Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 193: Núi non sông ngòi

Đinh...
Âm thanh nhỏ bé vang lên lại như xé rách hắc ám. Trên đài cao dường như chưa từng xảy ra biến động nào, chỉ có Khương Vọng và Khương Vô Dong đứng đối mặt nhau. Mũi kiếm hướng về mũi kiếm. Chúng chỉ giao kích một lần rồi lại trở về trạng thái nhu hòa như thế.
Nhưng... một cỗ khí lãng khổng lồ bỗng nhiên tràn ra giống như cuồng phong gió thổi, ở dưới đài người nào tu vi hơi yếu là lung lay muốn ngã.
Khương Vọng và Khương Vô Dong cũng bay lùi về sau.
Khương Vô Dong ra vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ, Khương Vọng có thể tiếp được một chiêu mây tím che lấp mặt trời của hắn, có thể chống được thất chi kiếm thuật của Đại Tề.
Trong lúc mọi người bị cuồng phong bạt trở lại, đám mây tím đã lại nhuộm lên hai người. Công pháp chí cao của hoàng thất Đại Tề chính là Chí Tôn Tử Vi Trung Thiên Điển.
Kiếm thuật, thế thuật, đạo thuật, đồng thuật... không có thứ nào mà không có uy năng bao trùm các tông môn. Hắn cơ hồ không có nhược điểm, cũng là nguyên nhân hắn chẳng thèm ngó ngàng tới Thiên Phủ bí cảnh.
Nhưng Khương Vọng mới lùi lại nửa thân người đã phun ra một ngụm máu tươi, gắng gượng đè ép cơ thể ngừng lại. Mái tóc trắng của hắn tung bay, một hư ảnh bụi gai mờ ảo hiện ra. Từ bụi gai này sinh ra một con đường ở phía trước. Một cảm giác đau nhói kịch liệt hiện lên nhưng hai mắt Khương Vọng lại bừng sáng.
Đạo thuật Kinh Cức Quan Miện! Hiệu quả là uy lực của môn đạo thuật sau đó sẽ được nâng lên.
Khương Vọng đánh giá cao thực lực của Khương Vô Dong, tại thời điểm đối phương tung chiêu hắn đã chuẩn bị sẵn môn đạo thuật này. Hắn chịu thương tổn để ngăn cơ thể bị đẩy lùi về sau cũng vì để giành lấy tiên cơ.
Thời điểm Kinh Cức Quan Miện xuất hiện, trước người Khương Vô Dong nở ra ba đóa hoa bằng hỏa diễm. Trong mắt Khương Vô Dong thấy rõ, một đóa hoa hỏa diễm có uy năng mạnh hơn hai đóa hoa còn lại. Nguyên lực bên trong đóa hỏa diễm bị phát tán rồi từ từ tiêu tan. Sau đó nhuyễn kiếm của hắn vung lên, hai đóa hỏa diễm còn lại cũng dễ dàng bị cắt đôi. Nhưng chớp mắt sau đó, lông tơ hắn dựng đứng cả lên.
Khương Vọng đã cầm kiếm lao tới.
Hắn đến từ một thành nhỏ ở Trang quốc.
Hắn bước ra từ U Minh tử vực thất thủ.
Thiếu niên mười tám tuổi độc hành qua các nước, không quản trèo đèo lội suối, chuyên tâm luyện kiếm. Mỗi ngày hắn đều dốc ra toàn lực vì mục đích trở nên mạnh mẽ hơn.
Một kiếm này trải qua vạn dặm, là hết thảy kinh lịch Khương Vọng đã qua.
Núi non sông ngòi chi kiếm!
Khương Vô Dong muốn tránh đi mũi nhọn nhưng hắn phát hiện ra mình không thể tránh được.
Một kiếm của đối phương quá ảo diệu, xa xôi. Khương Vô Dong nỗ lực vung nhuyễn kiếm lên nhưng thanh kiếm dễ dàng bị đẩy sang một bên.
Kiếm của đối phương vừa dày vừa nặng. Một kiếm như đã dung hợp trời đất, sông núi. Khương Vô Dong điên cuồng suy tính giải pháp, trong đầu hắn hiện ra rất nhiều kỳ công dị thuật nhưng thân thể hắn vẫn đang rơi vào trạng thái không thể nhúc nhích.
Mũi của thanh Trường Tương Tư đang nhắm thẳng tới mi tâm của hắn. Chỉ cần đối phương đẩy tới trước, một thoáng qua thôi là mọi thứ sẽ biến thanh mây khói.
Hắn thua!
Đài cao tĩnh lặng, dưới đài cao còn yên lặng hơn.
Con cháu hoàng thất Đại Tề, hoàng tử thứ mười bốn đã bị đánh bại trong cuộc quyết đấu với đối thủ rồi ư?
Cho đến tận lúc này, mới có đệ tử Vương Di Ngô của Khương Mộng Hùng tạo ra truyền thuyết này. Tuy đối mặt với hắn lúc đó là hoàng tử Khương Vô Tà cường đại hơn nhiều, nhưng Vương Di Ngô là nhân vật như thế nào chứ? Là người được Khương Mộng Hùng hết lời khen ngợi. Khương Vọng có thể so sánh với Vương Di Ngô được sao?
Đám người quay ra nhìn nhau, ánh mắt đầy kinh ngạc không thốt lên lời.
Liêm thị gia lão Liêm Lô Nhạc mở to hai mắt không thể tin nổi. Tộc trưởng Liêm Chú Bình nheo mắt lại, hắn cảm giác được cảnh tượng hợp tác đẹp đẽ giữa đôi bên đang từ từ tan biến. Ngoài Trọng Huyền Thắng ra, có lẽ không ai có mặt ở đây có thể tưởng tượng ra được kết cục như thế này.
Khương Vọng chỉ kiếm về phía Khương Vô Dong.
“Ta đồng ý đánh với ngươi một trận là chỉ muốn nói cho ngươi biết, bảo vật trong thiên hạ không phải cứ có đức như ngươi nói là có thể chiếm lấy. Lời ấy khiên cưỡng vô cùng. Bảo vật trong thiên hạ vốn thuộc về ai thì sẽ thuộc về người đó. Cái thứ Đức mà ngươi gọi cũng không có ý nghĩa như ngươi nói. Uy không phải là Đức. Uy chính là uy. Đức chỉ là Đức. Ngươi dùng cường quyền đè ép người khác, hoành đao đoạt ái thì lấy đâu ra Đức?”
“Hoàng thất Đại Tề cao quý cỡ nào? Mà ngươi không chỉ không có Đức, ngay cả uy cũng chẳng có. Ta thấy, ngươi chính là nỗi sỉ nhục của Tề thất mà thôi.”
Từng lời Khương Vọng nói ra sắc bén chẳng khác nào mũi kiếm của hắn. Để tránh phải chịu sự khuất nhục lớn hơn, Khương Vô Dong không dám vọng động, chỉ cắn răng.
“Kẻ thắng làm vua, thua thì làm giặc. Ngươi muốn nói gì thì cứ nói.”
Thấy khí phách đối phương đã không còn, Khương Vọng cười nhạt, tra trường kiếm vào vỏ. “Ngươi cũng xứng mang họ Khương?”
Không quan tâm đến cảm giác của Khương Vô Dong thế nào, ở bên dưới Trọng Huyền Thắng đã nhanh chóng đập tay vào người trung niên mặt trắng ở phía trước mà hét. “Nhanh lên, dám chơi phải dám chịu.”
Tên đại thái giám đi theo Khương Vô Dong lạnh lùng lấy ra một hộp vạn nguyên thạch ném về phía Trọng Huyền Thắng. Trọng Huyền Thắng mở hộp ra đếm, kiểm tra thật kỹ, xác nhận đúng là mười khỏa vạn nguyên thạch đảm bảo chất lượng mới cười ha hả.
“Hoan nghênh các ngươi lần sau lại tới đặt cược…”
Trong ánh nhìn đầy phức tạp của mọi người có mặt, nhóm phu kiệu một lần nữa nâng kiệu khiêng thập tứ hoàng tử rời đi. Cho đến lúc ra khỏi Nam Diêu Thành sắc mặt Khương Vô Dong vẫn chưa giãn ra.
Bị thua trận trước mặt mọi người, còn bị sỉ nhục là phế vật của Tề thất. Đây đúng là cảm giác nhục nhã hắn chưa từng trải qua. Những hệ luỵ từ việc này có lẽ còn lớn hơn tưởng tượng của hắn nhiều.
Hiện giờ hắn phẫn hận mà không biết phải phát tiết ra đâu.
Đi được một quãng xa Khương Vô Dong mới cắn răng, cả giận lầm bầm. “Nếu không phải phụ hoàng bất công, không chịu truyền hai bộ Thiên Kinh Địa Vĩ mạnh nhất trong Chí Tôn Vi Trung Thiên Điển cho ta thì hôm nay ta sao phải chịu nỗi nhục này?”
Hắn tức giận đấm mạnh tay xuống.
“Chỉ cần tu được một bộ thôi, hôm nay ta lật tay là có thể diệt Khương Vọng rồi.”
“Điện hạ bớt giận.” Đại thái giám đi theo ngưng trọng. “Hai bộ Thiên Kinh Địa Vĩ kia chỉ có thái tử mới có thể tu hành.”
“Không phải hù dọa ta.” Khương Vô Dong càng thêm giận. “Vậy sao tam tỷ, cửu ca, mấy người thập nhất vì sao cũng tu được?”
“Bọn họ…”, Viên đại thái giám ấp úng.
“Chỉ là bọn họ dựa thế lớn nhà ngoại mà thôi. Hoàng triều Khương thị của ta sớm muộn cũng sẽ bị huỷ trong tay đám ngoại thích này.”
Hắn vừa dứt lời, mười tên phu kiệu bỗng cứng đờ người, sau đó há miệng phun ra từng ngụm máu tươi. Máu tươi tuôn ra tạo thành mười đầu tơ máu chui vào bên trong kiệu.
Mỗi ngón tay của viên đại thái giám đều kết nối với một đường tơ máu kia, hắn nắm tay lại, những đường tơ máu lập tức biến mất. Mười tên phu kiệu ngã ầm ra đất. Bên trong kiệu, đại thái giám không hề nhúc nhích nhưng sắc mặt Khương Vô Dong vô cùng khó coi.
“Điện hạ.” Lúc này viên đại thái giám mới trầm giọng. “Ngài có biết những lời vừa rồi mà truyền đi thì ngài sẽ gặp phải chuyện gì không?”
“Năm trước cửu hoàng tử bại trong tay Vương Di Ngô, lấy vị thế thường ngày của hắn, ngài có nghe thấy tin tức nào về việc hắn mất khống chế bản thân hay không?”
“Thất ý nhất thời không đáng sợ. Hôm nay chịu mất mặt, ngày sau chưa chắc đã không còn cơ hội tái khởi. Chí ít các điện hạ khác cũng sẽ vì chuyện hôm nay mà buông lỏng cảnh giác với ngài, có thể không còn coi ngài là đối thủ của họ nữa. Nhưng ngài, ngay cả điểm ấy cảm xúc cũng không khống chế được, nhiều lần lỡ lời. Chúng ta liệu có nên rời khỏi đô thành làm một kẻ phú quý nhàn rỗi, miễn cho ngày nào lão nô cũng phải vì ngài lo lắng không yên? Cũng làm cho mấy trăm nhân khẩu trong cung có một con đường sống?”
Khương Vô Dong nhắm mắt lại một lúc, sau khi mở mắt ra hắn đã bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Ta biết rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận