bị đánh một trận nhừ đòn? Hắn là người gõ cho đám thế gia Tề quốc ôm đầu chạy trốn, nhìn đã biết tàn nhẫn như thế nào rồi... Ài, sao ta lại cơ trí đến như vậy!”
Cũng không biết những hải thương kia đã truyền tin tức như thế nào, sau khi chuyển tin tức Tề quốc đến Vân quốc, đã hoàn toàn thay đổi ý nghĩa theo một phương hướng khác. Cái gì mà một chiêu giải quyết Vương Di Ngô, đánh cho Lôi Chiêm Càn ôm đầu chạy trốn như chuột, càn quét đám thiên tài trẻ tuổi Lâm Truy...
Điểm chân thật duy nhất chính là Khương Vọng đích xác đánh bại Vương Di Ngô và Lôi Chiêm Càn, điểm này không làm giả được. Các chi tiết khác về cơ bản không đáng tin cậy.
Mà ngay lúc Mạc Lương âm thầm cảm thấy may mắn, Khương Vọng cũng đang nhắc nhở Khương An An: "Sau này muội nên giữ một chút khoảng cách với vị sư huynh họ Mạc này, đầu óc hắn hình như không tốt lắm, đừng để lây nhiễm cho muội.”
Khương An An cười hì hì: "Thanh Vũ tỷ tỷ cũng từng nói như vậy!”
"Đúng rồi." Nói đến Diệp Thanh Vũ, Khương Vọng nhịn không được hỏi: "Hôm nay có phải tâm tình Thanh Vũ tỷ tỷ của muội không tốt lắm hay không?”
Khương An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Không có đâu.”
"Thật sao? Có lẽ nàng chỉ âm thầm tức giận, cho nên muội cũng không thể nhận ra? Khương Vọng nói bóng nói gió.
"Đều giống như bình thường mà." Tiểu An An rất hoang mang: "Vì sao Thanh Vũ tỷ tỷ lại âm thầm tức giận?”
"Ách, có thể là bởi vì chúng ta đi ra ngoài chơi mà không mang nàng theo."
"Nhưng chính tỷ tỷ ấy không muốn đi đấy chứ?."
"A, con gái luôn nói không thành có." Khương Vọng cố gắng vớt vát lời nói của mình.
Khương An An cực kỳ nghiêm túc: "Muội cũng là con gái, nhưng muội không nói không thành có. Muội muốn ăn kẹo ngọt, vậy chỉ cần nói muốn ăn là được.”
Sắc mặt Khương Vọng nghiêm lại: "Không, muội không được ăn đồ ngọt quá nhiều.”
Cũng ngay lúc này, một giọng nói từ phía sau vọng đến: "Nếu ngươi đã rất để ý đến tâm trạng của nàng, vì sao không trực tiếp hỏi?"
Khương Vọng quay đầu nhìn lại, đã thấy một nam tử áo trắng phiêu phiêu đứng ở đài mây, người này mặt mày thanh lãng, khí chất xuất trần, trường thân ngọc lập, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, phối hợp với biển mây phía sau lại mơ hồ giống như Tiên nhân.
Đây là lần đầu tiên Khương Vọng nhìn thấy Diệp Tiểu Hoa... ách, Diệp Lăng Tiêu.
Đương nhiên hắn hiện tại còn không biết thanh niên anh tuấn này là ai.
Khương An An ngược lại là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi, nhưng thanh âm bị lặng lẽ ẩn diệt, cho nên Khương Vọng cũng không nghe thấy.
Trong nháy mắt nhìn thấy người này, cảm thụ đầu tiên của hắn vậy mà là may mắn.
May mắn hôm nay mình không mặc áo trắng, bằng không chỉ sợ thua chị kém em, khiến người ngoài nghĩ bêu xấu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận