Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1641: Câu chuyện đảo núi lửa (1)

Số phận luôn thúc đẩy mỗi người đi về phía trước, bất luận ngươi là hiền hay ngu, muốn hay không muốn.
Cuộc sống bị Họa Đấu nuôi nhốt đã kéo dài nhiều ngày.
Chật vật đương nhiên chật vật, bất đắc dĩ cũng khó tránh khỏi bất đắc dĩ.
Nhưng thời gian là kiên quyết nhất, mặc kệ ngươi có chuẩn bị hay không, đều là rời đi như vậy.
Mỗi ngày Khương Vọng đều ở trong sào huyệt của Họa Đấu, ngoại trừ tu hành vẫn là tu hành, lại chính là lặp đi lặp lại ăn hỏa liên, phun lửa…
Phun tới mức mình sắp phải phun ra máu.
Tam Muội Chân Hỏa càng thêm tinh thuần, “Tam Xoa” cũng càng thêm tinh thần, da lông bóng loáng, vừa nhìn đã biết có thể hầm là rất thơm, nếu như có thể hầm.
“Tam Xoa” là nhũ danh Khương Vọng đặt cho Họa Đấu vương thú, bởi vì cái đuôi của nó có ba xiên mà đặt tên vậy.
Dù sao thì Họa Đấu vương thú cũng không nghe hiểu tiếng người, tiếp nhận cũng không có gì đáng kể.
Đương nhiên, Họa Đấu vương thú thú cố ý biến điệu, dùng tiếng rống để chỉ đạo Khương nào đó, Khương Vọng cũng nhớ rất rõ ràng…
Có thể trong hệ thống ngôn ngữ của Họa Đấu, tiếng đó chính là ý đầu bếp cũng không chừng.
Tóm lại song phương đã quen thuộc với nhau đến mức đã đặt nhũ danh cho đối phương.
Đương nhiên, vẫn không thể xem như là bằng hữu.
Bởi vì Tam Xoa chưa bao giờ buông lỏng cảnh giác đối với Khương Vọng, đám vệ sĩ canh giữ bốn phía hồ dung nham cũng chưa bao giờ giảm bớt.
Trong mắt Khương Vọng, đây không thể nghi ngờ chính là bằng chứng việc Tam Xoa không thích kết giao bằng hữu…
Ác cẩu này khẳng định có tuổi thơ bi thảm, mới quái gở như thế, tràn ngập đề phòng với thế giới này, không thể tiếp thu thiện ý của người khác.
Tuy cung cấp Tam Muội Chân Hỏa cho Tam Xoa đã là một loại thói quen, nhưng mỗi lần Khương Vọng vẫn phải tử đấu một trận, mới chịu ngoan ngoãn phun lửa.
Thân là Họa Đấu vương, Tam Xoa đương nhiên có lúc không kiên nhẫn, ví dụ như trực tiếp động thủ đánh Khương Vọng gần chết.
Khương Vọng thì sau mỗi lần bị thương tổn thực chất, không tiếc chủ động áp chế hạt giống thần thông của Nội Phủ thứ nhất, để Tam Muội Chân Hỏa suy yếu đến trình độ tương ứng. Vì để Tam Xoa hiểu được, thương tổn hắn thì sẽ không chiếm được chân hỏa chất lượng cao.
Chỉ có để hắn sung sướng đầm đìa lại không bị trọng thương chém giết một trận, mới có bữa ăn Tam Muội Chân Hỏa tiêu chuẩn cao nhất dâng lên.
Dần dà, chiến đấu cũng thành thói quen.
Trong quá trình bị Tam Xoa thuần hóa, hắn cũng đang thử “thuần hóa” Tam Xoa… Tuy rằng hắn mới là người bị nuôi nhốt.
Đàn Họa Đấu này không dễ lừa gạt.
Nhận thức này khắc sâu trong lòng Khương Vọng.
Hắn dùng thời gian vài ngày thử nghiệm một số đạo thuật hệ Hỏa có uy năng thỏa đáng để cho mấy tên đầu lĩnh Họa Đấu làm công việc luân phiên trông coi. Chung quy kiếm ăn là phải có chút quen biết.
Nghĩ Khương Thanh Dương hắn cũng là nhân vật thuộc làu sử sách, nghĩ tới những anh hùng mà sử sách ghi lại, không khỏi có chút ý nghĩ sâu xa.
Ví dụ như một cuộc cách mạng Họa Đấu oanh oanh liệt liệt, lật đổ sự bạo ngược vô sỉ, độc hưởng bữa tiệc Tam Muội Chân Hỏa của Họa Đấu vương thú.
Nhưng đừng nói là làm cách mạng, chỉ cần hắn bước ra khỏi hồ dung nham, lập tức sẽ nghênh đón tiếng gào thét cảnh cáo, nhe răng uy hiếp.
Lúc ăn hiếu kính lắc đầu vẫy đuôi, lúc phòng bị vượt ngục lại mặt lạnh vô tình.
Sự vô sỉ xảo trá này là nhất mạch tương thừa, chỉ có thể nói đúng là bộ hạ của Tam Xoa mang theo…
Lộ số chính biến chết yểu rồi, hồ dung nham không thể rời khỏi nửa bước, lại không có cách liên hệ với những người khác.
Cũng chỉ có tu luyện ngày qua ngày.
Đôi khi Khương Vọng sẽ nhớ tới Tả Quang Thù, cũng không biết tiểu tử này và mấy người Khuất Thuấn Hoa đã thăm dò đến vị trí nào, có đi đến Bắc Cực Thiên Quỹ sơn, lấy được Cửu Phượng chi chương hay không.
Có đôi khi cũng sẽ nghĩ, có thể hành trình Sơn Hải cảnh của những người khác đã kết thúc hay không?
Có phải chỉ còn sót lại một mình hắn còn ở trong sào huyệt của Họa Đấu mòn mỏi chờ đợi cơ hội?
Loại suy nghĩ này không thể nghi ngờ là tương đối giày vò người ta.
Hắn không hề nghi ngờ chính mình có thể tu thành Thần Lâm trong hang ổ của Họa Đấu, có cường giả như Tam Xoa bồi luyện, hắn cũng càng ngày càng có thể nắm giữ được lực lượng của mình tại tầng thứ Ngoại Lâu, các phương diện đều đang hướng về tuyệt đỉnh.
Nhưng ở Sơn Hải cảnh thành tựu Thần Lâm lại giết ngược Họa Đấu vương thú, tuyệt đối là lựa chọn bết bát nhất.
Khương Vọng thà rằng tự sát rời khỏi Sơn Hải cảnh, tổn thất ba thành thần hồn bản nguyên chứ sẽ không chọn con đường này.
Nếu đây là một thế giới hư ảo, như vậy một bước thành tựu Thần Lâm ở chỗ này là vô nghĩa, tiêu hao bao nhiêu tích lũy một cách uổng phí.
Nếu đây là một thế giới chân thực, vậy hậu quả còn đáng sợ hơn nhiều. Thành tựu Thần Lâm ở đây, chính là chặt đứt con đường Động Chân của hiện thế.
Khương Vọng hắn sao lấy Thần Lâm làm điểm cuối được?
Đương nhiên, tự sát cũng không phải là con đường hắn sẽ lựa chọn.
Lao vào chém giết kỹ không bằng người, chết thì chết thôi. Nếu may mắn sống sót, thì tuyệt tối không nên có ý nghĩ tự tước thần hồn bổn nguyên.
Hắn một đường tu hành đến đây, mỗi một phần thực lực đều chất đầy bằng mồ hôi xương máu, có được không dễ.
Nếu hắn dễ dàng cắt bỏ, đó là phủ định ngày ngày đêm đêm một đường đi tới, là phủ định bản thân chiến đấu hăng hái trong từng câu chuyện.
Cho dù những người khác đều đã thực sự hoàn thành hành trình Sơn Hải cảnh, và đã rời khỏi nơi này.
Hắn cũng sẽ ở lại một mình, chờ đến lúc cơ hội phá giải khốn cảnh xuất hiện.
Dù không đợi được cơ hội như vậy, hắn cũng phải thử sáng tạo ra.
Tuy rằng không thể ở đây thành tựu Thần Lâm, nhưng nếu như ở đây đi đến cực hạn của Ngoại Lâu cảnh thì sao?
Lấy biểu hiện chiến lực cực hạn của Ngoại Lâu cảnh, có thể chạy thoát từ trong tay Tam Xoa hay không?
Khương Vọng biết rất rõ chênh lệch giữa hắn và Họa Đấu vương thú, nhưng hắn vẫn có tự tin đối với bản thân không gì sánh kịp.
Hắn biết hắn có thể.
Cho nên trong khốn cảnh Họa Đấu rình mò xung quanh, mỗi ngày hắn vẫn yên lặng tu hành.
Bởi vì không thể làm bất kỳ chuyện gì khác, ở chỗ này cũng không bị bất luận kẻ nào hoặc là sự tình gì quấy nhiễu, ngược lại hắn cảm thấy hiệu suất tu hành càng cao hơn.
Đương nhiên, việc bồi luyện của Tam Xoa cùng từng đoá hỏa liên là tuyệt đối không thể bỏ qua công lao.
Nghĩ đến Khương tước gia hắn, ở Tề Quốc cũng miễn cưỡng xem như quan to lộc hậu, lại chưa bao giờ dùng qua dược liệu hệ Hỏa phẩm chất như vậy.
Không chỉ có thể đề thăng sự nắm giữ của hắn đối với nguyên lực hệ Hoả, thậm chí đối với Tam Muội Chân Hỏa cũng có bổ ích không nhỏ.
Đáng tiếc mỗi ngày Họa Đấu chỉ cho một đóa.
Tên tặc tử Tam Xoa kia mỗi ngày đều nhất định phải đến ăn uống một trận, khiến hắn dư ra không biết bao nhiêu thần thông hỏa để nghiên cứu, nếu không lúc này Tam Muội Chân Hỏa cũng nên có sự đột phá về chất.
Nói đi cũng phải nói lại, hồ dung nham Tam Xoa dùng để nuôi nhốt hắn cũng không phải là vật phàm.
Ngày ngày ngâm mình trong hồ dung nham này, sự khống chế đối với Hỏa nguyên ngày một tăng lên, các lộ đạo thuật hệ Hoả càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Hiện tại hắn không có việc gì sẽ ở trên mặt hồ tạo Diễm Hoa Phần Thành để chơi, càng ngày càng chơi hoa lệ tinh xảo, đương nhiên cũng càng ngày càng cường đại.
Thậm chí Chích Hỏa Cốt Liên ở sau lưng đều ẩn ẩn có thăng hoa, dù sao tiền thân chính là Hỏa chi đồ đằng, rất thích hợp với loại địa phương Hỏa nguyên dồi dào này.
Có một số thời khắc suy nghĩ bất định, đặc biệt gian nan, trong lúc tu hành khắc khổ cũng trôi qua như vậy.
“Ngao!”
Khương Vọng vừa nghe thấy âm thanh quái dị này, liền biết là Tam Xoa lại tới tìm hắn.
Một tiếng này, là đang gọi tên của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận