Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 615: Bướu lạc đà

Đà Phong sơn chiếm diện tích rộng lớn, ở Trung vực vốn có địa thế bằng phẳng, thì nó xem như một ngọn núi lớn hiếm hoi.
Bởi vì giống như bướu lạc đà nên được gọi là Đà Phong. Nó có hai ngọn núi cao chủ yếu, được gọi là Đông Đà Phong và Tây Đà Phong.
Bình thường tu sĩ lên đường sẽ không dùng đến tốc độ cực hạn, dưới tình huống không ảnh hưởng đến chiến lực thì đó sẽ là tốc độ nhanh nhất.
Bởi vì trong thế giới siêu phàm, không ai biết nguy hiểm đến từ đâu, nếu không có chuyện quá khẩn cấp thì không người nào dùng tốc độ cao nhất để khiến tổn thất chiến lực cả.
Hơn nữa trong phạm vi của một vài thế lực lớn, nếu không hề cố kỵ mà bay nhanh, rất dễ bị coi là khiêu khích. Trừ phi khí tức đã được thế lực ở đó ghi lại, được chấp thuận thông hành trước đó.
Khương Vọng vẫn duy trì tốc độ chín thành, nhanh chóng lên đường.
Từ khi biết Hải Tông Minh muốn giết mình, ban ngày hắn vẫn luôn duy trì tốc độ này, buổi tối thì dừng lại tu hành, theo quy luật cực kỳ ổn định.
Làm vậy là duy trì thói quen lên đường ban đầu của hắn, tránh Hải Tông Minh sinh nghi. Đồng thời cũng tiện cho Hải Tông Minh nắm bắt hướng đi của hắn.
Mà Đà Phong sơn là chiến trường hắn dự kiến, sau khi tiến vào Đà Phong thì Hải Tông Minh có khả năng đánh tới bất cứ lúc nào.
Mỗi khi đi được nửa nén hương, Khương Vọng sẽ dừng lại dùng Hồng Trang Kính chiếu rọi hoàn cảnh trong phạm vi năm mươi dặm, đương nhiên, chủ yếu là quan sát tình hình ở phía Đông.
Còn về phần Hướng Tiền, y đã tiến vào Tây Đà Phong trước để gấp rút bố trí kiếm trận. Là người thừa kế của một trong ba phi kiếm tuyệt đỉnh của thời đại Phi Kiếm, thủ đoạn của y càng nhiều hơn so với Khương Vọng.
Một khi Khương Vọng phát hiện bóng dáng của Hải Tông Minh, hắn sẽ lập tức chạy về Tây Đà Phong, dẫn Hải Tông Minh vào kiếm trận.
Sắc trời tối sầm xuống.
Khương Vọng tìm một núi đá nghỉ chân.
Vị trí này không phải tùy tiện tìm đến, phía Đông đều bị núi đá và cây cối che lấp, không dễ bị lập tức nhìn thấy. Mà hắn thông qua Hồng Trang Kính quan sát hoàn cảnh, lại không lo tầm nhìn bị hạn chế.
Đã sắp ra khỏi Đông Đà Phong mà bóng dáng Hải Tông Minh vẫn chưa xuất hiện.
Nếu đi qua Tây Đà Phong, rời chỗ mai phục của Hướng Tiền thì Khương Vọng sẽ từ bỏ lần thử nghiệm này, quyết hạ vốn gốc để thỉnh Địa Ngục Vô Môn ra tay. Dân cư Trung vực đông đúc, thế lực khắp nơi, tiến lên tiếp sẽ rất khó tìm được hoàn cảnh trống trải rộng lớn như Đà Phong sơn, mai phục sẽ dễ xảy ra biến cố.
Mỗi đêm trên đường Khương Vọng đều tu hành. Nhưng tiến vào phạm vi Đà Phong sơn, đương nhiên Khương Vọng không dám liều mạng như vậy, hắn không tiếp tục tu luyện nữa, mà ngồi ở nơi đó, tiện tay bày ra một đoàn Đằng Xà Triền Bích, bao lấy Hồng Trang Kính, bản thân thì tiến vào thế giới trong gương, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là chuyện tương đối buồn tẻ, có lẽ trong cả đêm nay, trong phạm vi năm mươi dặm sẽ không có bất cứ thay đổi gì. Mà ngặt nỗi là mỗi một chút gió thổi cỏ lay, đều cần hắn cẩn thận quan sát, nếu không rất có khả năng sẽ bỏ lỡ.
Một khi bị Hải Tông Minh đánh cho trở tay không kịp, tất cả bố trí của hắn sẽ mất đi hiệu lực.
Khương Vọng kiên định, chú ý tình hình trong phạm vi chiếu rọi cực hạn của Hồng Trang Kính, hết sức chăm chú, không phân tâm một giây nào. Hắn không cho phép mình sơ suất lơ là.
Đại khái vào khoảng canh bốn, trong phạm vi chiếu rọi của Hồng Trang Kính có một bóng dáng chợt lóe rồi biến mất.
Hải Tông Minh tới!
Khương Vọng lập tức nhảy ra khỏi Hồng Trang Kính, không chần chừ chút nào.
Ầm ầm ầm bang bang, tiếng nổ tung vang lên, hắn lập tức hóa thành Diễm Lưu Tinh bay về hướng Tây.
Lúc đó, trăng sáng treo cao, sao băng lửa cắt ngang qua bầu trời.
Đúng là thời cơ tốt để giết người!
Sau khi Hải Tông Minh do thám biết Khương Vọng rời lãnh thổ Tề quốc, lão lập tức ý thức được đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Một thiên tài không ở Tề Quốc, không được Tề Quốc che chở, cũng chỉ là thiên tài mà thôi.
Nhân vật thiên tài đến mức nào cũng cần thời gian để trưởng thành.
Mà nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, khả năng lão đoạt lại Hồng Trang Kính sẽ càng ngày càng nhỏ.
Cho nên lão quyết đoán tuyên bố bế quan, trên thực tế lại lặng lẽ rời khỏi Huyền Nguyệt đảo.
Đương nhiên lão cũng không biết, chân trước mình vừa rời khỏi Huyền Nguyệt đảo thì sau lưng tin tức này đã bị "Tiết lộ" ra ngoài.
Hiện thế rộng lớn như thế, không mấy ai biết được Khương Vọng đi nơi nào, nhưng chuyện này cũng không phải vấn đề đối với Hải Tông Minh.
Lão dựa vào một bí bảo để truy tung Khương Vọng, đó là la bàn chỉ khí.
"Khí" này không phải không khí, mà là Tinh Khí Thần. Là khí mà mỗi người đều không thể thiếu, cũng không thể lảng tránh.
Chỉ cần lặng lẽ thu gom một chút "Khí" của Khương Vọng ở nơi hắn từng sinh hoạt thì có thể dễ dàng truy tung được hắn.
Có lẽ Lâm Truy sẽ phiền phức một chút, mà Thanh Dương trấn thì gần như không bố trí phòng vệ đối với Hải Tông Minh.
Dựa vào la bàn chỉ khí đuổi theo một mạch, tốc độ của Khương Vọng rất bình thường, ngày đi đêm nghỉ, hình như hoàn toàn không hay biết chuyện lão đã đến. Tất nhiên, nếu không phải vì manh mối trên quyển sách cổ kia, bản thân lão cũng không cho rằng mình sẽ tìm kiếm hung thủ giết chết Hồ Thiếu Mạnh.
Hành động mà trước đó lão cũng không nghĩ đến, thì có ai nghĩ ra được kia chứ?
Trên đường đuổi theo, lão ngày đêm không nghỉ, rốt cuộc cũng tiếp cận mục tiêu. La bàn chỉ Khương Vọng đang ở trong Đà Phong sơn.
Đương nhiên lão biết Khương Vọng là Thần Thông Nội Phủ, thậm chí biết thần thông của Khương Vọng là Tam Muội Chân Hỏa.
Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến lòng tin của lão.
Ai cũng nói Thần Thông Nội Phủ có thể đánh một trận với Ngoại Lâu bình thường, nhưng chung quy vẫn có chênh lệch.
Hơn nữa Khương Vọng chỉ mới mở ra một Phủ, lão lại lập được bốn Lâu!
Hải Tông Minh chinh chiến cả đời trên biển, cũng không phải loại tu sĩ luôn sống trong nhung lụa, tu vi chỉ là vô bổ. Có lý do gì mà không bắt được Khương Vọng chứ?
Lúc phát hiện Khương Vọng biến thành Diễm Lưu Tinh, lão không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Cho dù không biết Khương Vọng phát hiện mình tới gần bằng cách nào, nhưng điều này cũng phù hợp với đặc thù của thiên kiêu, không phải sao?
Mà Khương Vọng chạy trốn quyết đoán như thế, chứng minh hắn cũng không có lòng tin ứng phó với cường giả Ngoại Lâu cảnh.
Tâm niệm Hải Tông Minh chuyển nhanh, thân hình lại không chậm.
Trên bầu trời đêm, Đông Nam Tây Bắc mỗi hướng đều có một quang điểm sáng bừng lên, tinh quang cuồn cuộn buông xuống.
Lão đã trực tiếp câu thông với bốn Thánh Lâu!
Diều hâu vồ thỏ, cũng dùng toàn lực. Tuy Hải Tông Minh rất tự tin mình có thể dễ dàng giết chết Khương Vọng, nhưng vẫn sẽ không lơ là cho đối thủ cơ hội.
Đối với một tu sĩ Ngoại Lâu đỉnh phong, năm mươi dặm không tính là gì?
Lúc Khương Vọng phát hiện Hải Tông Minh, lão còn ở ngoài phạm vi năm mươi dặm, khi hắn hóa thân Diễm Lưu Tinh, bay về hướng Tây Đà Phong thì bóng dáng cao lớn của Hải Tông Minh đã xuất hiện trong tầm nhìn!
Chỉ giây lát đã đến!
Tinh quang của bốn Thánh Lâu thêm vào thân này, hơn nữa lão còn run tay tung ra pháp khí.
Không trung loáng thoáng vang lên một tiếng rồng ngâm, hư ảnh một thần long chợt lóe qua rồi biến mất, lập tức đuổi theo Hỏa Diễm Lưu Tinh đang lao nhanh kia.
Pháp khí mạnh nhất của Hải Tông Minh, Tù Long Tác!
Xúc Chi Tức Phược, thần quỷ cũng khó thoát!
Ngay vào lúc Tù Long Tác sắp bắt giữ được mục tiêu, Khương Vọng nhảy ra khỏi trạng thái Diễm Lưu Tinh.
Trong hư không, bỗng nhiên chui ra một sợi xiềng xích đen nhánh, va chạm với Tù Long Tác.
Nhanh nhẹn khéo léo, khẩn cấp vội vàng.
Tù Thân Tỏa Liên!
Một trong mười loại xiềng xích nổi tiếng nhất của Pháp gia, nếu tu đến đại thành thì tất nhiên không yếu hơn Tù Long Tác.
Nhưng Khương Vọng chỉ mới học sơ, cho nên Tù Thân Tỏa Liên chuyên trói người lại lập tức bị trói buộc.
Nhưng Tù Long Tác cũng vì thế mà để vụt mất Khương Vọng.
Đây vốn là kế hoạch Khương Vọng sắp xếp từ trước để ứng phó.
Cùng lúc đó, thân hình hắn cứ như không có trọng lực, trực tiếp "Ngã" xuống trời cao.
Thân thể Khương Vọng rơi xuống, mà tiếng kiếm rít lại vang lên.
Nơi này đã là Tây Đà Phong.
Hiện tại, Diễm Lưu Tinh giúp hắn có tốc độ nhanh nhất, đồng thời cũng đang nhắc nhở Hướng Tiền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận