Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 195: Cô lang tuyệt thực mà chết, độc ưng không chịu sống một mình

Nghe Liêm Tước kể xong câu chuyện, Khương Vọng không khỏi âu sầu. Vạn vật trên thế gian, chỉ cần có linh tính thì đều khao khát tự do. Cô lang còn tuyệt thực mà chết, độc ưng cũng không muốn sống một mình huống chi là con người?
“Cho nên, ngươi…”
Khương Vọng chờ đối phương nói tiếp, mặc dù cũng mơ hồ đoán được đối phương muốn làm gì.
“Trước kia ta cảm thấy quy củ này rất lạc hậu nhưng nó đã cắm rễ sâu vào Liêm gia rồi, không dễ mà nhổ đi được. Quy củ tồn tại mấy trăm năm, nào phải muốn là có thể thay thế ngay được. Thế nhưng hôm nay ta cũng ý thức rõ ràng Liêm gia đã mục nát đến gốc rễ, tín ngưỡng danh dự cũng hoàn toàn biến mất.”
“Nhất định phải thay đổi, không cần biết là thay đổi lớn đến mức nào, có ảnh hưởng ra sao, bởi vì cứ để tiếp tục như thế này thì Liêm gia sẽ mất. Hỏa chủng của lò cổ duy trì bao nhiêu năm rồi cũng sẽ bị dập tắt. Hôm nay ta đã hạ quyết tâm.”
Liêm Tước cau mày, vẻ mặt vô cùng kiên định, thần tình tỏa sáng.
“Ta muốn thay đổi hết thảy.”
“ngươi muốn làm gì?” Khương Vọng hỏi.
“Trước kia ta không muốn tranh đấu nhưng bây giờ ta sẽ đấu tranh cho vị trí tộc trưởng Liêm gia.” Liêm Tước nhìn Khương Vọng. “Trước đây ta chỉ để tâm vào việc đúc binh, không có bằng hữu nào ở bên cạnh. Cho nên ta thỉnh cầu ngươi hỗ trợ. Ta biết bây giờ ngươi đang giúp cho Trọng Huyền Thắng, Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân đang tranh đoạt quyền thừa kế, ta nguyện ý gia nhập cùng các ngươi, chỉ hy vọng tương lai lúc ta muốn thay đổi Liêm gia thì các ngươi có thể đến viện trợ cho ta.”
Khương Vọng hiểu, đây là một phần lực lượng quan trong như thế nào.
Hiện giờ Liêm Tước nổi danh trong giới đúc binh sư, tại Liêm gia cũng có lực tranh đoạt vị trí gia chủ. Liêm gia ở Nam Diêu Thành là gia tộc mà bất cứ con cháu hoàng thất nào cũng đều mơ ước có được. Nếu không phải vì hiện giờ uy vọng Tề đế đang cao và quản lý cực nghiêm thì sự việc vừa rồi cũng không tới phiên thập tứ hoàng tử là Khương Vô Dong có cơ hội ra mặt.
Tranh đoạt gia tộc không giống với tranh quyền kế vị, Liêm gia tham dự vào việc nội bộ của Trọng Huyền gia tộc sẽ không tạo ra sóng gió lớn như thế. Giống như Liêm Tước muốn nắm giữ Liêm gia, Trọng Huyền Thắng và Trọng Huyền Tuân cạnh tranh nhau đều muốn có được càng nhiều chỗ dựa, nhiều lực lượng để vận dụng thì càng tốt.
Với Trọng Huyền Thắng, quyết định này của Liêm Tước chẳng khác nào trong ngày tuyết rơi Huyền Thắng lại vớ được một viên than ấm. Có Liêm gia đồng minh, khoảng cách giữa hắn vào Trọng Huyền Tuân sẽ được thu lại đáng kể. Tất nhiên, tiền đề của việc này vẫn là bọn họ phải viện trợ cho Liêm Tước toại nguyện trở thành tộc trưởng.
Khương Vọng suy nghĩ một lúc rồi thành khẩn nói. “Ta và ngươi là bằng hữu, ta có thể đại biểu cho cá nhân ta, sẵn sàng hỗ trợ ngươi mà không cần điều kiện gì cả, nhưng ta không thể quyết định thay Trọng Huyền Thắng được. Hơn nữa ta cũng phải nói cho ngươi hay, hiện giờ chúng ta cũng đang rơi vào hoàn cảnh rất gian nan. Bất kể là thực lực cá nhân, hay là thế lực phía sau, các mối quan hệ thì Trọng Huyền Tuân đều mạnh hơn Trọng Huyền Thắng nhiều. Đối phương được xem như người thừa kế thứ nhất từ lâu, Trọng Huyện Thắng lại mới phát triển gần đây mà thôi. Hiện giờ chúng ta rất cần có ngươi viện trợ nhưng ta cũng không hi vọng ngươi vội vàng quyết định việc đó.”
“Khương Vọng.” Liêm Tước nghiêm túc. “Không cần đắn đo là Trọng Huyền Tuân hay Trọng Huyền Thắng, vì với ta, hai người bọn họ căn bản như nhau, đều chưa có được sự tín nhiệm của ta. Cho nên những việc đó không phải việc ta muốn cân nhắc. Ta chỉ biết ngươi là người đáng để tin tưởng, cho nên ta đứng một bên cùng với ngươi. Ngươi giúp ai, ta sẽ giúp người đó.”
“Được, để ta hỏi Trọng Huyền Thắng.”
Ngay trước mặt Liêm Tước, Khương Vọng lấy hoàn âm bội ra, truyền tin cho Trọng Huyền Thắng vẫn đang ở trong tửu lâu. Hắn biết đây không phải việc nhỏ, tùy tiện để Liêm Tước và Trọng Huyền Thắng nói chuyện riêng không phải việc tốt. Trong hoàn cảnh Nam Diêu Thành lúc này, hoàn âm bội chuẩn bị cho Thiên Phủ bí cảnh lúc trước lại có đất dụng võ.
Như Khương Vọng nói, hắn có thể quyết định việc của bản thân mình nhưng không biết Trọng Huyền Thắng suy tính ra sao. Có điều lúc thương lượng cùng với Trọng Huyền Thắng, biểu hiện quả quyết của tên mập này vượt ngoài dự kiến của hắn.
“Ta đồng ý hợp tác. Ngươi đem câu này nói cho bé con rèn binh kia nghe. Trọng Huyền Thắng ta tuyệt đối không bạc đãi minh hữu. Hôm nay ngươi giúp ta khống chế Trọng Huyền gia, ngày sau ta sẽ giúp ngươi lật tung Liêm gia.”
Khương Vọng đưa đạo nguyên vào, đem hoàn âm bội phóng tới trước mặt Liêm Tước.
Liêm Tước không có phản ứng gì với cách gọi bé con rèn rắt của đối phương, hắn chỉ nhìn Khương Vọng rồi đáp ngắn gọn. “Thống nhất như vậy.”
Trọng Huyền Thắng ở bên kia nghe được đáp án lập tức nói với Khương Vọng. “Hiện giờ không tiện nói chuyện, ta sẽ bí mật thành lập liên hệ với Liêm Tước, bề ngoài vẫn thể hiện ra như không có chuyện gì. Ngươi lập tức đến tửu lâu gặp ta, chúng ta rời khỏi thành.”
Khương Vọng không phải kẻ ngu, chỉ hơi ái ngại về xuất thân mà thôi. Trọng Huyền Thắng vừa nói thế là hắn đã hiểu. Việc hợp tác với Liêm Tước càng ít người biết thì sau này càng phát huy được tác dụng lớn. Hiện tại mà gióng trống khua chiêng thì không có lợi gì, có khi còn gặp phải rắc rối lớn.
Liêm Tước là đúc binh sư nổi danh nhất của Liêm gia trong gần năm mươi năm qua, chỉ cần hắn nguyện ý kinh doanh thì có thể phát triển rất nhanh. ở phương diện này Trọng Huyền thắng lại có thể cung cấp rất nhiều viện trợ. Thứ Liêm Tước thiếu nhất để tranh quyền là kinh nghiệm và quyền mưu.
Nếu muốn chân chính nắm giữ đại quyền ở Liêm gia, Liêm Tước hắn sẽ không chỉ phải đối mặt với con cháu thế hệ này của Liêm gia, đó còn là những lão nhân trong tộc, thậm chí là cả tộc trưởng hiện tại Liêm Chú Bình.
Thân phận hiện giờ của Liêm Tước có thể trợ lực rất lớn cho Trọng Huyền Thắng, đồng thời đối thủ cạnh tranh với hắn trong gia tộc cũng nhiều không kém. Trọng Huyền Thắng mà làm ầm lên việc liên minh với Liêm Tước thì không khác nào đẩy những đối thủ cạnh tranh với Liêm Tước chạy sang phe của Trọng Huyền Tuân hết.
Chưa nói Trọng Huyền Tuân quyết định ra sao, nếu là hắn thì chắc chắn hắn sẽ làm vậy. Không phải tự nhiên mà thế lực của Trọng Huyền Thắng lại phát triển nhanh như thế.
Âm thầm duy trì mối hợp tác này là cả đôi bên sẽ có một con át chủ bài để tung ra vào lúc bất ngờ, quan trọng nhất, lúc đó rất có thể sẽ là lúc quyết định thắng bại của cuộc tranh đấu.
Trọng Huyền Tuân tất nhiên biết mối quan hệ gần gũi giữa Khương Vọng và Liêm Tước, nhưng hắn sẽ không ngờ Liêm Tước bắt tay hợp tác cùng với Trọng Huyền Thắng.
Trọng Huyền Thắng muốn rời đi ngay, càng nhanh càng tốt, để cho người ta tin rằng quan hệ giữa hắn và Liêm Tước càng xấu càng có lợi về sau.
Trở lại tửu lâu, thuộc hạ của Trọng Huyền Thắng đã chuẩn bị xong xe ngựa, Khương Vọng lập tức lên xe rời đi. Buồng xe cực lớn nhưng Trọng Huyền Thắng vẫn chiếm đến một phần ba không gian. Đối diện với hắn là Khương Vọng đang nhắm mắt dưỡng thần và một vị trưởng bối trong gia tộc cùng theo đến.
Cũng may là đối phương chỉ hơi mập thôi, chứ không Khương Vọng không biết phải chen vào đâu để ngồi.
Trọng Huyền Thắng vén rèm xe lên, vừa quan sát Nam Diêu Thành vừa nói với Khương Vọng.
“Ta không sợ hắn có điều kiện hay đưa ra yêu cầu gì. Nếu ta thua, mọi chuyện chẳng còn gì để nói, nhưng nếu ta thắng, tất cả các vấn đề đều sẽ được giải quyết.”
“Khương Vô Dong có một câu nói rất đúng. Cược tính của ngươi quả nhiên rất nặng.” Khương Vọng lắc đầu.
Trọng Huyền Thắng vén rèm nhìn ra ngoài với vẻ cảnh giác, cẩn thận hết mức, đồng thời hắn cũng là một người tính tình cương liệt và rất hào phóng. Nghe Khương Vọng nói vậy hắn chỉ cười cười.
“Ta vốn không bằng Trọng Huyền Tuân, nếu ngay cả dũng khí được ăn cả ngã về không cũng không có thì lấy gì tranh đấu cùng với đối phương đây?”
Nghe Trọng Huyền Thắng nói, trưởng bối trong tộc của hắn mở to mắt rồi cười ha hả.
“Thứ ngươi mạnh hơn hắn không phải là dũng khí.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận