Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1111: Kiếm khởi thành Hàm Dương

Vị Thủy vòng quanh thành Hàm Dương, trùng trùng điệp điệp, chạy về hướng Tây Bắc.
Đây là điều hiếm thấy, một con sông lớn không có liên hệ với Trường Hà.
Mà Đại Tần, thiên hạ cường quốc ngày nay cắt ngang ở trước Vị Thủy, nằm ở vị trí phía tây bắc, hùng bá tây cảnh, thậm chí là hướng ra thiên hạ.
Tần mạnh thế nào, không cần nhiều lời.
Trong Tây cảnh, không thiếu chiến giả.
Mà năm Đạo Lịch thứ 3917, trận đại chiến thảm liệt phát sinh trên bình nguyên Hà cốc, trực tiếp đẩy Đại Tần tới cái danh "chí cường", mơ hồ vượt qua Đông Tề, dường như có thể ganh đua cùng Cảnh quốc hùng cứ trung vực.
Đại Sở binh hùng tướng mạnh, pháp khí cường đại, được xưng "quốc khố dồi dào ba ngàn năm, thuật pháp khắp thiên hạ", phải nuốt xuống quả đắng chiến bại, trực tiếp chắp tay từ bỏ Tây cảnh đã kinh doanh nhiều năm, không thể không lui về nam vực liếm láp vết thương.
Gần như mất đi sức ảnh hưởng ở Tây cảnh.
Thiên hạ danh tướng Hạng Long Tương chết trong đại quân, nhất đại thiên kiêu Tả Quang Liệt, bị ngàn dặm đuổi giết, chết tại một nơi vô danh của Trang Quốc.
Người trước, là tổn thất của "hiện tại", người sau, là mất mát của "tương lai".
Thậm chí Tả Quang Liệt cũng không chỉ coi là "có triển vọng", trước khi chết trận, hắn đã là tuấn tài nổi danh thiên hạ, là tướng lĩnh hết sức quan trọng của quân bộ Đại Sở, là thiếu chủ danh vị đã định của Đại Sở Tả thị, lại là người chấp chưởng "Xích Anh" đời kế tiếp của Đại Sở Lục Sư.
Cái gọi là "Xích Anh", tinh thần hạch tâm của nó là thề sống chết chống lại bất cứ kẻ địch nào.
Mà một trận chiến ở Hà Cốc, cường quân thiên hạ như Xích Anh, tử thương quá nửa.
Tả Quang Liệt một mình phá trận, một lần đánh xuyên Hàm Cốc quan… Cũng chưa hẳn không muốn lặp lại trận chiến năm đó Hung Đồ lĩnh một nhánh quân, xâm nhập trong lòng địch, đại phá Hạ quốc.
Đáng tiếc cuối cùng sắp thành lại bại, thiên kiêu vẫn lạc.
Trên bình nguyên Hà Cốc, trận chiến đưa vào gần mười vạn tu sĩ, sĩ tốt bình thường lấy trăm vạn để tính, dường như phát sinh ngày hôm qua.
Người tự mình trải qua đến nay còn đang liếm láp vết thương, cảm thụ đau khổ.
Nhưng lại dường như đã rất xa xôi.
Bởi vì thành Hàm Dương hôm nay đã hoàn toàn không cảm thụ được một chút nào bầu không khí chiến tranh.
Chỉ thấy lầu cao, quán xá san sát, khách khứa tấp nập. Dòng người như kiến, ngựa xe như nước.
Đương thời có người nói rằng: "Tần cung đổ dầu mỡ ra, có thể tràn ngập Vị Thuỷ."
Bởi vậy có thể thấy được sự thịnh vượng của Tần Vương cung, được xưng tụng mỹ nhân như mây.
Chỉ có thời kỳ thái bình, “Đẹp” mới là “Đẹp”, nữ nhân mới có tâm tư ăn mặc, nam nhân mới có tâm tư theo đuổi.
Thiên hạ vốn không yên ổn, Tần có thể có phong cảnh thái bình, tự nhiên là vì cường đại.
Giống như bách tính Tề địa, có thể tùy ý dạo chơi vùng ngoại ô. Bách tính tiểu quốc, chỉ khi dưới sự hộ vệ của tu giả, mới dám xa nhà một chuyến, cũng tương tự lý này.
Phía tây thành Hàm Dương, Nghĩa An bá phủ.
Một ngày này, trước cửa xuất hiện một nam tử ánh mắt không có thần thái gì, cũng khá là lôi thôi lếch thếch, không nói hai lời liền đi vào trong bá phủ.
Trên thân người này cũng không bẩn thỉu, lại có một loại khí chất khó có thể nói thành lời, cũng không đến mức khiến người liên tưởng đến ăn mày.
Đặc biệt là hắn hùng hồn đi vào, tự nhiên giống như về nhà, khiến người không rõ hư thực, chỉ sợ là kỳ nhân dị sĩ nào đó. Hoặc là hậu nhân danh môn nào đó có thiên tính tự nhiên như vậy.
Cho nên hạ nhân không có động thủ đuổi người trước, mà rất tiết chế hỏi: "Xin hỏi người đến, có bái thiếp không?"
“Không có bái thiếp.” Người tới lười biếng nói: “Chỉ là ta từ phía tây đến Tần, nghe nói công tử Vệ gia chính là Đằng Long đệ nhất thiên hạ, cho nên mới đến hỏi thăm.”
Cái gọi là Đằng Long đệ nhất thiên hạ, chưa chắc đã là đệ nhất hiện thế, nhưng ít nhất cũng là đệ nhất Tần Quốc không có gì bàn cãi.
Người này họ Vệ, tên Du, chính là con trai của Đại Tần Nghĩa An bá Vệ Thu.
Người tới dám “hỏi thăm” Vệ Du, có lẽ là có mấy phần ỷ vào.
Làm hạ nhân ở Nghĩa An bá phủ, đương nhiên không phải kẻ ngu, sẽ không ngu đến mức mạo phạm người không rõ lai lịch như vậy.
Thế là hỏi: “Xin hỏi người đến là ai đề cử ngài đến đây?”
Người tới trừng đôi mắt như cá chết, nói chuyện cũng có chút uể oải: “Không có ai đề cử, tự ta tìm tới.”
Hình dạng này cũng quá không giống cao thủ rồi.
Hạ nhân cũng không tin cái người thoạt nhìn yếu nhớt này có thể đánh một trận với công tử nhà mình, nhưng cũng không nhục nhã hắn, chỉ nhìn người này một chút, mặt làm khó xử: “Bá phủ tự có quy củ, ngài không bái thiếp, lại không có người đề cử. Tiểu nhân chỉ sợ không thể để ngài tiến vào.”
Hắn cũng không phải sợ người đến quấy phá, tại thành Hàm Dương này, còn chưa có ai có thể phạm pháp mà thoát được. Lúc tuổi trẻ Vũ Dương Quân phạm pháp cũng bị đánh một trăm trượng, cởi sạch quần bị đánh ở ngoài cửa cung, rất nhiều lão bách tính đều nhìn thấy cái mông của hoàng gia.
Không sợ thì không sợ, nhưng hắn thân là hạ nhân của Nghĩa An bá phủ, mỗi tháng lĩnh tiền lương hậu hĩnh, còn thường nhận được một ít hiếu kính, không biết an nhàn bao nhiêu. Trừ phi chủ gia phân phó, bằng không thì không cần thiết làm việc của tội nhân.
Động một chút là xé da hổ làm cờ, gây phiền toái cho chủ gia, mới gọi là không dài lâu, thậm chí cái mạng nhỏ còn gặp nguy hiểm!
Người đến cũng không có ý tứ nhất định muốn gây phiền toái, chỉ hỏi: “Có thể làm phiền ngươi thông truyền một tiếng không? Nghĩ đến công tử nhà ngươi hiệu là Đằng Long đệ nhất thiên hạ, hẳn là không sợ khiêu chiến.”
“Vị đại thúc này.” Hạ nhân nói xin lỗi: “Thật là ngại quá, tiểu nhân thấp cổ bé họng, thật không dám tùy tiện đi quấy nhiễu chủ gia. Nếu không ngài lại nghĩ biện pháp, tìm một người giúp ngài dẫn tiến một chút?”
Người tới thở dài một hơi, nói: “Nếu như vậy… đắc tội rồi!”
Hạ nhân vội vàng lui về phía sau, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì! Nơi này chính là Nghĩa An …"
Âm thanh đột nhiên im bặt.
Bởi vì hắn cũng không phát hiện cái gì hết, mà người đến giơ hai ngón tay phải lên, giữa hai ngón tay lại kẹp một miếng vải màu đen sậm.
Hắn cúi đầu nhìn góc áo của mình, phát hiện chẳng biết lúc nào đã bị cắt mất một góc.
Mà đoạn rách kia vô cùng chỉnh tề, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua, lại mơ hồ có cảm giác đau đớn!
Làm hạ nhân của Nghĩa An bá phủ, tầm mắt dù sao vẫn có một chút, cho nên biết người này thật sự là cao thủ.
"Sao ngươi lại làm hỏng chéo áo của ta. Ta đâu có trêu chọc ngươi.” Hạ nhân nói.
Nếu đổi lại một người để ý, chỉ sợ khí chất cao nhân gì đó cũng không còn. Vị cao nhân nào sẽ so đo với một hạ nhân chứ?
Cũng may vị khách không mời râu ria xồm xàm này, cũng không có phong độ cao nhân gì.
Hắn chỉ vung tay về phía trước.
Miếng vải trong tay lập tức bắn ra như mũi tên rời cung, trong nháy mắt bắn đến trước người hạ nhân, thậm chí mang theo tiếng rít xé gió!
Nhưng khi tới gần hạ nhân lại nhẹ nhàng rơi xuống, vừa vặn rơi vào trong tay hắn.
Lúc này vị khách không mời này mới nói: “Dùng cái này là thiệp mời, nếu công tử nhà ngươi là hàng thật giá thật, sẽ tới gặp ta.”
Câu này vốn rất có khí phách.
Chỉ tiếc trong mắt hắn không có thần thái gì, nói chuyện cũng uể oải không có hơi sức, nghe liền rất "phiêu", khiến người ta không có tinh thần nổi.
Nhưng hạ nhân của Nghĩa An bá phủ đã cảm nhận được không tầm thường.
Hắn nắm chặt mảnh vải của mình, hỏi: “Tiểu nhân sẽ đi bẩm báo…Xin hỏi danh hiệu của các hạ?"
"Hướng Tiền." Khách đến giống như ngáp một cái, rất không khí thế nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận