Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3084: Gần chưa chưa từng có

Nhìn Khương Vọng như vậy, Tả Hiêu ngồi sau bàn đọc sách nhất thời không biết nên thương xót hay nên tức giận, ông nhìn xuống chú ấn phức tạp, cố gắng giữ giọng điệu bình thường:
"Nói ta nghe xem, tại sao lại như vậy?"
Khương Vọng nhếch miệng, gương mặt có phần tinh ranh. Hắn giơ một ngón tay lên trời, nói:
"Ta thử lừa nó nhưng nó không dễ lừa."
Vẻ tinh ranh như trẻ con này gần như chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Hắn luôn tự yêu cầu bản thân phải là một người trưởng thành.
Nhưng Diêm Phù Kiếm Ngục trong tay vẫn đang không ngừng biến hóa, lại là hắn chưa từng thay đổi.
Cố gắng hết sức trong khả năng của mình.
Còn nước còn tát.
Nếu không còn cơ hội nào nữa, vậy thì tự mình trở nên mạnh mẽ hơn, chắc chắn sẽ không sai.
Đây là chân lý giản dị mà Khương Vọng đúc kết được sau nhiều năm bôn ba.
Mà triết lý nhân sinh của Hoài Quốc công chính là - có phúc thì hưởng, có họa thì chịu.
Ông vốn còn hơi thương xót nhưng lúc này lại bị chọc cười:
"Nếu là tên mập của Trọng Huyền gia nói muốn "lừa trời" ta còn có thể chờ mong một chút. Ngay cả Đấu Chiêu, hắn ta cuồng vọng cũng khiến người ta quen rồi. Con cũng muốn 'lừa trời', con muốn ta chờ mong điều gì?"
"Ài."
Khương Vọng không biện minh, chỉ lầm bầm:
"Thiên đạo không phải là không có đầu óc."
Tả Hiêu đặt quyển sách xuống, nhìn hắn:
"Con hai lần chứng được Thiên Nhân, hiểu biết về Thiên đạo, quả thực hơn rất nhiều người. Nhưng con chỉ hiểu "lực lượng của Thiên đạo" chứ không phải "Thiên đạo". Cái gọi là "Thiên đạo" mà con nhìn thấy, chỉ là một chiếc lá trên cây, một góc của tảng băng trôi. Người mù sờ voi ít nhất còn biết mình bị mù, chẳng lẽ con không biết mắt mình có vấn đề hay sao?"
Bị ông lão giáo huấn một trận, Khương Vọng chỉ biết cười trừ.
"Con cảm thấy nụ cười của mình đẹp lắm hay sao?"
Tả Hiêu hỏi.
Khương Vọng lập tức nghiêm túc.
Tả Hiêu nén cơn tức giận, nói tiếp:
"Thiên đạo đúng là không có ý chí cụ thể cũng giống như con nói "không có đầu óc" nhưng điều đó không có nghĩa là nó dễ đối phó hơn những thứ có đầu óc. Kẻ trí tuệ hơn người ắt có lúc sai lầm, con đã thấy Thiên đạo sai lầm bao giờ chưa? Thiên đạo thường biểu hiện là tập hợp của các quy tắc cơ bản của hiện thế nhưng con không thể chỉ coi nó là tập hợp của các quy tắc cơ bản - chẳng lẽ con không biết, chỉ vì bốn chữ "Thiên mệnh tại Yêu" mà biết bao nhiêu người tài giỏi của Nhân tộc đã ngã xuống, phải trả giá đắt như thế nào hay sao? Chẳng lẽ Khương Vọng con thật sự là thiên mệnh quy tụ, không e ngại gì?"
Đương nhiên Khương Vọng biết Thiên đạo đáng sợ thế nào, từ khi ở Yêu giới, hắn đã được chứng kiến cái gọi là "Thiên ý". Khi đó, Hành Niệm tHiền sư muốn kết thúc nhân quả, Mệnh Tổ Bặc Liêm lưu lại tàn niệm, hắn chỉ vô tình bị Thiên ý nghiền ép, đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Hiện thế là trung tâm của vạn giới, Thiên đạo ở đây còn mạnh hơn Thiên ý ở Yêu giới rất nhiều.
Nhưng đến hôm nay, Khương Vọng thật sự có tự tin hơn người. Hắn đã sáng tạo ra kỳ tích của Động Chân cảnh, đương nhiên sẽ theo đuổi những điều thần kỳ hơn.
Hắn đã từng nắm giữ lực lượng của Thiên đạo cũng từng cảm nhận được Thiên ý của Yêu giới, từng chứng kiến ý chí nguyên thủy của Sâm Hải Nguyên Giới, từng tiếp xúc với hóa thân Thiên ý của Phù Lục thế giới - Tật Hỏa Dục Tú. Về mặt lý thuyết, hiểu biết của hắn về Thiên đạo không kém hơn bất kỳ ai.
Đây cũng là một trong những lý do khiến hắn dám thử thách Thiên đạo.
Nhưng phản công của Thiên đạo còn dữ dội hơn hắn tưởng tượng.
"Ài, Tả gia gia, con biết sai rồi!"
Khương Vọng không giải thích nữa, thành thật nhận lỗi:
"Con đã đánh giá cao bản thân, xem thường Mi Tri Bản, không đủ kính sợ Thiên đạo."
Vị thiên kiêu từng trải qua bao sóng gió, lúc này lại yếu ớt ngồi đó, ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình.
Tả Hiêu... không mắng nổi nữa.
"Không cần phải kính sợ nó."
Lão Công gia lại cầm quyển sách lên, rời mắt đi:
"Nhưng nếu con muốn đối đầu với nó, con phải hiểu, tại sao con lại là người thách thức."
Người thách thức phải có tư thái của người thách thức, phải tôn trọng sự cường đại của đối thủ, phải bình tĩnh phân tích chênh lệch giữa hai bên, dành cho đối thủ lòng tôn trọng cao nhất.
Khương Vọng nâng Diêm Phù Kiếm Ngục, chìm vào đăm chiêu.
Đột nhiên, trong thư phòng xuất hiện thêm một người.
Ngu Quốc công có dung mạo tuấn tú, khí chất bất phàm nhưng ăn mặc giản dị, nụ cười thân thiện, cho dù có mặc y phục đầu bếp không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Vừa vào thư phòng, ông ta đã nói:
"Quốc thư của Ngụy Huyền Triệt, viết hay thật đấy."
Tả Hiêu chỉ ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ông ta nói tiếp:
"Võ binh Đại Ngụy nhận ân hụe bát phương, được hưởng lợi từ Võ đạo, là lưỡi dao sắc bén nhất, không bao giờ quay đầu vào trong, trận chiến đầu tiên không nhắm vào Nhân tộc - ha ha! Ngươi nghe xem, thật là thông minh!"
"Đều nói phượng non cất tiếng lần đầu, vở kịch đầu tiên này bọn họ diễn hay thật đấy..."
Khuất Tấn Quỳ nói đến đây, bỗng dừng lại, nhìn Khương Vọng:
"Hai lần chứng được Thiên Nhân?"
Khương Vọng đã sớm cất Diêm Phù Kiếm Ngục, đứng dậy hành lễ:
"Làm phiền lão Quốc Công phải nhọc lòng rồi."
Khuất Tấn Quỳ vẫy tay, ý bảo hắn đưa tay ra, vừa bắt mạch vừa nói:
"Không có gì, thuật phong ấn của ta không giỏi hơn Hoài Quốc công, chỉ là nghiên cứu theo hướng khác thôi. Ban đầu ta nghiên cứu thuật phong ấn là để bảo quản nguyên liệu nấu ăn ở trạng thái tốt nhất, sau này chủ yếu là vì đứa con trai bất tài của ta - ta đã phong ấn hết những thứ bẩn thỉu trong đầu nó. Cả ngày chỉ biết nói mấy lời ong bướm!"
Tả Hiêu ho khan một tiếng. Tên đầu bếp chết tiệt này, không cần phải nói ra hết như vậy chứ.
Khuất Tấn Quỳ quay đầu nói:
"Đều là người một nhà, có gì mà không thể nói?"
Ông ta lại quay đầu nhìn Khương Vọng:
"Ta nói thẳng luôn - bệnh tình của ngươi, ta bó tay."
Nói chuyện... thẳng thừng thật.
Khương Vọng không hề bi thương hay thất vọng nhưng có phần dở khóc dở cười. Sao vừa rồi còn đang nói chuyện ong bướm, bây giờ đã tuyên bố hắn chết chắc rồi?
"Ngươi đã xem kỹ chưa?!"
Tả Hiêu đứng bật dậy:
"Chỉ mới bắt mạch, liếc mắt một cái."
Khuất Tấn Quỳ quay đầu nhìn lão, bất mãn nói:
"Ngươi đang nghi ngờ phán đoán của một đầu bếp về độ lửa hay sao?"
"Không thể so sánh như vậy."
Tả Hiêu chậm rãi nói:
"Trình độ thuật phong ấn của ngươi, dù sao không bằng khả năng bếp núc của ngươi - hay là xem lại?"
"Lão ca, chúng ta đều phải đối mặt với hiện thực."
Khuất Tấn Quỳ thẳng thắn nói:
"Tình trạng của hắn đã rất rõ ràng - Nam Đẩu Trường Sinh Trấn của ngươi đã phong ấn Thiên Nhân lần đầu của hắn. Hắn trong phong ấn, lại chứng được Thiên Nhân, đây gọi là trường sinh không trấn nhốt nổi oan hồn tự tìm chết."
"Sao ngươi nói chuyện khó nghe vậy hả!"
Tả Hiêu cau mày.
Cũng khó trách Khuất Nghiễn suốt ngày thích nghe kịch xem hát thì ra là gia học uyên thâm?
Lão ném quyển sách trong tay lên bàn:
"Ngươi tưởng hai lần chứng được Thiên Nhân là chuyện dễ dàng hay sao? Đây là trường hợp đầu tiên trong lịch sử, là thiên phú có một không hai!"
"Đúng vậy, là tình huống khó khăn có một không hai."
Khuất Tấn Quỳ nhún vai:
"Muốn phong ấn Thiên Nhân lần hai, phải phá giải hoặc xuyên qua Nam Đẩu Trường Sinh Trấn. Nhưng với tình trạng hiện tại của Khương Vọng, cho dù chỉ mở một khe hở, hoặc chỉ rung chuyển một chút, Nam Đẩu Trường Sinh Trấn sẽ lập tức bị phá vỡ, hắn sẽ bị Thiên đạo triệu hồi, không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Đây không phải là vấn đề tu vi, mà là hắn đã rơi vào vực sâu của Thiên đạo, sắp chết đuối rồi."
Tứ đại gia tộc và hoàng thất của Sở Quốc kết thông gia từ lâu, vai vế lộn xộn, chỉ xưng hô theo vai vế. Ví dụ như Khuất Tấn Quỳ luôn gọi Tả Hiêu là lão ca, quan hệ của hai người rất tốt.
Phán đoán của Khuất Tấn Quỳ, thực ra cũng giống như Tả Hiêu.
Với tình trạng hiện tại của Khương Vọng, đừng nói đến việc phong ấn Thiên Nhân lần hai, mà ngay cả việc chạm vào không thể.
Tả Hiêu muốn thở dài nhưng lại thôi, nhìn Khương Vọng:
"Con nghĩ sao?"
Khóe miệng Khương Vọng hơi nhếch lên, mỉm cười:
"Con muốn tiếp tục đi về phía trước xem sao."
Người ta nói Thiên đạo vô tình, Thiên đạo chí cao vô thượng, Thiên đạo vĩnh hằng bất diệt nhưng theo Khương Vọng, cái gọi là "Thiên đạo" này, hiện tại vẫn chưa thể nuốt chửng hắn, hắn vẫn còn có thể chống cự.
Vậy thì tiếp tục.
Tả Hiêu bó tay, Khuất Tấn Quỳ bó tay, tất cả trưởng bối đều bó tay.
Bản thân hắn cũng bó tay - hắn chỉ cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ mạnh.
Hắn chưa bao giờ tin rằng trên đời này không có đường đi, chỉ là bản thân chưa đủ cố gắng.
"Là một thanh niên có chí khí."
Khuất Tấn Quỳ nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng:
"Tâm tính này mà không học nấu ăn với ta, thật là đáng tiếc."
Khương Vọng nói:
"Vãn bối cũng có nghiên cứu qua một chút về nấu nướng, muốn được thỉnh giáo lão quốc công."
"Phong ấn từ ngoài vào trong không được... vậy thì từ trong ra ngoài?"
Tả Hiêu hỏi.
Ông lão lên tiếng cắt ngang cuộc trò chuyện nhàm chán giữa Khương Vọng và Khuất Tấn Quỳ - chuyện nấu cơm không nấu cơm gì đó thật sự là lời khuyên nhủ và tự an ủi bản thân trước khi chết, ông không thích. Ông không cần cảm xúc, ông chỉ cần biện pháp giải quyết vấn đề.
"Ý ngươi là... để hắn tự mình phong ấn trạng thái Thiên Nhân? Quả thật có thể lách qua vấn đề Thiên Nhân tầng thứ nhất. Nhưng mà..."
Khuất Tấn Quỳ chuyển sang hỏi Khương Vọng:
"Ngươi có nghiên cứu gì về thuật phong ấn không? Có chút cơ sở nào không?"
"Từng gặp qua!"
Khương Vọng đáp.
Khuất Tấn Quỳ hai tay xòe ra.
"Đừng lãng phí thời gian nữa."
Tả Hiêu trực tiếp nói:
"Nhanh chóng nghĩ xem, bên ngươi có pháp môn tốc thành nào về thuật phong ấn không?"
Khuất Tấn Quỳ bất đắc dĩ nói:
"Từ xưa đến nay, tất cả học vấn cao thâm đều phải bỏ mồ hôi công sức mà thành. Nấu ăn còn phải học cắt rau ba năm! Trên đời này làm gì có loại pháp môn tốc thành nào? Chẳng qua chỉ là những tà công hao tổn nguyên khí, khiến bản thân mất mát càng nhiều hơn mà thôi. Hơn nữa, với tình trạng hiện tại của Khương Vọng, cho dù có tốc thành được chút cơ sở thì làm sao có thể đạt đến cảnh giới tự mình phong ấn trạng thái Thiên Nhân?"
Tả Hiêu không để ý tới hắn, chỉ nhìn Khương Vọng:
"Khương Vọng, con có muốn học thuật phong ấn không? Ý ta là, bắt đầu từ bây giờ."
Ánh mắt ấy tuy bình thản nhưng lại nặng nề như thế thì không ai cứu được con đâu, con chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Khuất Tấn Quỳ cũng nhìn sang, vẻ mặt phức tạp.
Muốn học thuật phong ấn từ con số 0, đạt đến trình độ tự phong ấn trạng thái Thiên Nhân, đâu phải chuyện ba năm năm năm có thể thành công. Cho dù là kỳ tài ngút trời cũng cần thời gian mài giũa tôi luyện.
Mà tình trạng hiện tại của Khương Vọng... Thiên đạo đã kề dao vào cổ, có thể bóp chết bất cứ lúc nào, làm sao có thể chèo chống đến lúc học thành công.
"Đương nhiên là phải học!"
Khương Vọng không chút do dự, trực tiếp nói:
"Nếu thật sự có lúc con không gánh nổi nữa, rơi vào biển sâu Thiên đạo thì ít nhất, ở khoảnh khắc cuối cùng rơi xuống ấy, con vẫn là chính con."
Nếu đây là con đường có thể đi, hắn có lý do gì mà không đi?
Không còn thời gian nữa! Không còn thời gian nữa...
Không còn thời gian là chuyện khác.
Vấn đề bây giờ là "Có đường hay không"!
Tả Hiêu là người cực kỳ dứt khoát, ném thẳng quyển "Hỗn Thế Bát Ấn Tường Giải" tới:
"Con ngồi đây chờ một lát, tiện thể xem qua quyển sách này."
Nói xong, ông lật tay áo, kéo Khuất Tấn Quỳ rời đi.
Khương Vọng không dám trì hoãn, lập tức ngồi xuống, nhai từng chữ một.
Đúng là "nhai".
Mở đầu đã là loại phong ấn pháp cấp bậc "Hỗn Thế Bát Ấn" hắn như đang xem thiên thư. Hoàn toàn dựa vào cảnh giới quan sát chân thật của thế giới, từ biểu hiện căn bản nhất của thuật phong ấn mà suy ngược lại, mới có thể hiểu được đôi chút.
Mỗi một hình vẽ phức tạp đều tựa như một mê cung, khiến thần hồn hắn chìm đắm trong đó, mơ mơ màng màng nửa ngày, không biết mình đang ở đâu.
Trong biển nguyên thần mênh mông, nguyên thần cường ngụ trên bảo tọa cao xa, khoác Đông Hoàng Thần Chiếu Y, gia trì thêm tiên niệm tinh hà... Thế mà với thần thông như vậy, hắn vẫn thấy hiểu được cảm giác đau khổ vò đầu bứt tai của Khương An An lúc làm bài tập.
Ngay lúc hắn đọc đến trang thứ hai, Hoài Quốc công đã trở về.
Cùng hắn trở về là mấy chồng sách chất đầy trong phòng, cùng thẻ tre, ngọc giản chất đầy bàn.
Tất cả đều là bí điển liên quan đến thuật phong ấn.
"Đi quốc khố một chuyến."
Tả Hiêu kéo ghế ngồi xuống, thuận tay mở một quyển thẻ tre ra xem, thản nhiên nói:
"Từ hôm nay con cứ ở đây đi. Ta cũng đang rảnh rỗi, học hải vô nhai, chúng ta cùng nhau học."
Ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào thư phòng, biến bàn sách thành dòng sông ánh sáng.
Khương Vọng ngồi yên lặng bên bờ sông, cúi đầu đọc sách, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
"Ly Duệ Lạc ! Địch Duệ Lạc !"
"Xuân sơn tăng mãn tam nguyệt lộ, xuân triều đái vũ chu đầu ca."
"Ly Duệ Lạc ! Địch Duệ Lạc !"
"Đông thời bất sương hoa tín hữu, đoản chi kết hàn vô tự tạc."
Trên biển rộng mênh mông vô bờ bến, con thuyền nhỏ trôi theo dòng nước, lắc lư bất định.
Sở Giang Vương đeo mặt nạ Diêm La, ngồi trên mép thuyền, một ngón tay khẽ chạm mặt nước, thỉnh thoảng lại để lại những mảnh băng mỏng. Trên những mảnh băng mỏng manh ấy, hiện lên những đường vân phức tạp, mờ ảo.
Tiếng ca lại phát ra từ dưới lớp mặt nạ của nàng.
Không thể dùng dễ nghe hay khó nghe để hình dung - tiếng hát ấy ẩn chứa một loại Đạo ý nào đó, vô cùng thần bí, xa xưa.
Tần Quảng Vương với mái tóc đen xõa tung, ngồi xếp bằng ở đầu thuyền, trên tay cầm một quyển sách cổ, xem vô cùng chăm chú, khẽ "ừ" một tiếng:
"Ngươi hát chữ 'Duệ' thành 'Da', chữ 'Lạc' nghe giống 'La'... Có phải hát sai rồi không?"
Tiếng ca của Sở Giang Vương đột ngột dừng lại, vuốt ve mái tóc dài, che đi đôi tai mang theo vài phần chờ mong.
Hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
"Vào thời Thượng Cổ, 'Duệ Lạc' được phát âm là 'Da La' - Cổ Khúc Phổ mà ngươi tìm được ở di tích Vạn Tiên cung muốn dùng tiếng ca dẫn động Đạo Vận, phải dùng cách phát âm của thời Thượng Cổ."
"Vẫn là ngươi hiểu biết rộng."
Tần Quảng Vương khen:
"Thật không hổ danh Diêm La uyên bác nhất. Bên ngoài người ta đều ca tụng ngươi như vậy."
Sở Giang Vương nhớ mang máng, hình như người ta thường gọi mình là "Xà Hạt Độc Phụ Sở Giang Vương".
"cực ít ra tay".
"âm hiểm, nham hiểm nhất".
Nhưng nàng chỉ hỏi:
"Vậy Biện Thành Vương là loại Diêm La gì? Giỏi đánh nhau nhất?"
"Hắn ta bị đuổi rồi!"
Tần Quảng Vương cầm quyển sách cổ phẩy phẩy, như thể đang đuổi ruồi:
"Ngươi ngay cả cổ âm cũng biết, 'Duệ Lạc' này, có ý nghĩa đặc biệt gì hay sao?"
"Sao ngươi không đâm người rơm?"
Sở Giang Vương hỏi.
Tần Quảng Vương đáp:
"Da dày quá, đâm không thủng, thôi vậy."
Sở Giang Vương bèn giải thích:
"Vào thời Thượng Cổ, Đông Hải không rộng lớn như bây giờ, đường bờ biển phải xa hơn về phía trước rất nhiều. Dựa theo ghi chép trên Thượng Cổ Đồ Chí, đại khái là chỗ này..."
Nàng đưa tay vẽ một đường, một dòng băng lập tức ngưng tụ trên mặt biển.
"Nơi này có một con sông, tên là Duệ Lạc hà."
Nàng chậm rãi nói:
"Gần Duệ Lạc hà có một bộ tộc sinh sống, tên là Duệ Lạc tộc. Bộ tộc này người không đông, lại rất khép kín nhưng vô cùng đoàn kết. Nếu ta đoán không nhầm, bài dân ca này chính là do người Duệ Lạc tộc truyền miệng."
Tần Quảng Vương hơi nhíu mày, hắn không có chút ấn tượng nào về "Duệ Lạc tộc" này.
Sở Giang Vương nói tiếp:
"Người Duệ Lạc tộc cả đời phải trải qua hai lần Duệ Lạc hà."
"Một lần là lúc sinh ra. Phụ nữ Duệ Lạc tộc mang thai, khi sinh nở sẽ vào Duệ Lạc hà, sinh con ở đó. Đứa trẻ phải rời khỏi dòng sông, mới được coi là sinh ra. Đó gọi là 'Ly Duệ Lạc'."
"Một lần là lúc chết. Người Duệ Lạc tộc dù ở nơi đâu, đi xa đến đâu, sau khi chết đều phải trở về cố hương. Trước khi hạ táng, nhất định phải dùng nước Duệ Lạc hà tắm rửa. Tắm bằng nước Duệ Lạc hà rồi, linh hồn mới được an nghỉ. Đó gọi là 'Địch Duệ Lạc'."
Tần Quảng Vương vừa lật sách vừa hỏi:
"Duệ Lạc tộc này, có nhân vật nào lợi hại, nổi tiếng không?"
Sở Giang Vương trầm ngâm:
"Có một người rất nổi tiếng, chỉ không biết theo tiêu chuẩn của ngươi, có được coi là lợi hại hay không."
"Ai vậy?"
Tần Quảng Vương hỏi.
"Tên thật của hắn đã thất truyền từ lâu, mọi người đều gọi là..."
Sở Giang Vương đưa ngón tay điểm nhẹ, phá vỡ lớp băng mỏng trên mặt biển.
Vết nứt trên mặt băng, tạo thành hình chữ "Vạn".
Bạn cần đăng nhập để bình luận