Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 939: Có biết hay không (2)

Thực chất, ý của Quý Thiếu Khanh còn sâu xa hơn.
Bởi vì tu sĩ vừa tới có họ Từ tên Nguyên, là con trai của tam trưởng lão Điếu Hải Lâu Từ Hướng Tiền!
Mối quan hệ cạnh tranh giữa Từ Hướng Tiền và Hoài Tín, nhất là lúc này ở Thiên Nhai Đài, hầu như đã bị xé rách. Quan hệ giữa hắn và Từ Nguyên tự nhiên cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hắn chắc chắn với tính cách của Từ Nguyên, trước mặt người ngoài có thể sẽ không tiện từ chối. Nhưng quay đi rồi, chưa chắc đã thèm làm.
Điều này vừa vặn kéo dài được thời gian, mà đám người Trọng Huyền Thắng cũng không trách được hắn, muốn trách thì phải trách Từ Nguyên. Quả là nhất cử lưỡng tiện.
Từ Nguyên liếc mấy người Khương Vô Ưu, gật đầu, định rời đi.
"Từ huynh khoan đã!" Yến Phủ nãy giờ luôn im lặng, bỗng lên tiếng: "Sao để làm phiền ngươi được. Ở đây ta có một phân quyển Hải Cương bảng, xin tặng huynh đài, xem như kết giao bằng hữu. Có gì cần kiểm chứng thì cứ tự xem."
Phân quyển của Hải Cương bảng là một phần được tách ra từ Hải Cương bảng gốc, không phải là vật hiếm thấy. Nhưng muốn có được tư cách sở hữu thì không dễ.
Những phân quyển này cũng được chia thành nhiều cấp độ khác nhau.
Như tờ Khương Vọng mang theo khi vào Mê giới, chỉ ghi chép lại chiến tích của hắn, sau khi rời khỏi Mê giới sẽ bị thu hồi.
Còn tờ Yến Phủ lấy ra tặng Từ Nguyên lại có thể phản ánh thông tin của nhiều tu sĩ trong Mê giới, thuộc loại rất khó có được. Xét về giá trị, có thể nói là xa xỉ.
Yến Phủ này, xưa nay trầm tĩnh ít nói, tính tình ôn hòa, khiêm tốn. Nhưng mỗi khi mở miệng, là toàn đánh thẳng vào chỗ quan trọng, hơn nữa còn rất hào phóng sảng khoái.
Không phải mua bán, mà là biếu tặng.
Quý Thiếu Khanh đương nhiên không vui, vội cản: "Phải về trụ sở của tông môn để tra cứu. Không phải có ý nói ngươi làm giả, nhưng mà thật sự là thật giả rất khó phân biệt. Ban nãy ta cũng đã nói rồi, cần phải cẩn thận ..."
"Đây là bản thật."
Từ Nguyên cầm tấm Hải Cương bảng, đột ngột cắt lời Quý Thiếu Khanh, ánh mắt rất chân thành: "Hải Cương bảng này là thật, cái này ta vẫn nhìn ra được."
Quý Thiếu Khanh nhăn mặt, cuối cùng vẫn không nói nữa.
"Vậy phiền ngươi xem lại giúp, Khương Vọng có hoàn thành rửa tội chưa?" Trọng Huyền Thắng mỉm cười hỏi.
Hắn cũng thực sự mở Hải Cương bảng ra nhìn.
Lông mày hắn nhíu lại: "Hắn lại thực sự hoàn thành rửa tội chỉ trong thời gian ngắn như vậy!"
Lúc Khương Vọng tiến vào Mê giới, chính là ngày Đại điển Hải Tế diễn ra, ngày 4 tháng 4. Đến ngày thứ 8 thì gặp phải vây giết, lấy một địch chín, giết sáu lui ba, rồi quay về phù đảo nghỉ ngơi.
Đến ngày thứ 9, hắn gặp phải binh sĩ Hải tộc bao vây phù đảo.
Cùng ngày hắn phá vây, nhờ sự áp chế của Phù Đồ Tịnh Thổ, gần như giết sạch quân Hải tộc vây công mình, hoàn thành rửa tội.
Hôm nay, là ngày 13 tháng 4.
Chỉ trong 9 ngày ngắn ngủi, giết hơn một trăm tướng lĩnh Hải tộc, mặc dù tất cả đều là tướng lĩnh cấp thấp, nhưng đây cũng là một thành tích vô cùng ghê gớm!
Tính ra trung bình mỗi ngày hắn giết hơn mười tu sĩ cảnh giới Ngoại Lâu.
Đó là cái khái niệm gì?
Ở một nơi như Mê giới, nơi toàn bộ Nhân tộc Đông Vực chiến đấu với toàn bộ Hải tộc Thương Hải, cường giả như mây, chiến tích này không phải là ghê gớm lắm.
Nhưng cái chết của một trăm tướng lĩnh Hải tộc trên thực tế cũng đã vét sạch toàn bộ tinh nhuệ của một hải sào.
Khiến ngay cả Bạch Tượng Vương cũng cảm thấy đau lòng.
Tại sao Phù Ngạn Thanh lại tán thành Khương Vọng như vậy? Bởi vì hắn còn biết, trong một trăm tướng lĩnh Hải tộc đó, còn có cả Thủy Ưng Vanh, Ngư Vạn Cốc, thậm chí có cả Ngư Tự Khánh - những kẻ mạnh tuyệt đối.
Dù có không biết nội tình, chỉ xét theo chiến tích mà Từ Nguyên đang nhìn thấy, thì đây cũng chắc chắn là một chiến tích cấp bậc Thiên Kiêu.
Hắn không có lý do gì phải giấu giếm Quý Thiếu Khanh, mà thực ra nếu có thể làm Quý Thiếu Khanh khó xử, hắn nhất định sẽ không từ chối.
Trọng Huyền Thắng quay sang nhìn Quý Thiếu Khanh: "Ngươi nghe rõ chứ? Từ Nguyên sư huynh cũng không đến mức nói dối giúp chúng ta đâu ha? Bây giờ có thể tránh ra được chưa?"
"Đương nhiên, Từ sư huynh đã nói như vậy, đương nhiên là không có vấn đề gì."
Quý Thiếu Khanh cười cười: "Vậy mời Khương Vọng đến nhận người đi, Quý mỗ tuyệt đối không ngăn cản."
Mồm thì nói không ngăn cản, nhưng vẫn cắn chặt lấy điều kiện chỉ có Khương Vọng mới được dẫn người đi!
Ai cũng biết, trước khi Khương Vọng lên đường vào Mê giới, Trúc Bích Quỳnh đã hấp hối. Nguy hiểm chính là dùng tính mạng của Trúc Bích Quỳnh để ép Khương Vọng phải hoàn thành nhiệm vụ rửa tội trong thời gian ngắn.
Nhóm Trọng Huyền Thắng qua đây nhiều lần chính là để đảm bảo an toàn cho Trúc Bích Quỳnh trước khi Khương Vọng trở về, không thể để đến khi hắn liều mạng chiến đấu trở về, lại trở thành công dã tràng!
Quý Thiếu Khanh đương nhiên hiểu tâm trạng của họ, nhưng vì ghét họ, nên hắn mới cố tình làm khó, nhất quyết không cho họ cứu chữa Trúc Bích Quỳnh!
Từ Nguyên cau mày, không hiểu Quý Thiếu Khanh cứ nhất định phải kéo dài thời gian để làm gì, sớm hay muộn một chút thì cũng có thay đổi gì được kết quả đâu, Chỉ vì muốn làm khó Khương Vọng, mà lại làm mất đi khí độ của Điếu Hải Lâu.
Hắn nhìn không thuận mắt, nên lên tiếng: "Quý sư đệ, Thiên Nhai Đài đâu có cần ngươi phải đích thân trông coi? Mấy ngày nay ngươi rảnh rỗi lắm đúng không?"
Cơ hội thăng tiến của phe Cố Hoài Tín bị cắt đứt ở Thiên Nhai Đài, bao nhiêu trù tính đều thành công cốc, chẳng phải bây giờ “rất rảnh rỗi’ hay sao.
Nhưng hắn không biết, Quý Thiếu Khanh đâu có cần lý do, hắn ta chỉ muốn làm khó đám Trọng Huyền Thắng, để xả bớt oán khí trong lòng mà thôi.
Nên hắn chỉ đáp: "Ta biết Từ sư huynh mấy ngày nay bận rộn nhiều việc, tất nhiên là đâu có bận tâm tới những việc vặt. Nhiệm vụ trông coi Thiên Nhai Đài tuy không có lệnh của sư trưởng, nhưng Thiếu Khanh tự nguyện đến đây, là để bảo vệ thể thống và uy nghiêm của Điếu Hải Lâu ta, đây là trách nhiệm mà mọi đệ tử Điếu Hải Lâu đều không thể trốn tránh!"
"Đủ rồi!" Khương Vô Ưu cau hàng mày dựng thẳng, giận dữ: "Tội cũng đã rửa, kiểm chứng cũng đã xong, còn ở đây vòng vo lắm lời, thật tưởng có thể ỷ vào thân phận Điếu Hải Lâu thì muốn làm gì thì làm hử? Nghĩ họa kích của bản cung không sắc bén phải không?"
"Sao cung chủ lại nói thế! Cái gì mà vòng vo lắm lời? Ta đã nói rồi, Khương Vọng tới là có thể dẫn người đi bất cứ lúc nào. Việc này có vấn đề gì à?" Quý Thiếu Khanh chẳng hề sợ hãi nhìn nàng: "Cung chủ điện hạ, ta phải nhắc ngài, đây là Hoài Đảo!"
Thậm chí hắn còn khiêu khích nhìn đám Trọng Huyền Thắng: "Nếu các ngươi muốn gây sự, tuy Thiếu Khanh bất tài nhưng dũng khí phụng bồi thì vẫn có!"
Ngũ Phủ của hắn đã viên mãn, nắm trong tay hai thần thông, dù chỉ xét về chiến lực thì so với đám con cháu đại tộc danh môn trước mặt này, hắn cũng không hề yếu. Chưa kể nơi này là Thiên Nhai Đài!
Quý Thiếu Khanh nói xong, các giáp sĩ giáp đen đang đứng khắp nơi trên Thiên Nhai Đài đều quay qua nhìn về phía bên này.
Dù Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng có bối cảnh thế nào, gây sự ở Hoài Đảo, đối đầu với người Điếu Hải Lâu thì chỉ có chịu thiệt thòi. Nếu ngay cả đám tiểu bối như bọn họ mà còn không áp chế nổi, thì Điếu Hải Lâu cũng đừng nói tới việc thống nhất các đảo gần biển nữa!
"Bây giờ ta nói với tư cách là một thành viên của Trấn Hải Minh, Vô Đông đảo."
Trọng Huyền Thắng nheo mắt lại: "Nếu Trấn Hải Minh muốn thật sự thống nhất khu vực gần biển, thì trước hết phải biết thưởng phạt phân minh, tuân đạo lý, giữ kỷ cương! Khương Vọng đã hoàn thành rửa tội, Trúc Bích Quỳnh bây giờ là vô tội, ngươi dựa vào đâu mà vẫn giam giữ nàng ta?"
Những người thân cận đều biết, tên mập này khi nheo mắt, đồng nghĩa đã sinh ra sát cơ.
Tiếc thay Quý Thiếu Khanh không biết, mà dù có biết, thì dựa vào Điếu Hải Lâu, hắn cũng chẳng quan tâm.
Hắn chỉ đáp: "Nếu ta nhớ không nhầm, lâu chủ chúng ta đã nói rất rõ ràng, sau khi Khương Vọng hoàn thành rửa tội thì có thể đưa nàng ta đi."
Hắn lướt mắt qua Trọng Huyền Thắng, Khương Vô Ưu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, nhấn mạnh: "Là Khương Vọng đưa nàng ta đi, chứ không phải bất kỳ ai trong các ngươi."
Sau đó thậm chí còn quay lại nhìn Từ Nguyên: "Từ sư huynh, người ta tặng ngươi một cái Hải Cương bảng, là ngươi liền quên lời lâu chủ? Hay là sư đệ cũng tặng cho ngươi một tấm, chỉ mong ngươi đừng quên gốc! Thế nào?"
"Ngươi!"
Từ Nguyên giận đến đỏ mặt, nhưng không có lời nào để phản bác.
Bởi vì những gì Quý Thiếu Khanh nói là sự thật.
Dù lúc đó Nguy Tầm chỉ nói miệng suông, chắc sẽ không nghiêm khắc đến mức bắt Khương Vọng phải tự mình hoàn thành rửa tội và trở lại Thiên Nhai Đài mới được đón Trúc Bích Quỳnh.
Nhưng lỡ đúng vậy thì sao?
Ai dám đi hỏi Nguy Tầm xin bằng chứng?
Quý Thiếu Khanh coi mỗi lời của lâu chủ Điếu Hải Lâu là chân lý, ai dám nói hắn sai?
Khương Vô Ưu, Trọng Huyền Thắng không thể tìm ra cái sai kia.
Từ Nguyên là đệ tử Điếu Hải Lâu, càng không thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận