Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 380: Trọng Huyền Phù Đồ

"Người đáng thương trên thế gian, há chỉ có Khương Vô Lượng?"
Trọng Huyền Thắng nói: "Hứa Phóng sống không bằng chết mười tám năm, cháu cũng hai tuổi đã thành cô nhi!"
“Không biết gia gia có phải đã quá già hay không, mấy năm gần đây nhìn về chuyện cũ, lại cảm thấy thế sự vô thường, đều có thể tha thứ."
Biểu tình Trọng Huyền Vân Ba trở nên nhu hòa một chút, chậm rãi nói: "Chuyện năm đó cũng không thể đổ toàn bộ lên đầu Khương Vô Lượng. Dù sao khi phụ thân ngươi chết, hắn đã bị nhốt ở Thanh Thạch cung. Là tự chính Minh Đồ, cầu nhân đắc nhân.”
Trọng Huyền Phù Đồ là tên được đổi sau này, tên gốc sớm nhất chính là Trọng Huyền Minh Đồ.
Một tiếng ‘Minh Đồ’ này của lão Hầu gia hiển nhiên đã xúc động đến Trọng Huyền Thắng.
Nhưng tên mập mạp này cố gắng nghiêm sắc mặt, không chịu mềm nhũn.
"Năm đó..." Trọng Huyền Thắng tận lực làm cho mình có vẻ bình tĩnh: "Trận chiến Tề Hạ, hắn cự tuyệt lãnh binh, Đế quân giận dữ, đánh hắn vào trong lao ngục, hỏi hắn có phải trong lòng đã hướng Hạ hay không. Tất cả mọi người đều biết, Đế quân rõ ràng hỏi hắn có phải hướng Hạ hay không, trong lòng kỳ thật là cho rằng hắn đứng ở bên phía Khương Vô Lượng, ủng hộ phái chủ hòa, tự kiềm chế tài năng, càng dùng chuyện này để bức vua thoái vị!"
“Một người thông minh như hắn thực sự có thể làm ra những điều ngu ngốc như vậy? Đây chẳng lẽ không phải xuất phát từ Khương Vô Lượng bày mưu tính kế sao? Khương Vô Lượng vô tội? Đáng thương ư?”
"Hắn" trong miệng Trọng Huyền Thắng, tất nhiên là Trọng Huyền Phù Đồ.
"Vì bù đắp cho "sai lầm" này, vãn hồi quân tâm, ngài đã dỡ giáp nhiều năm, không thể không xuất sơn lần nữa, mang theo ba đứa con trai một đứa cháu, đích thân đi tiền tuyến Tề Hạ. Trong trận chiến này, tộc nhân dòng chính Trọng Huyền gia tử thương hơn phân nửa, Tam thúc của cháu chết trận! Ngài cũng bởi vậy mà hận hắn, cả đời cũng không nói với hắn một câu nào.”
“Vì sao tôn nhi chịu đủ chán ghét, khắp nơi đều bị khi dễ ở Trọng Huyền gia? Nếu không phải Trử Lương thúc phụ che chở, không biết đã bị ai lỡ tay giết chết từ lúc nào!”
“Mà lấy công lao phá Hạ của Trử Lương thúc phụ, cũng bởi vì cầu tình thay hắn cho nên không thể phong hầu được. Chỉ có một chức bá tước, còn gánh lấy hai chữ "Thận Hoài".”
Trọng Huyền Thắng nhìn Trọng Huyền Vân Ba: "Gia gia, hiện tại ngài lại muốn để cho tôn nhi... không hận Khương Vô Lượng nữa?”
Trọng Huyền Vân Ba trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Khi đó Minh Đồ phá diệt hai nước, nổi danh thiên hạ, nếu bệ hạ không tín nhiệm hắn thì cũng sẽ không theo ý hắn thống quân phá Hạ. Lại nói thêm, Minh Đồ năm đó tới Khô Vinh viện trấn áp sát tính, cùng Khương Vô Lượng như vừa gặp đã quen, từ đó về sau kết thành chí giao, phụ trợ lẫn nhau đi về phía trước. Bây giờ ngươi cũng có hảo bằng hữu, cũng có thể hiểu được lựa chọn của nó..."
“Mỗi người đều có lý do riêng của mình, vậy thế sự đều có thể tha thứ sao?”
“Nhưng... thời thơ ấu gặp phải những ánh mắt lạnh lùng, hận thù, bắt nạt, vì sao những người kia không tha thứ cho hắn, không "tha thứ" cho tôn nhi?”
Trọng Huyền Thắng mặt không chút thay đổi: "Hoặc là thế sự đều có thể tha thứ đi. Nhưng gia gia à, tôn nhi còn quá trẻ! Nếu Tụ Bảo Thương Hội đã phản bội cháu, cháu nhất định phải một đao chém đến cùng."
“Tôn nhi còn quá trẻ, cho nên không thể không làm chuyện này!”
Nói là Tụ Bảo Thương Hội, lại không chỉ vì thương hội này.
Trọng Huyền Vân Ba thở dài một hơi.
Ông ta sao có thể để Trọng Huyền Thắng không hận Khương Vô Lượng được, ông chỉ hy vọng gã không hận đế quân, cũng không cần hận cha ruột Trọng Huyền Phù Đồ nữa.
Bởi vì hận Đế quân chính là đường đến chỗ chết, hận cha mình là căn nguyên thống khổ cả đời.
Đây là chuyện một người làm gia gia như Trọng Huyền Vân Ba không đành lòng nhìn thấy.
Nhưng ông cũng ý thức được, suy nghĩ cùng quyết định hiện tại của Trọng Huyền Thắng đã không phải là mấy câu nói của mình có thể thay đổi.
Người càng ưu tú sẽ càng có định kiến.
Năm đó Trọng Huyền Phù Đồ như thế, hiện tại Trọng Huyền Tuân, Trọng Huyền Thắng cũng là như vậy.
Trọng Huyền Minh Quang ngược lại hơn sáu mươi tuổi còn khúm núm với ông ta, nói gì nghe nấy, nhưng trong lòng ông ta cũng rất rõ ràng, tên trưởng tử của mình bao cỏ như thế nào.
"Hôm nay chỉ như thế đi." Lão nhân ngồi trên ghế, rất mệt mỏi giơ tay lên: "Ta thấy mệt rồi."
Trọng Huyền Thắng hành lễ theo quy củ: "Tôn nhi xin cáo lui.”
Khương Vọng đứng dậy rời đi, Thập Tứ cũng nối gót theo sau.
Lúc Trọng Huyền Thắng đi tới trước cửa, thanh âm của cụ ông lại vang lên một lần nữa.
"Minh Đồ trước khi xuất phát đã đến gặp ta, nhưng ta lại không để ý tới nó. Đến chết cũng không nói với nó thêm một câu... Đó là chuyện ta hối tiếc nhất trên đời này.”
Thanh âm lão gia tử có một tia khẽ run rẩy. Đây là một cảm xúc rất khó nhìn thấy ở trên người vị lão nhân này.
"Nếu hắn có thể nghe được lời này, nhất định sẽ rất vui mừng, gia gia." Trọng Huyền Thắng nói.
Nhưng trong lòng gã cũng âm thầm nói, "Thật không may, hắn không thể nghe được câu này."
Cho nên có vui mừng hay là không, người nào sẽ quan tâm vậy?
Sau khi ba người Trọng Huyền Thắng rời đi, một bóng người hơi mập từ gian trong đi ra.
Trọng Huyền Vân Ba thở dài: "Trử Lương, mấy năm nay khổ cực cho ngươi rồi.”
Trọng Huyền Trử Lương vừa mới được phong hầu trầm giọng nói: "Tôn nhi tu hành đều do Nhị ca dẫn vào cửa, một thân binh pháp cũng là Nhị ca thân truyền. Nếu không có Nhị ca, năm xưa không biết đã chết mấy lần, làm cái gì cũng là điều nên. Chỉ có mấy năm nay đã phụ nhờ vả, không chiếu cố tốt cho Thắng nhi.”
Trong số bốn người con trai của Trọng Huyền Vân Ba, Trọng Huyền Phù Đồ đứng thứ hai. Trọng Huyền Trữ Lương vốn nhỏ tuổi hơn lão tam Trọng Huyền Minh Quang, lớn tuổi hơn so với lão tứ Trọng Huyền Minh Hà. Cho nên cũng xưng hô Trọng Huyền Phù Đồ là nhị ca.
Trọng Huyền Vân Ba vẻ mặt bi thương, hôm nay cũng có lẽ chỉ ở trước mặt Trọng Huyền Trử Lương, ông ta mới có thể lộ ra những cảm xúc chân thật rất nhỏ này: "Thắng nhi có thể có bộ dáng như ngày hôm nay. Minh Đồ ở trên trời có linh, hẳn là có thể yên nghỉ.”
Trọng Huyền Trử Lương nói: "Năm đó Nhị tẩu vừa mới mang thai, Nhị ca đã đặt tên cho đứa nhỏ là "Thắng", bất kể nam nữ đều là cái tên này. Hắn còn nói với cháu, bởi vì một đời thất bại, không muốn đứa trẻ sinh ra lặp lại sai lầm. Nghe được một câu này, trái tim cháu như đang nhỏ máu. Nhị ca là người kiêu ngạo cỡ nào? Lại tự nhận mình cả đời thất bại.”
Khi đó Khương Vô Lượng đã bị phế. Trọng Huyền gia bị liên lụy, thế cục gian nan, khốn đốn nhiều năm.
“Lúc Thắng nhi sinh ra, Nhị tẩu khó sinh mà chết. Nhị ca bởi vậy nản lòng thoái chí, cũng chính là năm ấy đổi tên thành Phù Đồ, để tỏ lòng hướng về Phật."
“Thêm hai năm nữa. Ngự sử cáo Thái tử đã bị phế có lời oán hận. Đế quân giận dữ nhốt hắn ở Thanh Thạch cung, làm cho hắn chết già cả đời này. Cả triều im lặng, chỉ một mình Nhị ca rời khỏi thiền thất tĩnh tu, đi ngự tiền cầu tình.”
“Đế quân nóng nảy công tâm, thậm chí còn hỏi hắn: 'Vì sao Phù Đồ của Trọng Huyền gia lại chỉ biết Thái tử, không biết quân vương.' Ám chỉ Trọng Huyền gia có ý mưu phản."
Vì tự chứng minh trong sạch, cũng vì không muốn liên lụy đến gia tộc, Nhị ca một mình xuống biển, huyết chiến đến chết."
"Bởi vì trận chiến thảm thiết này, Trọng Huyền gia mới có thể vững vàng vượt qua nguy cơ. Năm đó, Thắng nhi mới hai tuổi.”
“Rất nhiều người ở Trọng Huyền gia oán hắn hận hắn, bởi vậy giận chó đánh mèo Thắng nhi. Nhưng đã quên đi chuyện Nhị ca mang đến bao nhiêu vinh quang cho Trọng Huyền gia. Họ chỉ nhớ chuyện xấu, không niệm chuyện tốt.”
Trong lời nói của Trọng Huyền Trử Lương không phải không có oán giận.
Trọng Huyền Vân Ba đương nhiên nghe ra được, cho nên giọng nói của ông cũng rất nặng nề: "Đến bây giờ, Thắng nhi cũng không biết Minh Đồ chết ở nơi nào. Chỉ biết hắn ở trên chiến trường bị vây hãm, kiệt lực mà chết.”
“Nếu đứa nhỏ này không có triển vọng thì thôi, nhưng nếu nó có thể nắm lấy cơ hội, ta sẽ phải ủng hộ nó làm gia chủ Trọng Huyền gia."
Trọng Huyền Trử Lương nói: "Dù sao vị trí này vốn cũng phải thuộc về Nhị ca.”
"Minh Đồ vốn là gia chủ, chính nó không quan tâm, cũng là chuyện đã qua rồi. Thắng nhi cùng Tuân nhi như là mu bàn tay của ta. Ở chỗ ta, không thể phân biệt thân sơ xa gần. Nếu nguyện ý tranh, ta sẽ cho cơ hội, để bọn chúng tự mình tranh. Ta chỉ nắm tay độ, không để cho người nào nguy hiểm đến tính mạng.” Trọng Huyền Vân Ba nói.
"Có lẽ chúng nó sẽ có chừng mực." Trọng Huyền Trử Lương chỉ nói như vậy.
Kỳ thật sau khi phong hầu, y càng có thể hiểu được một ít quyết định của Trọng Huyền Vân Ba. Nắm giữ một gia tộc lớn như vậy, hao tâm phí lực, rất nhiều chuyện sẽ không có khả năng suy xét đơn giản, cũng khó làm theo ý mình.
Trọng Huyền Vân Ba thở dài: "Ta cũng là lấy suy nghĩ của mình áp đặt lên người khác a, Minh Đồ đi nhiều năm như vậy, ta mặc dù cực kỳ hận, nhưng cũng rất thương yêu nó. Cùng là người làm cha làm mẹ, có lẽ bệ hạ cũng nên như thế, Thắng nhi lần này dùng Thái tử bị phế làm văn chương, sợ là sẽ bị ghi hận.”
Trọng Huyền Trử Lương nói: "Việc này làm rất sạch sẽ, sẽ không có manh mối gì... Thất Chỉ cũng đã tự sát.”
“Thất Chỉ là bộ cũ của Minh Đồ đúng không?”
"Đúng vậy. Thắng nhi vẫn cho rằng những lão tốt giúp nó đều là người của nhi tử. Nếu như nó biết là bộ hạ cũ của Nhị ca, sợ rằng sẽ không dùng.”
Trọng Huyền Vân Ba không biết nghĩ tới cái gì, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nhất định hậu táng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận