Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1924: Đi Bên Bờ Vực Của Vách Đá (1)

Hết thảy tiếng chém giết, đều tiêu vong.
Hết thảy lửa cháy mạnh, đều đã dập tắt.
Thân hình của vị thiên kiêu dựng kiếm đứng thẳng kia, thu lại kiếm khí đầy trời.
Sát thần mặc thiết giáp trầm mặc, lúc này yên lặng đứng im.
Lúc này thân hình cao to khổng lồ đã trở lại dáng người mập mạp, dựa vào cổng thành, trên gương mặt mệt mỏi hiện lên nụ cười vô hại.
Thành Tân Tiết đã đổi tay.
Hàng nghìn hộ dân đóng cửa, người dân nơm nớp lo sợ ở trong nhà.
Nhưng trong số những người lính của Đắc Thắng doanh, không có ai đột nhập vào nhà riêng của nhà dân, đừng nói rằng họ sẽ không nhận được bất kỳ lợi ích nào, mà kỷ luật quân đội thực sự có thể giết người.
Phủ khố của tòa thành này bị cướp bóc, mọi người xếp hàng chậm rãi đi vào nhặt. Đạo Nguyên Thạch còn không lấy, ai có đủ kiên nhẫn để lấy tiền của những người bình thường?
Toàn bộ thành Tân Tiết rơi vào một sự im lặng hoang mang.
Không biết ngày mai sẽ ra sao, ngày mai sẽ là ai, ngày mai còn có hay không…
“Ngươi không sao chứ?” Khương Vọng nhẹ giọng hỏi.
Hắn bước vào thành trì trước và thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm nhất, giết chết thủ tướng, phá vỡ cổng thành và phá hủy đội hình quân đội, sau đó hắn hợp tác tham chiến với Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, để ổn định quyền kiểm soát cổng thành, sau đó tuần tra thành trì vài lần, chặt đầu tướng lĩnh ngoan cố kháng cự.
Cơ hồ là một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Nhưng so với Trọng Huyền Thắng và Thập Tứ, những người tham gia trận chiến muộn hơn, tình trạng của hắn tốt hơn nhiều.
Hạ quốc chư thành dùng Cấm Thần Bàn phát triển bởi Thái thị để phân biệt các tu sĩ dưới cấp bậc Thần Lâm. Đương nhiên, đó là bởi vì bản chất máu của Thần Lâm, có thể phân biệt chuẩn xác hơn, so với sức chiến đấu càng dễ dàng phân biệt.
Nhưng đồng thời, cũng là bởi vì... dưới sự áp chế của hộ thành đại trận, tại một thành trì phòng thủ như thành Tân Tiết, toàn thế giới không quá mười tu sĩ Ngoại Lâu Cảnh có thể một tay hoàn thành việc đánh chiếm cổng thành này.
Nó thực sự không thể cân nhắc bằng lẽ thông thường được.
Không khéo chính là, Khương Vọng đang ở trong số đó.
“Hai ngày.”
Giọng nói của Trọng Huyền Thắng có chút mệt mỏi, nhưng rõ ràng.
“Dựa theo tình huống xấu nhất, chúng ta còn có hai ngày.”
Thay vì trả lời câu hỏi của Khương Vọng, hắn ta trực tiếp sắp xếp quân sự, và nói với tất cả sức lực còn lại của mình: “Khương ca à, lại phải làm phiền huynh rồi. Đi chia huynh đệ thủ hạ thành hai ban, để cho bọn họ có thời gian nghỉ ngơi, hai ngày sau còn có một trận khổ chiến, bảo bọn họ ăn Khí Huyết Đan, không được phép bỏ.”
Khương Vọng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Toàn quân nên nghỉ ngơi, bao gồm cả huynh và Thập Tứ.”
Giọng nói của hắn cao hơn, truyền khắp toàn thành: “Toàn quân cứ yên vị tại chỗ, phòng ngự trong thành không cần lo lắng, ta sẽ tuần thành!”
Dứt lời búng người lên một cái, trực tiếp nhảy lên trời cao, ngay ở chỗ cao của thành Tân Tiết, tiêu sái cầm kiếm, đôi mắt đỏ rực của hắn tỏa sáng bốn phía.
Lấy một người, giám sát một thành.
Tất cả hàng binh trong thành đều trầm mặc, ba ngàn sĩ tốt Tề quốc an giấc ngủ.
Bắc tuyến, đông tuyến, chiến trường chính thành Đồng Ương... không chỗ không chiến!
Trong môi trường chiến trường hỗn loạn này, trận chiến diễn ra bên ngoài thành Tích Minh vừa nằm trong dự liệu cũng vừa vô cùng bất ngờ cho cả hai bên đang giao chiến.
Cả Tề quốc Trọng Huyền Tuân và Hạ quốc An quốc hầu Cận Lăng đều nhận thấy tầm quan trọng của thành Tích Minh trong giai đoạn này của cuộc chiến. Tất cả bọn họ đều đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh trước khi họ đến.
Nhưng không biết sẽ phải đối mặt với đối thủ nào, vì Tề quốc chiếm ưu thế trên chiến trường trực diện nên Trọng Huyền Tuân đã thoát thân trước, kịp thời đến đây, hoàn thành việc “tiếp viện” cho thủ tướng Tân Tề Lưu Nghĩa Đào. Quả nhiên, Cận Lăng sinh lòng cảnh giác, thay vì lập tức chiến đấu, hắn ta lựa chọn bố trí trận hình phòng ngự.
Bởi vì hắn ta biết rằng Trọng Huyền Tuân là tướng lĩnh Thần Lâm Cảnh của Tề phương, người đã chiến đấu ác liệt ở trận chiến phía bắc Lâm Vũ trước đây, nhưng hắn ta không biết ai là thống soái chỉ huy Tề quân đang làm mưa làm gió ở thành Tích Minh, hay người này có thực lực như thế nào.
Lúc này, hai đạo quân đối địch tương hợp, phòng thủ theo thành Tích Minh.
Với tư cách là tướng lĩnh của Hạ phương rất vất vả mới điều động được từ tiền tuyến, hắn ta nên lấy việc ổn định tình hình hậu phương Lâm Vũ làm mục tiêu chiến lược hàng đầu của mình, vì vậy hắn ta không thể vội vàng tiến lên.
Đặt Tề quân ở đây là mục tiêu ban đầu đã hoàn thành, nếu bên mình bất cẩn thua trận ở đây, tiền tuyến sẽ khó chiêu mộ tướng lĩnh nào quay đầu lại, toàn bộ cục diện chiến trường phía Đông có thể bị xáo trộn hoàn toàn, bị nát bét hết cả!
Không phải Cận Lăng không có dũng khí mạo hiểm, là quân Hạ đã thua không nổi.
Thế là một bên chậm rãi trước bức bách, thăm dò hư thực địch quân, một bên đi sứ nhanh triệu Phiền Ngao.
Trọng Huyền Tuân cũng nhờ hành động ra khỏi thành đối đầu nhau đáng kinh ngạc này, mà tranh thủ được chút thời gian cho phe của mình, để mà có thể chấn chỉnh việc phòng thủ của thành Tích Minh và thực sự xây dựng được hàng phòng ngự của thành như lúc này, thì y nhất định phải cảm ơn Trọng Huyền Thắng.
Để tối đa hóa việc huy động binh lính đầu hàng và bắt quân đội đầu hàng hiến công sức, Trọng Huyền Thắng đã tốn không ít tâm tư để quản lý các vấn đề phòng thủ thành một cách có trật tự. Những yếu tố bất ổn cũng đã bị loại bỏ từ lâu, khiến Trọng Huyền Tuân dễ dàng tiếp quản lại hơn rất nhiều.
Tất nhiên, điều này cũng khiến y càng giống như phó quân của Trọng Huyền Thắng hơn...
Trọng Huyền Tuân thanh danh hiển hách, lại rất trọng lời hứa, nhưng điều đó cũng làm củng cố sĩ khí của quân rất nhiều. Ngay lập tức tung ra một cuộc tổng tấn công.
Cũng không cần thuật lại quá trình vô cùng gian nan trong bốn ngày này. Trong tình huống cả thành chỉ có quân đầu hàng và khoảng ba ngàn sĩ tốt chính quy thuộc phe mình, ngay cả Trọng Huyền Tuân cũng không thể gánh nổi cuộc tấn công, và chỉ có thể dẫn quân đi ra từ phía cổng phía Tây.
Y đã một mực chờ đợi Tề quân phá vỡ năm thành ở vị trí trung tâm phủ Lâm Vũ, để cuộc bao vây Tích Minh sẽ được giải quyết mà không cần tấn công. Nhưng sau bốn ngày chờ đợi, cuối cùng cũng không thể chờ đợi đến khi đó.
Tất nhiên, quân Tề đã biết được sự hỗn loạn của hậu phương Hạ quân, không để ý gì cả mà liều lĩnh xông lên. Hạ quân cũng liều mạng chống cự, không chịu nhượng bộ một chút nào, lần lượt lợi dụng những thi thể nằm trên tiền tuyến để chừa thời gian và không gian cho những vết thương ở phía sau.
Quân Tề dũng, quân Hạ cũng dũng, đường sinh tử đẩy tới gian nan.
Trọng Huyền Tuân chỉ có thể rút.
Trọng Huyền Thắng không giết hàng binh, Trọng Huyền Tuân cũng không làm được chuyện mạt sát.
Toàn bộ hàng binh trong thành, đều trở lại thành vật sở hữu của Hạ quân. Y chỉ mang theo Lưu Nghĩa Đào và một số người khác, hơn nữa lại còn phải đối phó với sự đuổi giết của Cận Lăng.
Đây là một cuộc rượt đuổi tàn bạo.
Trong chiến sự ba ngày công thành đã được bổ sung đầy đủ chân ngạch 3.000 cho Tiên Phong doanh, để bảo vệ thành Tích Minh, năm trăm người đã chết trận.
Trong trận đuổi giết tàn bạo này, rất nhanh đã chết chỉ còn lại năm trăm người!
Một phe là thiên kiêu Đại Tề, hậu duệ của danh môn. Một phe là huân tướng của Hạ quốc, tích niên Thần Lâm.
Tất nhiên, Cận Lăng đã tự mình cảm nhận được sự ngoan cường của Trọng Huyền Tuân và sự tinh nhuệ của Tề quân.
Sau khi Trọng Huyền Tuân đích thân cản ở phía sau, thậm chí Tinh Luân cũng bị bể hai lần, vẫn không thể thoát khỏi sự bao vây của ba vạn đại quân của Cận Lăng, không gian hoạt động càng ngày càng nhỏ…
Cũng may lúc này, trung bộ Lâm Vũ phòng tuyến năm thành, cuối cùng đã bị phá.
Trọng Huyền Tuân dẫn người trà trộn phía sau Hạ quân triệt thoái, nghịch thủy triều mà lên, mạo hiểm đột phá, cuối cùng cùng đại bộ phận quân Tề hội hợp.
Mà Cận Lăng cũng không thể không lui giữ thành Tích Minh, thu nạp hội quân tiền tuyến, một lần nữa tạo dựng phòng tuyến.
Chiến sự Phủ Lâm Vũ, từ đó chính thức tiến vào giai đoạn nam bộ bảy thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận