Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2416: Ta quan thế âm, đều được tự tại

Binh sát tạo thành tầng mây dày đặc nặng nề bao phủ bầu trời.
Đao thương kiếm kích, là rừng sắt thép nhuốm đầy máu tanh.
Đại Ngục Hoàng Chủ Trọng Hi ngồi một mình giữa tầng mây sát khí, bàn tay giam cầm cả trời đất.
Quân đội hùng mạnh như cối xay thịt khổng lồ, chậm rãi vận động trên mặt đất mênh mông.
Thời không là ngựa xe, ngũ hành là cỏ khô.
Bị mài mòn chính là đạo tắc, tiêu tán chính là khí huyết.
Quân đội hùng mạnh của Hải tộc liều chết ở đây chỉ để nghiền nát hai vị tuyệt đỉnh!
Mà ngay trung tâm cối xay khổng lồ này, có một rừng hoa đào.
Rừng đào ngăn cản binh sát ngập trời bên ngoài, tự thành thiên địa, tạo nên một vùng đất thanh tịnh nho nhỏ.
Nhưng giờ đây, hoa đào tàn lụi, rừng cây thưa thớt, khắp nơi nhuốm màu tàn úa, hóa thành bụi trần.
Sâu trong rừng đào có một căn nhà nhỏ được tạo thành từ lồng đèn giấy trắng, cũng bởi vậy mà lộ ra dấu vết.
Bên trong lồng đèn giấy trắng có hai người.
Một người mắt mù, lưng còng, mặc áo rách mũ cũ. Người này ngồi xếp bằng trên đài nến, ngọn lửa cháy bập bùng trên đỉnh đầu.
Một người dáng vẻ tao nhã, ngồi trên chiếc ghế gỗ đào, y phục trên người đã rách nát nhiều chỗ, để lộ ra làn da cháy đen. Sắc mặt người này cũng không tốt lắm, nhưng vẫn toát lên vẻ tuấn tú.
Vô số ngọn nến trắng bay ra từ lồng đèn giấy trắng, bay ra khỏi rừng đào, thiêu đốt thế công cuồn cuộn của binh sát thành những hố sâu... Nhưng mắt thường cũng có thể thấy rõ là chúng đang yếu dần.
Ngu Lễ Dương nhìn ra bên ngoài lồng đèn giấy trắng với vẻ phiền muộn, mang theo khí chất đau thương của tiết thu:
"Vẫn chưa biết nơi đây tên gì."
Chúc Tuế suy nghĩ một chút rồi nói:
"Phần mồ Chúc Dương?"
Ngu Lễ Dương nói:
"Ngươi thật hài hước."
"Thật sao? Rất lâu về trước, Võ Hoàng đế cũng nói ta như vậy."
Chúc Tuế hiếm khi cảm thán, chậm rãi nói:
"Trong rất nhiều đêm dài đằng đẵng, ta tự nói chuyện với chính mình, cảm thấy bản thân thật vô vị, cho đến khi..."
"Dừng lại!"
Ngu Lễ Dương vội vàng ngăn cản:
"Lão nhân gia đừng vội hoài niệm quá khứ, ta còn chưa muốn chết!"
"Ngươi hiểu lầm rồi."
Chúc Tuế chậm rãi liếc nhìn Ngu Lễ Dương:
"Ta sẽ không chết. Ta còn ba vị Dạ Du Thần ở Lâm Truy."
Ngu Lễ Dương: ...
Cho đến lúc này, ba vị Dạ Du Thần được Chúc Tuế triệu hồi đều đã chết trận.
Giá trị của chúng không thể tùy tiện đánh giá bằng một Chân Thần hai Giả Thần.
Vị Dạ Du Chân Thần kia có thể áp đảo cả Viêm Vương Điêu Nam Kiều cũng. Hai vị Dạ Du Giả Thần kia, đánh cho những thiên kiêu Hải tộc sở trường bày binh bố trận như Kỳ Hiếu Khiêm, Ngao Hoàng Chung thua liểng xiểng.
Hơn nữa, ngoài thực lực hiện tại, chúng đều có khả năng đột phá cao hơn nữa.
Mười sáu vị Dạ Du Thần chính là giới hạn của thần thoại. Chết một vị là mất đi một vị, vĩnh viễn không thể khôi phục.
Chúc Tuế gác đêm cho Tề quốc, từ khi Tề Võ Đế trị vì cho đến khi Tề quốc xưng bá, trong suốt ngàn năm lịch sử, Dạ Du Thần của lão cũng chỉ chết mười vị.
Trận chiến hôm nay tổn thất ba vị, không thể nói là không nặng nề.
Hơn nữa, bản tôn của lão đang ở đây, cũng an nguy trong sớm tối, nếu thật sự bị Trọng Hi nghiền sát, ba vị Dạ Du Giả Thần còn lại, cũng sẽ đoạn tuyệt tiền đồ.
Đương nhiên, so với Ngu Lễ Dương đặt cả tính mạng lẫn gia nghiệp ở đây, lão quả thật có thể “năm mươi bước cười một trăm bước”.
Nhưng điều này thật khiến người ta tức chết...
Ngu Lễ Dương liếc mắt nhìn giá nến, muốn giơ chân đạp lão già này một cước.
Nhưng Chúc Tuế lấy thân hóa sáp, thiêu đốt bản thân, ngăn cản kẻ địch, mới khiến bọn họ có thể chống đỡ lâu như vậy, một cước này thật sự không dễ đạp ra.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt bỗng có cánh hoa đào rơi xuống.
Sóng gió bên ngoài quân trận của Hải tộc đã xuyên qua binh sát, truyền đến cảm giác của hắn.
Ngu Lễ Dương nhân cơ hội bèn đá một cước về phía giá nến, ra chân trước, miệng mới nhắc nhở:
“Mau xuống đi, viện quân đã đến!”
Nhưng một cước này lại đá vào khoảng không.
Chúc Tuế đã chui ra khỏi lồng giấy trắng, bay thẳng lên trời cao!
Thân thể lưng còng của lão giờ phút này thẳng tắp như dãy núi cổ xưa trải dài bất tận, đột nhiên xuất hiện một ngọn núi dựng đứng cao chót vót!
Ngọn lửa màu trắng lúc này như thác nước đổ xuống, thiêu đốt đến mức trời đất lạnh lẽo.
Chúc Tuế toàn thân bừng bừng lửa trắng, trở tay vẫy một cái, xách theo chiếc đèn lồng giấy trắng đang cháy hừng hực, đối mặt với Đại Ngục Hoàng Chủ đang ngồi trên đám mây binh sát:
“Lão phu đã cho ngươi cơ hội! Nhưng có vẻ ngươi không nắm bắt được!”
Cũng không biết lão đang chế nhạo Trọng Hi hay là Ngu Lễ Dương.
Biến hóa đến quá nhanh.
Sát vân cuồn cuộn bao quanh, là rừng đào thưa thớt.
Trong rừng đào trơ trọi chỉ còn sót lại vài gốc đào, chỉ còn lại một mình Đào Hoa Tiên cô độc.
Ghế gỗ đào hắn ngồi không những không bầu bạn với hắn, ngược lại càng khiến cho bức tranh này thêm phần cô tịch.
Ngu Lễ Dương bèn vung tay áo, đi ra khỏi rừng đào, xông thẳng vào quân trận!
Trong biển binh sát hung ác gào thét kia, bước ra một con đường hoa u tĩnh.
Mặc dù áo hoa rách nát, tóc mai lộn xộn, đạo thể có thương tích... nhưng phong lưu vẫn là vô tận!
Đào Hoa tiên nhân bước đi trên hoa, chợt như gió xuân, hoa rơi rực rỡ.
Mà nếu góc nhìn chuyển dời lên trên cao hơn nữa, trên cả Đại Ngục Hoàng Chủ Trọng Hi, có thể thấy bên ngoài toàn bộ quân trận khổng lồ tạo thành cối xay máu thịt ...
Từng đội tu sĩ Nhân tộc nối tiếp nhau, hành quân trên long vực bao la rộng lớn, tựa như những mũi tên lông vũ rời khỏi dây cung, đâm thẳng vào “bia ngắm” này!
Có tiếng hô hào như sấm, cuồn cuộn trên không trung, ấy là tiếng của Khương Vọng!
Hắn hung hãn không sợ chết, xông trận dẫn đầu, giẫm lên biển lửa, càn quét lôi đình.
Một kẻ dũng phu, đủ sức địch vạn quân.
“Người gõ canh đêm dài, có ở đó chăng?”
“Đào Hoa Ngu Thượng thanh, có tại đây không?!”
Trong Sa Bà long vực ẩn giấu thiền ý, vang lên tiếng kim cương lôi âm giáng xuống. Sấm sét cuồn cuộn, tựa như thiên phạt.
Đáp lại hắn là tiếng cười lớn phóng khoáng của Ngu Lễ Dương:
“Ta ở trong trận này, chỉ là thưởng hoa phẩm rượu, có thể đả thương được ta sao?!”
Là binh sát cuồn cuộn như biển sâu kia, mây mù dày đặc!
Từ trong quân trận Hải tộc khổng lồ, cũng chia ra muôn ngàn nhánh sông, không ngừng mở rộng ra bên ngoài, nghênh chiến trực diện viện quân Nhân tộc.
Thế nhưng bên ngoài có quân đội Nhân tộc kéo đến bất tận, bên trong có hai vị cường giả tuyệt đỉnh dời sông lấp biển. Trận này làm sao có thể thành công?
Trọng Hi dù có binh lược của Khương Mộng Hùng, e là cũng khó lòng duy trì quân đội.
Dưới kim quan, gương mặt trẻ tuổi của hắn vẫn không chút thay đổi, cũng không đáp lại lời khiêu khích của Chúc Tuế. Vẫn điều động quân trận đâu ra đấy, dùng binh sát dày đặc không dứt vây chặt Chúc Tuế toàn thân lửa trắng ở bên ngoài.
Những chiến sĩ Hải tộc trong quân trận giờ khắc này đều dốc hết sức lực, không chút giữ lại. Giao phó tất cả sức mạnh cho vị Đại Ngục Hoàng Chủ gánh vác sóng gió Thương Hải, tự tay đánh nát vòng xoáy hắc ám vĩnh cửu.
Muôn vàn ý chí đều chìm xuống đáy ý thức, quân đội khổng lồ chỉ còn một ý chí duy nhất quán triệt.
Chiến sĩ Hải tộc ngã xuống không ngừng, lại có chiến sĩ Hải tộc khác bổ sung vào không dứt.
Toàn bộ đại trận hoàn thành một lần phân chia diệu kỳ đến đỉnh điểm, phân chia thành hai trận trong và ngoài. Nội trận một mình trấn áp Ngu Lễ Dương, ngoại trận thì như ngân lão ong vẫy đuôi, gào thét đánh chặn các lộ viện quân Nhân tộc.
Quân trận sụp đổ chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng thời gian cụ thể là bao lâu, chính là vấn đề của Trọng Hi.
Sa Bà long vực gian nan, Đông Hải long cung, Nhân tộc Hoài đảo, cũng đều không dễ chịu gì.
Chỉ là xem ai xem có thể chịu đựng lâu hơn, xem xem ai gục ngã trước mà thôi.
Trọng Hi tin rằng đứng trước những khó khăn, Hải tộc càng có thể kiên trì lâu hơn.
Không vì gì khác.
Nhân tộc há có thể thấu hiểu nỗi thống khổ của Thương Hải?!
Giờ phút này, mỗi tấc thời gian cấp bách đều phải tưới lên bằng máu tươi. Nỗi sợ hãi, thống khổ, tuyệt vọng, đều phải dùng ý chí kiên cường mà chống đỡ.
Dù chết cũng không lùi, dù chết cũng không lùi!
Binh khí va nhau, chính là khúc nhạc oai hùng.
Trên chiến trường mênh mông và đẫm máu này, bất kể là Nhân tộc hay Hải tộc, không một chiến sĩ nào chịu chết bởi kẻ địch sau lưng!
Chết đi, ngoảnh nhìn bốn phía, chẳng còn một gương mặt thân quen.
Cả đội, thậm chí cả một đạo quân, đều ngã xuống, chỉ còn lại một người.
Kẻ còn sót lại ấy, vẫn trừng mắt lao vào chém giết.
Hải tộc và Nhân tộc tuy có khác biệt căn bản, nhưng giờ phút này lại giống nhau đến lạ kỳ.
Ầm ầm!
Âm thanh ấy là tiếng sấm sét.
Ầm ầm!
Tiếng động này là do quân trận Hải tộc chấn động mãnh liệt, những đám mây đen kịt cuồn cuộn không ngừng, như sắp sụp đổ đến nơi!
Ngay trước thời khắc sụp đổ, bỗng vang lên một tiếng long ngâm!
Long ngâm vang lên, sấm sét liền im bặt.
Không, phải nói là tiếng sấm sét Khương Vọng khống chế đã bị cướp đoạt. Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm dễ dàng bị thu phục, rồi hóa thành tiếng gầm rú chấn động trời đất, khiến biển cả khiếp sợ!
Hoàng Chủ Long tộc - Thái Vĩnh đã đến!
Trong Ngọc Hành Tinh Lâu, Sâm Hải lão long bị giam cầm trong gian nhà đá kia bỗng trở nên im lặng lạ thường. Hắn chẳng những không nhân cơ hội vùng vẫy, phá vỡ phong ấn, mà còn cuộn tròn trong góc, khí tức nhanh chóng thu liễm, đến cả hơi thở cũng bị phong bế, gần như hóa thành đá tảng.
Còn Khương Vọng vẫn tùy ý điều khiển tinh quang, không chút lưu tình rút lấy lực lượng của Sâm Hải lão long như thường lệ. Hắn cũng chẳng để tâm đến việc lão long hôm nay chỉ im lặng chịu đựng, không mắng chửi, cũng chẳng cầu xin tha thứ.
Hắn dồn toàn bộ tâm trí vào cuộc chiến, chém giết đến mức đầu lâu kẻ địch chất thành núi, huyết khí bốc lên ngùn ngụt. Dường như chỉ có như vậy mới xứng đáng với những huynh đệ đã theo hắn đến đây rồi ngã xuống trước hắn.
Hắn chém giết quá nhanh, xông lên quá gấp, gần như tách khỏi đội hình.
Trúc Bích Quỳnh và Trác Thanh Như, mỗi người một bên, hộ vệ hai cánh cho hắn.
Khi tiếng rồng ngâm vang lên, Hàng Ngoại Đạo Kim Cương Lôi Âm của hắn lập tức mất kiểm soát.
Thanh Văn Tiên Thái của hắn cũng dễ dàng bị phá vỡ!
May mắn thay, hắn chưa mở Quan Tự Tại Nhĩ, chưa kết Nhĩ Tiên Nhân.
Bởi vì càng am hiểu về âm luật, thì lúc này phải chịu đựng phản ngược càng khủng khiếp. Tuy Thái Vĩnh không nhằm vào hắn mà chỉ là hành động thuận tay khi tiếp quản chiến trường với tư cách là Hoàng Chủ, nhưng cũng có thể coi là một lần giao đấu!
Đây nào phải Huyền Nam Công không trọn vẹn của Thần Tiêu thế giới, hàng lâm một phần lực lượng.
Thái Vĩnh đã hợp nhất đạo thân pháp thân, giờ khắc này chính là đỉnh cao tuyệt thế.
Uy lực tuyệt đỉnh chẳng cần nhắm đến đâu, chỉ lan tỏa cũng đủ khiến núi lở.
Cũng như cuồng phong qua ải, đâu hề nhắm vào bất kỳ thứ gì trong thiên địa, nhưng cây cối nào dám ngạo nghễ, ắt bị bẻ gãy.
Hai tai ẩn hiện sắc ngọc của Khương Vọng nứt ra từng đường khe hở như có như không. Như hai khối ngọc tinh xảo bị gõ nứt, sắp vỡ tan.
Ong ong ong !
Trong tai như có tiếng chuông lớn vọng lại.
Quan Tự Tại khai mở! Nhĩ Tiên Nhân hiện thân!
Thân thể Khương Vọng từ trên cao rơi xuống, hắn không thể khống chế nổi, bởi vì đã dốc toàn lực để chống đỡ thanh âm tàn khốc kia.
Ngã xuống giữa chiến trường kịch chiến, gần như đồng nghĩa với cái chết.
Vô số chiến sĩ Hải tộc gần đó đồng loạt tung rơi pháp thuật về phía này, muốn cho tên Nhân tộc hung ác kia chết không toàn thây.
Trúc Bích Quỳnh vốn luôn chú ý đến Khương Vọng, lập tức nhận ra điều bất thường, vội vàng ôm lấy hắn, chân đạp lên đủ loại pháp thuật, sau lưng hiện ra hư ảnh cốt dực.
Tú Cốt Phi Điểu!
Cô cứ như vậy ôm lấy Khương Vọng, chỉ trong nháy mắt đã đi xa, tay trái không ngừng biến hóa, thi triển đạo thuật trị liệu, chữa trị hai tai cho hắn ! máu tươi đã theo lỗ tai chảy ra, ngoằn ngoèo như rắn.
Trác Thanh Như không đuổi theo, nhưng cũng đưa ngón tay điểm nhẹ về phía xa .
Trên những vết nứt ở tai Khương Vọng, phù văn lập tức lan ra, bao phủ kín mít. Nhưng chỉ là tạm thời phong bế vết thương, ngăn chặn khe nứt mở rộng thêm.
Ông! Ông! Ông!
Như có người đang gõ trống lớn trong đầu hắn, âm thanh hỗn độn vang vọng!
Trong trạng thái mê man đó, Khương Vọng bỗng nhớ tới rất lâu về trước, trong Thái Hư Huyễn Cảnh, hắn từng nghe thấy một giọng nói cao vời vợi ! Thái Hư sứ giả, Thái Hư Ngũ Hành tu sĩ, Độc Cô Vô Địch. Ngươi đã tiến vào Hồng Mông không gian.
Mênh mông! Hùng vĩ!
Kỳ diệu, tráng lệ, mà vô tận.
Là thanh âm của Chân Quân, là lời chân ngôn của Diễn Đạo.
Nội Phủ không thể nghe, nhưng Thần Lâm đã có thể nói.
Hắn đã từng phân tích, đã từng lĩnh ngộ, cũng biết tam muội trong đó.
Trong hai tai gần như vỡ nát, vị Nhĩ Tiên không có khuôn mặt cụ thể kia áo bào bay bay, bỗng nhiên đưa tay điểm chỉ, đọc rằng:
"Ta quan thế âm, đều được tự tại!"
Âm thanh như tiếng chuông lớn kia bỗng chốc hóa thành tiếng chuông gió leng keng, rồi biến mất.
Chút âm thanh còn lại đều tan nát.
Khương Vọng bỗng mở hai mắt, ánh mắt chuyển sang sắc vàng ròng, thoát khỏi vòng tay Trúc Bích Quỳnh, lại một lần nữa xông thẳng về phía quân trận Hải tộc!
Không lùi!
Có thể hắn không phải một vị thống soái tài ba, không phải một nhà quân sự lỗi lạc, nhưng hắn tuyệt đối là một người đồng đội đáng tin cậy.
Vì vậy, đã tiến quân thì không lùi.
Tất cả những điều này nói ra cũng có thể xem như tự có sự hùng vĩ bao la.
Nhưng ở chiến trường hôm nay, dù là công hầu Tề quốc, là tuyệt thế thiên kiêu, cũng chỉ như một cơn sóng nhỏ nhoi.
Thứ chân chính có thể quyết định thắng bại của cả cuộc chiến, hoặc là đại trận cường quân, hoặc là siêu phàm tuyệt đỉnh!
Thái Vĩnh không chọn đến trợ giúp Long Thiện lĩnh, cũng chẳng màng đến Xích Mi Hoàng Chủ Hi Dương, mà lập tức đến trợ giúp Trọng Hi, muốn nhanh chóng giết chết hai kẻ sức cùng lực kiệt là Chúc Tuế và Ngu Lễ Dương.
Đây chắc chắn là một lựa chọn chiến lược chính xác, nhất là đối với cục diện chiến cuộc của Sa Bà long vực lại càng đúng đắn.
Thân rồng vạn trượng tựa như dãy núi đồ sộ lướt ngang trên không trung, mưa gió sấm sét đều trở thành tôi tớ.
Hắn thậm chí còn không hề chú ý đến Khương Vọng, huống hồ là giãy giụa trong tai Khương Vọng.
Thái Vĩnh nhìn thấy quân trận Hải tộc sắp tan vỡ, nhìn thấy Đại Ngục Hoàng Chủ đang gắng gượng duy trì, cũng nhìn thấy Chúc Tuế gần như đèn sắp tắt và Ngu Lễ Dương với sắc xuân sắp tàn.
Đến thật đúng lúc!
Vảy rồng màu vàng ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh.
Con ngươi rồng vàng rực to như căn nhà nhìn về phía Ngu Lễ Dương với vẻ uy nghiêm.
Nhưng ngay lúc này, một tiếng sóng biển bỗng nhiên vang lên.
Âm thanh dồn dập mãnh liệt, như muốn bao trùm cả trời đất.
Tựa như ở tận trời cao, nhưng lại kề sát bên tai.
Sao lại có tiếng sóng biển?
Không, đó không phải là âm thanh của biển cả.
Sóng triều kia đã ập tới!
Giữa con ngươi vàng rực của Thái Vĩnh và Ngu Lễ Dương đang bị vây hãm giữa quân địch, một dòng sông đỏ rực chắn ngang, tựa như một dải lụa đỏ do thần nhân nào đó vung ra.
Trên đỉnh con sóng huyết hà cuồn cuộn kia, một nam tử cao lớn như núi đứng sừng sững.
Người này mặc trường bào màu máu, mang dáng dấp trung niên, ngũ quan vẫn nho nhã như lần đầu Khương Vọng gặp gỡ, nhưng khí chất lại không còn nho nhã như xưa mà đã có thêm vài phần thâm sâu, trầm ổn, lại có thêm một phần hùng hồn, mạnh mẽ.
Bàn Sơn Chân Nhân - Bành Sùng Giản!
Không, có lẽ nên gọi là...
Huyết Hà Chân Quân!
Năm ngoái tại Họa Thủy, một phen biến cố, Bồ Đề Ác Tổ xuất thế, Huyết Hà tông chủ đời trước là Hoắc Sĩ Cập thân tử đạo tiêu. Huyết Hà tông bỗng chốc rơi vào cảnh bấp bênh.
Hoắc Sĩ Cập từng có ý muốn Trọng Huyền Tuân kế thừa đại thống, nhưng cũng lại một lần nữa bị Trọng Huyền Tuân cự tuyệt.
Bởi vậy, Bành Sùng Giản được giao trọng trách trong lúc nguy nan, thuận lý thành chương kế thừa ngôi vị Tông chủ.
Chẳng qua điều khiến Khương Vọng không ngờ tới là...
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một năm, vị Bàn Sơn Chân Nhân này đã vượt qua bước cửa ải quan trọng, thành công đặt chân lên đỉnh cao tuyệt thế!
Chẳng lẽ Bành Sùng Giản lại mạnh đến ấy, hay là Huyết Hà tông được trời cao để mắt?
Đương nhiên, lúc này những điều đó đều không còn quan trọng nữa.
Quan trọng là Bành Sùng Giản đã đến, quan trọng là Bành Sùng Giản cũng tham gia vào trận chiến này. Quan trọng là hắn đã ngăn cản Thái Vĩnh!
Ầm!
Trong tiếng nổ vang trời long đất lở, quân trận do cường quân Hải tộc tạo thành cũng sụp đổ hoàn toàn!
Trên đỉnh vòm trời cao vời vợi, Chúc Tuế với lửa trắng quấn quanh thân đã đối diện với Trọng Hi mặc kim quan hoa bào.
Dưới mặt đất, Ngu Lễ Dương phong lưu tuyệt đại, hiên ngang đứng thẳng, chỉ khẽ vung tay áo - lấy hắn làm trung tâm, vô số chiến sĩ Hải tộc, ngã xuống từng vòng từng vòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận