Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2004: Thiên cổ hưng vong bao nhiêu chuyện, lưu lại thế gian chiếu tên này (5)

Linh thức Khương Vọng khẽ động, ấn ký tinh hoàn liền rời khỏi cánh tay, hiện ra một tòa phật tháp tỏa tinh quang uy nghiêm. Tháp bay lên không trung, hóa thành dòng đốm sáng lấp lánh mỹ lệ, óng ánh như nước chảy, đổ hết về phía khe hở do đỉnh đồng xanh tạo ra, lấp đầy nó.
Thực thể Tinh Lâu của Quan Diễn đại sư quả nhiên không tầm thường.
Tinh Sa rực rỡ xinh đẹp mộng ảo đổ xuống, chỉ trong chớp mắt, cảm giác uy hiếp vậy mà giảm đi rất nhiều!
"Có trấn trụ được không?" Khương Vọng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhưng rất nhanh, hắn nghe thấy tiếng ùng ục ùng ục, ùng ục ùng ục.
Tinh Sa Hà do Tinh Lâu Thực Thể của Quan Diễn đại sư biến thành bắt đầu phồng lên. Là do Họa Thủy không ngừng công kích, muốn phá vỡ nó. Dù Tinh Lâu thực thể này ẩn chứa tinh lực dồi dào đến mấy, thì nó cũng đã rời khỏi Quan Diễn đại sư, trong khi Họa Thủy thì vô ngần, nó sao trấn lâu nổi! Thật sự là bất lực! Cho dù đã là thần minh, thì đối mặt với tai nạn như thế này, vẫn sẽ cảm thấy bản thân vô lực. Ngay lúc Khương Vọng đã bó tay hết cách, đột nhiên một cái hộp trữ vật xuất hiện trước mặt, mở ra ! Tướng mạo xấu xí, nhưng có nhiệt độ cực nóng. Mệnh bài Liêm Tước giao cho hắn! Gia tộc đúc binh sư hiện nay - Liêm thị ở Nam Dao, đã từng sinh sống ở mảnh đất Hạ Quốc này. Khi đó nơi này còn chưa phải là Hạ Quốc, quốc gia chiếm cứ nơi này, có tên là "Yến"! Chính vì nước Yến bị diệt, gia tộc Liêm thị từng lừng lẫy một thời mới rớt xuống ngàn trượng, chỉ còn một nhánh đích mạch di chuyển vạn dặm, đến đông vực. mệnh bài này, đại diện cho chủ nhân của Liêm thị. Đại diện cho gia tộc cường đại từng sở hữu nơi này làm đất phong, dùng Họa Thủy tế luyện ra binh khí! Vinh quang vạn năm đã biến mất, hôm nay còn có được ai hay! Tấm mệnh bài màu đen này được Liêm Tước giao cho Khương Vọng trong bí cảnh Thiên Phủ. Sau khi rời khỏi bí cảnh Thiên Phủ, Khương Vọng đã không chút do dự trả lại cho y. Hai người cũng vì vậy mà kết duyên, trở thành bạn tốt tri kỉ. Lần này xuất chinh Nam Hạ, Liêm Tước lại đưa mệnh bài này cho hắn, nhờ hắn tìm giúp di tích của tổ tiên Liêm thị. Trong tối tăm, thật sự có một hương vị vận mệnh khó lường! Tấm mệnh bài lơ lửng trước người Khương Vọng, trong thời gian và không gian vô tận hình như có một sự cảm ứng vĩ đại đang xảy ra. Nó vốn dĩ không có khả năng tồn tại, nó vốn đã sớm trở nên tĩnh lặng, nếu không phải Họa Thủy lại bắt đầu chảy ngược! Loại cảm ứng này, không phải là tài phú, không phải là danh vọng, không phải là sức mạnh, không phải thứ khiến mọi người chạy theo như vịt.
Nó là... trách nhiệm! Đại Yến Liêm thị từng là người trấn giữ Trường Lạc Địa Quật, không cho Họa Thủy tái nhập nhân gian! Mọi người đã quên, lịch sử đã quên, ngay cả tộc nhân của Liêm thị cũng không còn nhớ nữa. Nhưng, nó vẫn còn tồn tại! "Đi về phía tây Hạ Đô hai trăm dặm, có đầm gọi Li. Tương truyền Nhân Hoàng luyện con của rồng thành Cửu Kiều, Li Vẫn khóc thảm mà đông, huyết lệ thành hàn đàm!" Khương Vọng bỗng giật mình, nếu bỏ trận pháp che giấu, từ vị trí thực tế của địa quật Trường Hà, nơi này quả thật cách cái hồ nhỏ ở phía tây Quý Ấp không xa. Hắn đút lại trường kiếm vào bao, đưa tay cầm lấy tấm mệnh bài nóng bỏng, nhờ đó cảm ứng được cái hồ nước kia! Có một loại sức mạnh vĩ đại đang hô ứng với hắn. Không nói gì, nhưng miêu tả lịch sử vạn vạn năm. Ánh mắt Khương Vọng như xuyên thủng dòng sông lịch sử, bồng bềnh trong bụi bặm, nhìn thấy hư ảnh Li Vẫn đầu rồng thân cá, vì khóc thảm thiết mà trở nên đông cứng! Hư ảnh một cây cầu đá cổ xưa vượt thời không mà đến, ở ngay trước mặt đập xuống cái đỉnh đồng xanh, đánh nó trở về vị trí cũ! Cửu Kiều của cửu trấn Trường Hà, tên Li Vẫn ! Ánh sáng rực rỡ của Trường Lạc tuyệt trận trong hang động tắt phụt! Tất cả nguy hiểm tan thành mây khói. Lúc khởi xướng thì kinh thiên động địa, lúc tiêu tán thì lặng yên không một tiếng động. Khương Vọng cảm nhận được ở trong tối tăm, trong dòng sông vận mệnh của hắn hình như có một tấm màn che lấp gì đó, lúc này bị tiêu tán. Theo sau là sự mệt mỏi rã rời, rào rạt ào tới như thủy triều. Tham gia phạt Hạ tới lúc này, ngoài tu hành, chính là chiến đấu, chưa từng ngừng nghỉ một khắc nào. Lần này từ Phủ Tang giết tới Trường Lạc địa quật, tự tay giết chết năm cường giả Thần Lâm cảnh, rồi tìm đủ cách để giải quyết tai họa Họa Thủy. Thật sự là... đã đến cực hạn. Hắn cố gắng gượng phóng ra một cái Họa Đấu Ấn tỏa ra u quang cực kỳ yếu ớt, miễn cưỡng che giấu bản thân, ngã nhào xuống đất. Đầu đụng vào thân đỉnh, phát ra một tiếng "binh". Lúc thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn như trở lại lúc còn rất nhỏ. "Ui... đau quá." Lầm bầm than thở, rồi chìm vào ngủ say. Trường Lạc tuyệt trận nối tiếp với đại trận hộ quốc Đại Hạ, câu kết với Họa Thủy, cũng câu thông với địa quật Trường Lạc và bình nguyên Giang Âm. Trăm vạn con mắt nhìn thấy bầu trời rạn nứt, nhìn thấy Họa Thủy chảy ngược, như có diệt thế giáng lâm. Sau đó nghe thấy tiếng của Bắc Hương Hầu Thượng Ngạn Hổ ! "Ta sẵn sàng chết! Khương Vọng à, sảng khoái! Sau đó nhìn thấy tinh quang xuất hiện như tấm màn, ngăn cản Họa Thủy. Tiếp nữa là giọng nói của tuyệt thế thiên kiêu Đại Tề Khương Vọng, mang theo sự thấp thỏm và lo lắng, lẩm bẩm:
"Trấn được rồi ư?" Tiếp đó, trong kẽ nứt trên bầu trời, tấm màn sao bắt đầu lay động, Họa Thủy lại trở nên cuồng bạo... rồi xuất hiện hư ảnh một cây cầu đá cổ xưa, đột nhiên xuyên qua kẽ nứt trên bầu trời! Đó là ảo ảnh Cửu Kiều của cửu trấn Trường Hà, rơi xuống địa quật Trường Hà, cũng hiển hóa ở trên không trung bình nguyên Giang Âm! Kẽ nứt khủng bố trên bầu trời nhanh chóng khép lại! Họa Thủy mang theo hủy diệt lại quay về phía chân trời! Cuối cùng, họ nghe thấy một tiếng ‘binh’. Là tiếng đầu đập vào cái gì đó. Trên bình nguyên Giang Âm, hàng triệu người cùng chăm chú lắng nghe. Giữa trời đất, chỉ có giọng nói cực kì mệt mỏi của một người trẻ tuổi, rì rầm như trẻ con ! "Ui… đau quá." Một hồi tai họa diệt thế, cứ thế mà biến mất. Quá trình này vô cùng ngắn ngủi, vô cùng kỳ ảo, nhưng không khó để đoán ra chuyện gì vừa xảy ra. Thậm chí có thể nói là... đều nhìn thấy được rõ ràng. Thượng Ngạn Hổ, Bắc Hương Hầu của Hạ Quốc, ý đồ dẫn Họa Thủy chảy ngược vào nhân gian, nhấn chìm Tam Quân Cửu Tốt của Đại Tề, và Thanh Dương Tử của Đại Tề - Khương Vọng - đã phá tan, trấn được! "Ha ha ha ha ha!" Đầu thành Đồng Ương, tướng quốc Liễu Hi Di của Đại Hạ, cười đến tay chân múa may, chảy cả nước mắt. "Thiên tử muốn làm ra đại sự, nhưng lại không làm được chu toàn. Đúng thật là một nước cờ hay! Không chỉ chẳng tạo được tác dụng gì, còn giúp Khương Thuật bình định nhân tâm!"
"Ha ha ha ha ha!"
Chỉ còn biết cười dài mà thôi. Liễu Hi Di vung tay áo, ngay trên thành lâu này, trịnh trọng nghiêm túc quỳ xuống nói với Hề Mạnh Phủ:
"Ta là tướng quốc Đại Hạ, không muốn chết vào tay người Tề ... Làm phiền quốc sư!" Hề Mạnh Phủ khẽ vẫy tay, rút quân đao ở hông binh sĩ bên cạnh ra. Cầm thanh trường đao bình thường ấy đi về phía lão nhân Hạ quốc đang quỳ. "Ta còn một câu cuối cùng." Liễu Hi Di đột nhiên nói. Hề Mạnh Phủ nhìn ông ta, im lặng chờ ông ta nói. Liễu Hi Di nghiêm trang:
"Ta thấy, văn võ cả triều đều là anh hùng. Nhưng người có thể kết giao chỉ có một mình Hề Mạnh Phủ ngươi. Ta không có con trai, ngươi cũng không có cha. Hay là..." Xoẹt! Một đao chém qua, đầu rơi xuống. Hề Mạnh Phủ cầm cây quân đao đầm đìa máu me, xoay người. Nhảy xuống tường thành, giết vào vạn quân. Thân hình hắn tự do linh hoạt, như ngày xưa lúc nhảy xuống chiếc thuyền kia ! "Quốc sư Đại Hạ Hề Mạnh Phủ ở đây, ai cùng ta quyết tử??" Hắn nhảy vào binh triều của Xuân Tử Quân. Binh sát sôi trào lên mấy lần, sau đó bình tĩnh trở lại. Thành Quý Ấp, Bảo Hoa cung. Hạ Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên long ỷ, không nói lời nào. Lưu châu rủ xuống, tạo nên bóng râm không thấy đáy phía sau. Thái hậu Đại Hạ mặc trang phục lộng lẫy cũng không nói gì, xoay người rời khỏi Bảo Hoa cung. Vừa đi, vừa vẫy lui tất cả thái giám cung nữ, một mình trở về Thanh Loan điện. Một chân trước vừa bước vào trong điện, một khắc sau lửa lớn đã bốc lên. Trong lửa, nàng vô cùng cao quý, vô cùng xinh đẹp. Còn xán lạn hơn cả hỏa diễm, huy hoàng hơn cả hỏa diễm. Bàn tay ngọc không tỳ vết thả lỏng trong ngọn lửa hừng hực, ngón tay ngọc tản ra như cánh hoa, một tờ giấy bay bay rơi xuống. Trong tàn lửa mơ hồ nhìn thấy bốn chữ trên giấy:
"Thanh Loan có tin..." Chỉ đọc được đến chữ ‘tin’ này. Sau đó cũng bị ngọn lửa nuốt sạch.
Sử viết. Tháng giêng Đạo lịch năm 3921. Bắc Hương Hầu Đại Hạ dẫn Họa Thủy xâm nhập nhân gian, bị Khương Vọng trảm chết. Thái hậu Đại Hạ tự thiêu trong cung Thanh Loan. Tướng quốc Đại Hạ chết trên thành lâu Đồng Ương thành. Quốc sư Đại Hạ chết trận giữa vạn quân. Võ Vương Tự Kiêu của Đại Hạ chết trận. Mân Vương Đại Hạ Ngu Lễ Dương hàng Tề. Trọng Huyền Trử Lương phá thành Đồng Ương, đâm chết thống soái Trấn quốc quân Đại Hạ Long Tiều. Tạ Hoài An công phá Thành Quý Ấp, bắt sống Hạ Thiên tử. Tào Giai nhờ diệt Hạ, âm thầm chiếm được quốc vận Hạ quốc, chứng đạo Chân Quân! Đế quốc Đại Hạ thống trị nam vực một ngàn hai trăm bảy mươi năm, tuyên cáo quốc diệt! Đúng là "Thiên cổ hưng vong bao nhiêu chuyện, để lại lưu danh mỗi tên này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận