Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1068: Khỏa thân ngậm ngọc (2)

Trường Sinh cung chủ bị cuốn vào án đâm quân, chuyện này ở bất cứ nước nào, triều đại nào, cũng đều đồng nghĩa… với vô số máu tươi.
Người đang nắm lợi thế mạnh nhất trong cuộc chiến tranh giành vị trí trữ quân Đại Tề hôm nay có vẻ phải rời khỏi cuộc chơi. Đây là đại sự liên quan đến toàn bộ Tề Quốc, không ai có khả năng không để ý đến.
Chỉ có vị thiên tử ngồi trên long ỷ là vẫn giống như mọi ngày, không một chút gợn sóng.
Đế tâm khó dò.
Bất kể như thế nào.
Dày vò cũng được, chờ mong cũng được.
Hai canh giờ trôi qua, tấu sự không yên lòng cuối cùng cũng kết thúc.
Những kẻ thù chính trị xưa nay luôn hứng thú với việc tranh luận, hôm nay đều không có hứng. Quan viên cãi thắng không thấy hài lòng, quan viên lên tiếng nhận thua cũng không thấy uể oải.
Đại hoạn quan Ty Lễ Giám Hàn Lệnh, tiến ra trước Đan bệ, tuyên bố: "Bãi triều!"
Nhìn từ góc độ của Hàn Lệnh, văn võ bá quan như thủy triều rút lui, tuôn ra khỏi Tử Cực điện, tỏa ra quảng trường khổng lồ, chảy về khắp hướng.
Thứ duy nhất không thay đổi chính là điểm đen và khoảng không xung quanh nó.
Hoàng đế bệ hạ Đại Tề không lên tiếng.
Hàn Lệnh cũng biến thành bức tượng.
Chắc là chưa qua bao lâu, nhưng cảm giác đã rất lâu sau.
Hoàng đế đứng dậy.
Hàn Lệnh há miệng định hô "khởi giá", nhưng Hoàng đế đã đưa tay lên ép xuống.
Là Đại hoạn quan thân cận nhất của thiên tử Đại Tề, Hàn Lệnh từ đầu đến cuối không hề quay đầu, nhưng tiếng định hô đã được nuốt xuống.
Hoàng đế rời khỏi long ỷ, đi xuống Đan bệ.
Lúc này đã là giờ Thìn, là giờ ‘ăn sáng’, dân chúng bình thường đều đã đang dùng điểm tâm.
Sắc trời đã sáng choang.
Xích Nhật châu lơ lửng trong Tử Cực điện đã sớm thu ánh sáng về.
Hoàng đế chậm rãi đi ra, mỗi một bước đều như dẫm lên ánh sáng dưới chân.
Lúc ông ta ra khỏi Tử Cực Điện, đứng trên bậc thang cao cao.
Trên quảng trường đá trắng khổng lồ đã chẳng còn ai, trừ Khương Vô Khí.
Kẻ để trần thân trên, quỳ dưới đất, tóc tai rối tung, kia là con trai của ông ta.
"Người này là giống ta!"
Thiên Tử chợt nhớ tới câu mà mình từng nói.
Thế là, ông ta rũ mi nhìn xuống.
Đầu tiên là nhìn quảng trường khổng lồ lát bằng đá trắng trước mặt, nhìn đến cái đầu gối dán chặt với mặt đất, dần lên tấm thân gầy gò để trần, lên gương mặt anh tuấn, nếu không phải mang sắc khí bệnh tật, có lẽ gương mặt này sẽ xuất sắc hơn một chút.
Khương Vô Khí thân trần, tóc rối tung, quỳ trên mặt đất, không thể gọi là ung dung.
Thiên tử nhìn vào mắt của hắn, sau đó nhìn miếng bạch ngọc hắn ngậm trong miệng.
Miệng ngậm bảo, là lễ tang của quý tộc.
Đây là ý của Khương Vô Khí, hắn tự biến mình thành một người chết.
Hồi trước, lẽ ra Khương Vô Khí đã chết rồi.
Từ hồi... còn ở trong bụng mẹ.
Đó là mùa đông năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám, Tề đế tự mình lãnh binh ở bên ngoài, chinh phạt Bất Thần.
Mẫu thân Khương Vô Khí, Lôi Quý Phi, lúc ấy đang mang thai bị người ta ám sát ngay trong hoàng cung Đại Tề. Trước khi chết, bà ấy đã dùng hết sức lực bảo vệ cái bụng của mình.
Lúc cường giả trong cung chạy tới, thích khách đã tự hủy.
Đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra, hung thủ phía sau màn là ai.
Đến lúc Tề đế trở về, nhìn chỉ còn nhìn thấy thi thể Lôi quý phi và đứa nhỏ bị mổ lôi ra.
Tề đế rơi lệ nói: "Ái phi mặc dù bỏ ta, nhưng không bỏ con ta!"
Nên mới đặt tên là Vô Khí, nghĩa là không vứt bỏ.
Lúc Khương Vô Khí còn là thai nhi, đã bị tổn thương chắc chắn phải chết, là nhờ cường giả trực đêm trong cung hôm ấy liều mình đến cứu, mới giữ được một đường sinh cơ.
Nhưng cũng chỉ là một đường sinh cơ.
Mặc dù Tề đế có năng lực thông thiên triệt địa, nhưng một đứa trẻ vốn sinh ra đã quá yếu, phải mổ để lấy ra, thì không đủ sức chịu nổi một thủ đoạn nào của ông ta.
Sau khi sương độc nhập vào thân, không còn thuốc nào chữa được. Càng lớn lên, sương độc càng nặng, ngấm vào mạng càng sâu. Viện trưởng Thái Y viện năm đó đã kết luận đứa nhỏ này không sống quá mười tuổi.
Năm Khương Vô Khí chín tuổi, Tề đế định thay máu đổi cốt, đắp nặn lại thân thể mới cho hắn, dùng bí pháp của hoàng thất trừ sạch hết Mệnh Sương Độc.
Lúc ấy chín tuổi, hắn chỉ hỏi một câu: "Sau khi thay máu đổi cốt, ta còn là hoàng tử Đại Tề không?"
Đáp án dĩ nhiên là không.
Dù Tề đế có yêu hắn đến mức nào, cũng không có khả năng lấy cốt huyết của đứa con gái khác của mình để đổi qua cho hắn.
Vì thế Khương Vô Khí từ chối.
Hắn thà chết, còn hơn sống tầm thường cả đời. Khương Vô Khí hắn có chết cũng phải chết với thân phận là dòng dõi quý tộc Thiên Hoàng.
Nếu không nữ nhân kia, mẫu thân của hắn cố gắng giãy giụa trong đêm lạnh lâu như vậy, là vì cái gì?
Trước chín tuổi, hắn tập võ để khỏe thân, điều hòa cơ thể.
Sau chín tuổi, hắn khai mạch tu hành.
Hắn bị trúng Sương độc, Sương độc sẽ cùng phát triển, cùng lớn lên với tu vi của hắn, hắn càng mạnh thì sẽ chết càng nhanh. Nhưng chỉ khi trở nên mạnh hơn, hắn mới có cơ hội thay đổi vận mệnh.
Đây là một sự mâu thuẫn, nghịch biện.
Bất kể kết quả nào, thì đích đến cũng đều là cái chết.
Không một ai nghĩ hắn có thể sống sót, thế nhưng hắn lại sống.
Không chỉ sống qua cái kiếp mười tuổi kia, mà còn sống tới hôm nay.
Không chỉ sống đến hôm nay, còn khiến Hoàng đế tự mình đốc thúc dựng nên Trường Sinh cung cho hắn, trở thành một trong những người có hy vọng tranh đoạt vị trí người kế vị nhất Đại Tề!
Từ lúc sinh ra, hắn đã không ngừng giãy giụa đến bây giờ.
Lúc nào hắn cũng chấp chới như có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng nhiều năm chập chờn trong gió, hắn vẫn cứ chập chờn, và tỏa sáng càng ngày càng chói mắt.
Hôm nay Khương Vô Khí quỳ gối ở đây, tỏ vẻ mình đã là người chết.
Trái tim của Hoàng đế Đại Tề sao có thể không gợn sóng!
Thiên tử thừa mệnh trời, thống ngự vạn dân, trời sinh đã là người cô đơn.
Nhưng ông ta thật sự có thể không có chút tình cảm nào ư?
Lần xuất chinh năm Nguyên Phượng thứ ba mươi tám đó, là lần cuối cùng Tề Thiên Tử ngự giá thân chinh.
Từ đó về sau, ông ta không rời khỏi thành Lâm Truy nữa.
Tấm lòng khó dò của bậc thiên tử hôm nay, có nhớ tới đêm giá buốt của năm đó hay không?
Trên quảng trường trước Tử Cực điện, không một triều thần nào dám lưu lại.
Chưởng ấn đại hoạn quan Ty Lễ Giám lặng lẽ đứng bên cửa chính của Tử Cực Điện, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất, không có bất cứ cảm giác tồn tại nào.
Hoàng đế bệ hạ Đại Tề đi xuống bậc thang cao, đi đến trước mặt Khương Vô Khí, đưa tay lấy miếng bạch ngọc hắn ngậm trong miệng ra.
Từ nhỏ Khương Vô Khí đã ngâm mình trong ao thuốc mà lớn lên, rất là sợ lạnh. Vậy mà hôm nay, hắn lại để trần quỳ đợi bên ngoài Tử Cực điện.
Mỗi một luồng gió lạnh đối với người trúng phải Sương độc như hắn, đều đau đớn hơn là bị dao cắt thịt.
Nhưng tiếng ho khan của hắn ta đã ngừng trước khi Hoàng đế đi ra.
Hắn cố nén không ho một tiếng trước mặt Hoàng đế.
Dù những năm gần đây, những tiếng ho khan không nhịn được kia, đã trở thành phương thức duy nhất khiến hắn đỡ đau đớn.
Nhưng hắn muốn mình mạnh hơn.
Hắn mím chặt môi không nói một lời, khóe mắt có nước mắt lăn xuống.
Nước mắt này, nóng rực.
Hoàng đế Đại Tề cầm miếng bạch ngọc trong tay, lẳng lặng nhìn hắn.
Im lặng một hồi, sau đó hỏi: "Khương Vô Khí, ngươi có sai người ám sát trẫm không? Ngươi có phái người đi Cửu Phản Hầu Linh Từ, viết tên trẫm bằng máu không?"
Khương Vô Khí chảy nước mắt: "Tuy không phải nhi thần làm, nhưng... nhi thần có tội thất sát!"
Hoàng đế lạnh nhạt nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Tội thiếu giám sát, tội không đáng chết."
Khương Vô Khí chống tay xuống đất, cúi đầu, nghẹn ngào gọi: "Phụ hoàng..."
Hoàng đế Đại Tề lật tay: "Khối ngọc này, trẫm nhận."
Rồi vung tay áo, xoay người bước đi nhanh.
Hàn Lệnh vội đuổi theo.
Cao giọng hô: "Khởi giá!"
Tiếng hô vang đi cực xa trên quảng trường rộng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận