Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2189: Tinh Nguyệt đều lạnh (1)

Hồi trước ở Đạo viện thành Phong Lâm, rõ ràng Trương Lâm Xuyên là người có thực lực mạnh nhất trong số các đệ tử nội viện, nhưng lúc nào hắn cũng ẩn mình bên dưới Chúc Duy Ngã và Ngụy Nghiễm, duy trì tư thái xuất sắc nhưng không loá mắt.
Giống như hiện giờ ở Quận Lộc Sương, hắn mượn xác của Lôi Chiêm Càn, nhưng mọi động tác đều núp bóng dưới cái mác Chu gia!
Trước đó Trương Lâm Xuyên không để lộ bất cứ một dấu hiệu tài năng nào, nhưng đến khi thành Phong Lâm gặp biến cố, lại đột nhiên ra tay, cường thế tập sát Ngụy Khứ Tật.
Loại cẩn thận và quả quyết này, cũng xuất hiện trong quá trình hắn mưu tính Thập Tứ, giết Lâm Hữu Tà!
Sự tàn nhẫn giết chết Lâm Hữu Tà, dứt khoát một đạo lôi quang giết Phương Trạch Hậu, lạnh lùng dùng nắm đấm đánh chết Ngụy Nghiễm, sao mà giống nhau đến vậy!
Trên đời này chỉ có một người như vậy, đều là Trương Lâm Xuyên hắn.
Nghe thấy Khương Vọng gọi tên mình.
Hắn lại vỗ tay:
"Đáp đúng."
"Ta đã biến thành bộ dáng này, mà ngươi cũng nhận ra ta."
Hắn cười, hỏi:
"Cái này gọi là gì nhỉ?"
Nụ cười của hắn vẫn đáng hận như thế:
"Đồng môn tình thâm? Tâm linh cảm ứng?"
Hắn đã chú ý tới Lôi Chiêm Càn trong một thời gian rất dài.
Từ lần đầu tiên khi người của Lôi gia tìm tới cửa, bị hắn kéo vào thế giới Vô Sinh, hắn đã bắt đầu quan tâm tới Lộc Sương Lôi thị. Nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn im miệng không nói, người mà Lôi Chiêm Càn không ngừng phái tới, thế giới Vô Sinh của hắn, ai đến cũng không từ chối, nhưng không hề gây ra động tĩnh gì.
Vì hắn hiểu rất rõ, sự tồn tại của Khương Vô Khí có ý nghĩa như thế nào đối với Lộc Sương Lôi thị. Đối với vị Trường Sinh cung chủ có hiền danh, có tư cách tranh đoạt vị trí đứng đầu bá quốc kia, hắn sẽ vô cùng là cẩn thận.
Điều kiện tiên quyết của thần thông Thế Mệnh vô cùng hà khắc, đoạn thời gian lúc mới vừa thay mạng xong, rất là dễ bị nhìn ra sơ hở, Tề quốc lại là một quốc gia cường đại, chỉ cần cử đại một người tới, cũng đủ sức nghiền nát hắn.
Nên trong một quãng thời gian rất dài, hắn chỉ chờ đợi.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi rất nhiều rất nhiều ngày mới đợi được đến lúc Khương Vô Khí từ trần, Lôi Chiêm Càn sa sút tinh thần...
Đến lúc đó, hắn mới lẻn vào Quận Lộc Sương, mò vào tổ trạch Lôi thị, chọn một ngày hoàng đạo, phá hủy ý chí, tiêu diệt thần trí, cuối cùng lặng yên không một tiếng động hoàn thành thế mạng Lôi Chiêm Càn.
Trở thành Lôi Chiêm Càn, chẳng khác nào đã chiếm được một chỗ cắm dùi ở Tề quốc, chiếm được một không gian phát triển tốt đẹp.
Đi theo quỹ đạo của thân phận Lôi Chiêm Càn, càng lên cao, số mệnh sẽ càng hợp nhất, sẽ càng khó bị phát hiện.
Hắn chính là Lôi Chiêm Càn, Lôi Chiêm Càn chính là hắn, mệnh số đã thay, ai nghi ngờ được!
Hắn đã ở Tề quốc hơn một năm, chỉ để làm nền cho sự chuyển biến của nhân vật Lôi Chiêm Càn. Qua thêm nửa năm nữa là có thể bắt đầu dần hiển lộ phong mang, cạnh tranh với những tuyệt thế thiên kiêu như Trọng Huyền Tuân, Khương Vọng.
Giống như lúc ở Đạo viện thành Phong Lâm, hắn cạnh tranh với Chúc Duy Ngã và Ngụy Nhiễm, đứng ở vị trí đầu bảng Đạo Huân.
Hắn trầm tĩnh phục chế tất cả mọi thứ của Lôi Chiêm Càn, và còn phát triển hơn, thong thả hoàn thành sự chuyển biến, đắp nặn tính cách, thủ đoạn hợp lý, cho nhân vật trưởng thành. Lấy quận Lộc Sương làm cơ sở, lấy thân phận Lôi Chiêm Càn làm trung tâm, bắt đầu dệt nên tấm lưới của mình.
Hắn đã ngồi lên chiếc thuyền lớn Tề quốc này, tất cả những gì Khương Vọng lấy được, là người thông minh và có sức mạnh cao hơn, đương nhiên hắn cũng sẽ lấy được.
Hắn lạnh lùng nhìn đế quốc Đại Tề phát triển không ngừng, nhìn Khương sư đệ đã từng đi theo sau mông mình từ từ trở nên tài hoa xuất chúng.
Hắn không chút hoang mang hay sốt ruột, hắn rất có kiên nhẫn và cẩn thận.
Để mặc cho những nhân vật đặc sắc kia thiết lập ván cờ, tranh đấu với nhau, giết nhau đến hoa cả mắt long trời lở đất, hắn vẫn lặng im chờ đợi, chỉ ra tay vào những thời điểm mấu chốt nhất, như đã từng đoạt thức ăn trước miệng cọp, trước đoạt Quỷ Môn quan, sau đoạt Bạch Cốt Thánh Khu.
Mãi đến cuối tháng tư năm nay, Trọng Huyền Thắng và Khương Vọng rời khỏi Tắc Hạ Học Cung, đi nghiêm tra biên quận, triệu tập rất nhiều nhân mạch tài nguyên, gióng trống khua chiêng đi tìm một tử sĩ tên là Thập Tứ.
Hắn nhìn thấy tầm quan trọng của Thập Tứ, ý thức được đây là cơ hội tuyệt hảo.
Trên người Thập Tứ này có ưu điểm rất lớn. Nếu khống chế được nàng ta, sẽ có cơ hội gây ảnh hưởng đến Trọng Huyền Thắng, ảnh hưởng đến Khương Vọng, từ đó sẽ hoàn thành bước nhảy vọt của Lộc Sương Lôi thị một cách nhanh hơn, hợp lý hơn, giúp hắn nhảy qua giai đoạn tích lũy, một bước đứng lên sân khấu cao hơn.
Hắn nghĩ mình rất hiểu về Khương Vọng, rất có lòng tin thiết lập lại giao tình trong thân phận mới với cái vị Võ An hầu Đại Tề này.
Nếu thất bại, thì cũng không sao, tiếp tục ẩn núp mà thôi. Tóm lại, chuyện này không có nguy hiểm gì đáng kể.
Hắn là một người rất giỏi diễn, cũng rất giỏi ẩn núp.
Nên hôm đó, khi phát hiện có thanh bài bổ đầu đang chạy đến, hắn lập tức từ bỏ hành động, làm ra vẻ mình chỉ đi ngang qua mà thôi.
Nhưng không ngờ... tay bộ đầu chỉ có tu vi Nội Phủ kia lại có đôi mắt nhạy cảm như vậy.
Bắt lấy dấu vết nhất định phải có của thân phận "Lôi Chiêm Càn", nảy sinh nghi ngờ với hắn!
Hắn quyết định rất nhanh, diệt ngay tức khắc.
Nên chuyện hắn từng gặp Thập Tứ lại trở thành điểm đáng ngờ lớn nhất.
Để giải quyết điểm đáng ngờ này.
Hắn kết hợp với ghi chép trong nội bộ Lôi gia về lịch sử rừng Dã Nhân, bắt một con Yêm Si về, cho nó lây dính khí tức rừng Dã Nhân, rồi dùng kỹ năng của Lôi Chiêm Càn hàng thật để đánh chết nó.
Bỏ ra khá nhiều công sức tạo nên dấu vết "trong rừng Dã Nhân", về chuyện các đội hái nấm của Lôi gia chết trong rừng Dã Nhân.
Dùng lý do hợp lý để giải thích nguyên nhân hắn xuất hiện ở rừng Dã Nhân.
Dù là Lôi gia hay chính hắn, thì mọi tình tiết, mọi phương diện đều ăn khớp, hoàn toàn có thể vượt qua điều tra.
Trừ phi có người tích cực đến mức phái đại quân đi lục soát rừng Dã Nhân, cày tung khu rừng to lớn này để tìm sào huyệt của con Yêm Si mà không thể nào tìm ra đó.
Nhưng đâu có ai dưới điều kiện mọi chứng cớ đều đã rõ mà lại còn đi bỏ công bỏ sức bỏ nhiều tiền để làm chuyện như vậy!
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc giải quyết cái lỗ thủng cuối cùng này, nhưng muốn từ trong ghi chép đã rõ ràng trong sách sử về rừng Dã Nhân, từ không có tạo ra một cái sào huyệt Yêm Si thực thụ, thật sự không phải là việc dễ, ít nhất cũng phải mất nửa năm một năm để tạo hình, tạo ra diễn biến.
Hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Điểm không may là, Lâm Hữu Tà xuất hiện ngoài ý muốn, làm rối loạn kế hoạch. Điểm may là, Lâm Hữu Tà này không thân không thích, đang định rời khỏi Tề quốc, chẳng có ai quan tâm.
Sau khi giết Lâm Hữu Tà, ba tháng liền sau đó, không có một chút gợn sóng nào.
Làm hắn tưởng chuyện này đã xong.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận giữ lại "Chứng cứ", vẫn thử diễn vô số lần khả năng bị truy xét đến Lôi gia, mình nên có biểu hiện thế nào, thậm chí còn bắt đầu đắp nặn sào huyệt Yêm Si ở trong rừng rậm dã nhân, định dựng nên một ổ Yêm Si, đến lúc đó, Lâm Hữu Tà hoàn toàn có khả năng gặp phải Yêm Si, bị Yêm Si ăn thịt. Hắn chỉ cần thêm một chút thời gian...
Khi đó, hắn sẽ không ngại lấy thân phận của Lôi Chiêm Càn, bày ra thiện ý, giúp Khương Vọng hoàn thành việc "báo thù" ở rừng Dã Nhân.
Đã từng là sư huynh đệ, lại thông qua một loại phương thức khác, lần nữa trở thành bằng hữu.
Chỉ tiếc...
Khương Vọng lại tìm tới cửa vào lúc này.
Tiếc là tên mập Trọng Huyền Thắng kia quá mức thông minh.
Tiếc là hắn bây giờ chỉ là thế thân, bản tôn chưa đến, không thể hiện được hết mọi mặt, không thể hiện được hết sức mạnh của mình, nên chỉ xử lý một nữ nhân Nội Phủ Cảnh cỏn con mà cũng bị để lại dấu vết.
Thuật Niệm Trần?
Rất hứng thú.
Nhưng trước đó, phải thử cứu vãn, giảm thiểu tổn thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận