Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 842: Đại nhân vật

Chiếu Vô Nhan vừa nói xong, Hứa Tượng Càn và Dương Liễu lập tức im thin thít.
Tiếp tục gây gổ, hai người sợ là đều bị loại.
Khương Vọng ở một bên cũng cảm thấy xấu hổ thay cho hai người này. Hai người xuất thân danh môn, tu vi đều không thấp, cũng xem như là tài tuấn trên đời, nhưng lại còn ấu trĩ giống như đứa trẻ ba tuổi.
Có điều loại chuyện xấu hổ này, chỉ cần mình không xấu hổ, vậy xấu hổ chính là người khác.
Hứa trán cao hoàn toàn không biết xấu hổ là gì, hắn vẫn không buông bàn tay đang nắm chặt cánh tay Khương Vọng, lúc này liền kéo Khương Vọng tới trước mặt, nhưng không giải thích với Chiếu Vô Nhan cái gì, mà là nói với cô nương đối diện Chiếu Vô Nhan: "Tử Thư, muội xem ta dẫn theo ai tới?"
Hắn ta giống như hiến vật quý tâng bốc Khương Vọng một phen: "Một vị khác của song kiêu Núi Cản Mã, Đại Tề Thanh Dương trấn nam, Thanh bài ngũ phẩm Khương Vọng! À không, hiện tại là thanh bài tứ phẩm rồi!"
Hắn cười đùa sáp lại gần: "Chẳng phải muội vẫn luôn muốn gặp hắn sao?"
Tử Thư vốn đang buồn bực vì hắn mãi lỗ mãng không thay đổi, vẫn luôn bĩu môi, nhưng vừa nghe hắn nói ra tên Khương Vọng, hai gò má bổng ửng đỏ, cúi đầu.
Nàng vẫn luôn cảm thấy tên Hứa Tượng Càn này nói chuyện không đáng tin cậy, chỉ là thuận miệng nói khoác, không ngờ hắn ta thật sự mang Khương Vọng tới đây!
Làm sao bây giờ? Nàng nghĩ.
Họ Hứa đã nói, muốn tác hợp hai người họ thành đạo lữ. Cái này…Cái này sao có thể không biết xấu hổ chứ?
Bị đẩy ra như hàng hóa triển lãm, Khương Vọng nhất thời không biết nói gì.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao Hứa Tượng Càn lại sợ hắn chạy.
Cuối cùng cũng biết, vì sao hắn "nhớ mình" như vậy. Vừa gặp mặt liền nói nhớ nhung, buồn nôn muốn chết, còn làm thơ.
Trước kia lúc ở Lâm Truy, cũng không thấy hắn ngày ngày tới gặp mặt. Nhưng khi ra hải ngoại lại đột ngột thân thiết quá mức, hóa ra là chờ ở đây!
Hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi Dương Liễu đối diện xem có thể hiện tại động thủ hay không đánh chết Hứa trán cao đi, đánh cho gần chết cũng được, hắn tuyệt đối khoanh tay đứng nhìn.
Lý Long Xuyên yên lặng đi theo vào cũng làm vẻ mặt đồng tình. Trong lòng chỉ nói một câu, Khương huynh, bình tĩnh!
"Ài." Hứa Tượng Càn đẩy Khương Vọng về phía bên cạnh Tử Thư, rõ ràng chỉ có một cái bồ đoàn, nhưng lại bắt Khương Vọng ngồi chen vào bên cạnh.
"Tử Thư, người ta mang đến cho muội rồi. Hứa sư huynh nói lời giữ lời, muội cũng phải nói lời giữ lời."
Nói xong, hắn nở nụ cười xán lạn, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Chiếu Vô Nhan.
Nhưng một người đã chen vào trước người hắn, vững vàng ngăn chặn vị trí của hắn.
Dương Liễu đưa lưng về phía Hứa Tượng Càn, mặt hướng về Chiếu Vô Nhan.
Gã xác thực rất có phong độ, tại thời khắc như vậy, còn cố gắng lui về sau, không để cho mình quá dựa vào trước, không để Chiếu Vô Nhan có cảm giác bị mạo phạm.
"Chiếu sư tỷ."
Gã cố nặn ra nụ cười dịu dàng nhất của mình: "Chẳng phải gần đây tỷ nói tu hành gặp phải bình cảnh sao? Cho nên mới đến hải ngoại giải sầu. Ta vẫn luôn lo lắng việc này, lần này cố ý mời Nan Thuyết đại sư tới cho tỷ… A!"
Gã không nhịn được quay đầu lại, trợn mắt nhìn Hứa Tượng Càn.
Lại là Hứa Tượng Càn không chen vào được, đưa tay béo miếng thịt mềm bên hông gã một cái.
"Kêu cái gì!" Hứa Tượng Càn ác nhân cáo trạng trước: "Mọi người cạnh tranh công bằng, phải tri lễ thủ lễ. Ngươi đứng gần như vậy là sao? Đứng như ta đây này, cách xa Chiếu sư tỷ một chút!"
Dương Liễu không để ý tới hắn, quay lại tiếp tục cười nói với Chiếu Vô Nhan: "Nan Thuyết đại sư giỏi nhất chỉ điểm sai lầm, giải thích nghi hoặc giúp người. Ngay cả đại sư huynh nhà ta cũng từng được hắn chỉ điểm!"
"Ồ?" Lần này Chiếu Vô Nhan thật sự có chút động dung: "Đại sư huynh nhà ngươi chính miệng thừa nhận?"
Dương Liễu cười: "Vậy còn giả được sao!"
Đại sư huynh mà Dương Liễu nói, chính là đại đệ tử của Điếu Hải Lâu Trần Trị Đào, đã có tu vi Thần Lâm, là cường giả thanh danh hiển hách trên biển.
Mà gã và Trần Trị Đào sư xuất đồng môn, đứng ra làm chứng tất nhiên là có sức thuyết phục.
Đại sư có thể chỉ điểm cho Trần Trị Đào, vậy sẽ mạnh tới mức nào?
Là chân nhân? Hay là… chân quân?
Thảo nào Dương Liễu tràn đầy tự tin, thì ra là mời được cao nhân như vậy.
Khương Vọng kinh ngạc trong lòng, lại thấy vẻ mặt Hứa Tượng Càn sa sầm, rất là khó coi.
Hắn thuận thế đứng lên, tránh khỏi tình cảnh xấu hổ ngồi chung với Tử Thư cô nương, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Lý Long Xuyên.
Lý Long Xuyên truyền âm trả lời: "Ta nghe nói qua về người này, tại quần đảo Cận Hải có chút danh tiếng. Hắn đặc biệt đánh giá qua trận chiến giữa Dương Liễu, Hứa Tượng Càn, nói về Hứa trán cao không ra gì luôn. Nói hắn chiêu này không đúng, chiêu kia dùng cũng không đúng, bảo hắn trở về thư viện Thanh Nhai học thêm vài năm! Những lời đánh giá này bị Dương Liễu truyền bá rất rộng! Tiếp theo người nói kiểu nào cũng có, ngay cả những lời 'nỗi nhục của Thanh Nhai' cũng có người nói ra!"
Lúc này Khương Vọng mới hiểu rõ, vì sao lấy tính cách bất cần đời như Hứa Tượng Càn cũng biểu hiện không vui như vậy.
Từ lâu Khương Vọng đã biết, thật ra trong lòng Hứa Tượng Càn rất kiêu ngạo. Tại Hạ thành Hữu Quốc, hắn vì một nữ tử yếu ớt mà đứng ra, tại Lâm Truy Tề Quốc, hắn đứng ra liệm thi cho Hứa Phóng. Người này mặc dù thoạt nhìn quen với không cần mặt mũi, nhưng kỳ thật có sự kiêu ngạo và kiên trì của mình.
Khi tham gia thiên phủ bí cảnh, hắn ta ngay cả Vương Di Ngô cũng không để ý, có thể nói là khá bành trướng.
Đánh giá gì mà "nỗi nhục của Thanh Nhai", đối với người thích nói khoác như hắn mà nói, cơ hồ là việc không thể chịu được. Nếu không phải vị đại sư kia lai lịch quá lớn, không chừng hắn đã sớm đánh tới cửa rồi.
Nhưng lần này Nan Thuyết đại sư là được Dương Liễu mời đến, chuyên môn trợ giúp Chiếu Vô Nhan chỉ điểm nghi nan. Hắn cũng biết rõ Chiếu Vô Nhan đang gặp khốn cảnh trên tu hành, đến hải ngoại vốn là vì tìm kiếm cơ hội.
Cho nên hắn không cách nào quấy rầy, không thể làm hư chuyện này, hắn không thể để mặc cho bản thân hủy diệt cơ hội của Chiếu Vô Nhan.
Bởi vì hắn thật sự yêu Chiếu Vô Nhan!
Trong hoàn cảnh trầm mặc quái lạ này, bên ngoài chợt vang lên tiếng thì thầm.
"Nan Thuyết đại sư!"
"Nan Thuyết đại sư tới rồi, Nan Thuyết đại sư tới rồi! Hắn là thế ngoại cao nhân, bình thường khó gặp. Hôm nay chúng ta có thể gặp tiên nhan, xem như là vận khí!"
Dương Liễu thảnh thơi cười một tiếng: "Ta đi đón đại sư, Chiếu sư tỷ chờ ở đây nhé."
"Như vậy sao được?" Chiếu Vô Nhan đứng dậy nói: "Ta cũng nên đi nghênh đón mới phải."
"Vậy thì tốt quá." Dương Liễu mỉm cười nghiêng người nhường đường, hoàn toàn lấy tư thái của người thắng, không thèm nhìn Hứa Tượng Càn đứng bên cạnh.
Tử Thư cũng cúi đầu đứng dậy, chui qua bên cạnh Khương Vọng, kéo ống tay áo của Chiếu Vô Nhan rồi đi theo ra ngoài.
Lúc đi qua chỗ quẹo, nàng thuận thế quay đầu lại, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai liếc trộm Khương Vọng một cái rồi lại vội vàng quay đầu đi, như một con chim non đi theo sau Chiếu Vô Nhan.
Là một thiếu niên lang sáng sủa thanh tú. Nàng nghĩ.
Tâm sự của thiếu nữ này lặng lẽ không một ai biết.
Trong phòng trà thanh tịnh, giờ phút này không có một tâm thanh tịnh nào, vì mỗi người đều có tâm tình của mình.
Chiếu Vô Nhan nghĩ tới tu hành, Dương Liễu nghĩ đến biểu hiện, Hứa Tượng Càn ghi nhớ nỗi nhục.
Làm sao bây giờ? Lý Long Xuyên nhìn Hứa Tượng Càn một cái, lại dùng ánh mắt hỏi Khương Vọng.
Khương Vọng liền tóm lấy Hứa Tượng Càn, cười nói: "Đi, nhìn xem!"
Hứa Tượng Càn cười lạnh một tiếng: "Nhìn xem, có gì không được? Ta cũng muốn nhìn xem, đại sư này lợi hại cỡ nào!"
Lấy nội tình thư viện Thanh Nhai, cho dù trước mặt chân nhân hắn cũng không cần quá mức tự ti yếu đuối.
Sư phụ của hắn ta, đương thế đại nho Mặc Gia, chính là chân nhân.
Lực lượng danh môn chính là như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận