Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 261: Vinh diệu dành hết cho ngươi

Tề lịch Nguyên Phượng năm năm mươi bốn, một năm Dương quốc nhất định sẽ nhớ mãi.
Thậm chí không chỉ mỗi Dương quốc.
Ngày năm tháng sáu, nơi này xuất hiện một trận ôn dịch đáng sợ.
Ôn dịch bắt đầu từ Gia Thành, sau đó lan tới Việt Thành.
Điểm đáng sợ nhất nằm ở chỗ: trong hơn một tháng ôn dịch bùng nổ, Gia Thành đã toàn lực che giấu tin tức, sau đó đến lượt Việt Thành cũng làm y hệt. Sau khi ôn dịch đã phát triển hơn một tháng, người dân mới được biết!
Kẻ thật sự khiến ôn dịch trong Dương quốc bị công khai, là Dung quốc.
Dẫn Quang Thành tại biên giới giáp Dương quốc của Dung quốc xuất hiện ba người nhiễm bệnh.
Dẫn Quang Thành không dùng cơ chế do thành chủ phụ trách, nó là thành thị biên giới, do Đại tướng đóng quân ở đây nắm quyền lực tối cao.
Cái tên của vị Đại tướng quân quản lý Dẫn Quang Thành này, có một đoạn thời gian rất dài được mọi người nhớ tới, vì đã khiến toàn bộ nền quân chính Dương quốc, bị gắn liền với hai chữ ‘sỉ nhục’!
Tên người này là Tĩnh Dã. Sau khi biết trong thành có ba người chết vì cùng một loại bệnh, đầu tiên cho điều tra ca bệnh, nhanh chóng xác định đây là ôn dịch. Sau đó lập tức thi hành quân quản, phong tỏa toàn thành, ngăn chặn hữu hiệu ôn dịch lây lan cảnh nội Dung quốc.
Nhờ các biện pháp quyết đoán của Tĩnh Dã, cả Dẫn Quang Thành, chỉ có năm người mất mạng vì ôn dịch.
Hơn nữa qua việc kiểm soát và điều tra tất cả những người có liên quan đến ba người chết vì dịch ở Dẫn Quang Thành, Tĩnh Dã phát hiện, khởi điểm ôn dịch chính là từ một người nhập cảnh từ Dương quốc, có vẻ là một lão nhân gián điệp.
Tĩnh Dã nghĩ đây là thủ đoạn xấu xa của Dương quốc.
Tiếp tục điều tra lần theo đầu mối này, phát hiện kẻ kia là đến từ quận Nhật Chiếu thuộc Việt Thành ở biên giới Dương quốc, và hiện Việt Thành đang ở trong tình hình ôn dịch vô cùng nghiêm trọng.
Tĩnh Dã bèn báo toàn bộ thông tin điều tra được lên trên, Dung quốc lúc này cũng cho công bố công khai toàn thiên hạ, đồng thời tuyên bố phong tỏa biên giới hai nước Dương - Dung.
Thiên hạ chấn động!
Hôm ấy là ngày mười ba tháng sáu.
Ở Gia Thành, ngày mười bốn tháng sáu mới công bố tình huống thật, chính thức giới nghiêm toàn vực, và gởi cầu cứu lên Dương Đình.
Ngày mười ba tháng sáu, Dương Đình còn phát quốc thư khiển trách Dung quốc ác ý vu khống hãm hại nước mình, văn viết: "Thủ đoạn xấu xa, tổn hại quốc thể."
Ngày mười bốn tháng sáu, mới bắt đầu nhìn thẳng vào tình hình, lập tức phái người đi điều tra.
Đến mức một việc lớn mà thường ngày nhất định sẽ dẫn đến sóng to gió lớn là thành chủ Gia Thành bị người ta giết ngay ngoài đường, bây giờ lại chẳng được bao nhiêu người chú ý.
Bởi vì lúc đến nơi này, người của Dương Đình bất ngờ phát hiện: Ôn dịch đã chiếm lĩnh toàn bộ quận Nhật Chiếu, đã lan tới quận Xích Vĩ, ép tới quận Hành Dương ở Đô Thành!
Cả ba quận vực lớn của Dương quốc, đều đã bị dính ôn dịch.
Trong chủ điện ở địa cung.
Thánh Chủ Bạch Cốt Đạo ngồi trên ghế cao, mặt không cảm xúc.
Bạch cốt sứ giả đứng ở dưới, cung kính bẩm: "Thánh Chủ, kế hoạch đã làm xong. Người của chúng ta đã tung ôn dịch thành công. Là đông vực của một nước nhỏ, do thuộc hạ tự mình chọn, cách nơi này của chúng ta chừng mấy vạn dặm. Trang Đình không ngờ chúng ta ra tay ở bên kia, người đông vực cũng không nghĩ ra được là do Bạch Cốt Đạo chúng ta gây nên. Mà cho dù có đoán ra, thì cũng không có khả năng tìm được chúng ta!"
"Ta, nói, sau, khi, làm, xong, kế, hoạch, thì, báo, ta."
Thánh Chủ bật từng chữ một, giọng bình thản đều đều, không có cảm xúc, chỉ có hờ hững lạnh nhạt.
"Dạ. Thuộc hạ biết tội." Bạch cốt sứ giả giọng nhún nhường: "Vì đại kế của Thánh Chủ, nên thuộc hạ không thể không cẩn thận. Rất lâu mà không dám tự ý quyết định..."
"Chuyện, tình, chưa, định, không, được, làm, phiền."
Cách nói chuyện của Thánh Chủ làm người nghe rất khó chịu. Rặn từng chữ một, không lên không xuống, làm người nghe rất là không thoải mái.
Mang mặt nạ nên không nhìn thấy được nét mặt của Trương Lâm Xuyên, song hắn rất cung kính khom người hành lễ: "Tuân lệnh."
Bởi vì cúi đầu, nên không ai nhìn thấy được ánh mắt mang ý cười của hắn.
Bạch cốt sứ giả rời đi, tòa đại điện lại chìm vào tĩnh lặng.
Hồi lâu sau.
Thánh Chủ chợt mở miệng: "Vinh dự dành cho ta, cũng dành cho ngươi."
Lần này nói lưu loát hẳn.
Không có âm thanh đáp lại.
"Thánh Chủ" nét mặt vẫn cứng đờ như không bao giờ thay đổi, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không chút chập chờn.
Nhưng nếu có người nhìn kỹ, vẫn sẽ nhìn ra được một chút xíu khác biệt.
Hai con mắt, một con là lãnh đạm, một con là bình tĩnh.
Trên con đường lát gạch thật dài, trong ánh nến chập chờn, tiếng bước chân đều đều vang vang trong tĩnh lặng.
Trang Cao Tiện lấy thực lực Động Chân cảnh trấn giữ đô thành Tân An, Đỗ Như Hối bằng vào thần thông Chỉ Xích Thiên Nhai săn quét tứ phương, chỉ cần có được thông tin, là không một ai chạy thoát.
Huy động cả đệ tử tinh anh đạo viện tham gia đuổi giết, trên dưới Trang quốc, đều nghiêm túc coi việc tru diệt Bạch Cốt Đạo như một thủ đoạn để chứng tỏ thực lực.
Bạch Cốt Đạo ở Trang quốc hiện giờ gần như đã bị nhổ tận gốc.
Chỉ còn mấy người cao tầng bọn họ là vẫn còn kéo dài được hơi tàn.
Nhưng từ Thánh Chủ đến trưởng lão, sứ giả, đều không một ai cảm thấy tuyệt vọng.
Ngay cả người chủ trì đuổi giết là Đỗ Như Hối, cũng không thể không thừa nhận, giáo đồ của tà giáo này có ý chí quá là bền bỉ. Dù có bị đốt thành tro bụi, cũng nhất quyết tin rằng bọn họ sẽ lại huy hoàng.
Trở lại thiền điện.
Trương Lâm Xuyên để tay trái ngang người, lòng bàn tay ngửa lên, trên lòng bàn tay có một cái kính đặt trên hai cái răng xương.
Mặt kính một màu trắng xóa, sau chừng ba hơi thở, xuất hiện một gương mặt đẹp không thể tả.
Cảnh vật sau lưng nàng mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ lắm.
"Thánh Nữ đại nhân." Trương Lâm Xuyên cười: "Ngươi đang ở đâu?"
Diệu Ngọc cũng cười, nụ cười này, làm cho cả địa cung u ám như sáng cả lên: "Ngươi hy vọng ta ở đâu?"
"Là một tín đồ Bạch Cốt giáo trung thành, đương nhiên là ta hy vọng ngài trở về, hỗ trợ Thánh Chủ chí tôn của chúng ta sớm ngày thành lập thần quốc, nghênh đón thời đại bạch cốt lý tưởng."
"Sao ta lại không muốn thế cơ chứ!" Diệu Ngọc giọng u oán: "Nhưng ta muốn giúp hắn, hắn cũng phải chịu mới được. Hắn đồng ý để ta giúp hắn sao?"
"Ha ha ha ha." Trương Lâm Xuyên rốt cuộc bật cười: "Có lẽ không phải là không muốn, mà là không dám. Vương Trường Cát thật sự rất lợi hại, làm Tôn Thần trong thời gian ngắn không dám buông lỏng. Trước kia ta quả thực không ngờ, Phong Lâm thành lại có một nhân vật như vậy."
"Chết mấy trăm ngàn người, cả vực đều bị tuyệt diệt, song luôn sẽ có vài người may mắn sống sót, theo ý nguyện kế vận mà thành." Mắt Diệu Ngọc lóe lên, không biết nghĩ tới cái gì.
"Đúng vậy, còn có một tên Chúc Duy Ngã nữa, cũng làm ta hết sức bất ngờ. Trước kia cảm thấy cái khí thế vô địch kia của hắn là vì sống ở nơi nước cạn, không gặp phải sóng to, quả thực buồn cười, nhưng bây giờ..." Trương Lâm Xuyên tặc lưỡi.
Diệu Ngọc không nối tiếp đề tài này, mà chuyển qua cái khác: "Lúc ấy không chỉ bên trong có Vương Trường Cát chống đỡ, bên ngoài có Đỗ Như Hối cường thế nhúng tay, quét sạch dấu ấn của Bạch Cốt, mà còn có Hoàng Phủ Đoan Minh nhìn chằm chằm, Trang Cao Tiện kiềm chế thương tích ám phục, Tôn Thần thấy chuyện không thể không làm, bèn cố tình để cho Vương Trường Cát chạy thoát, kéo toàn bộ Phong Lâm thành vực vào khe hở u minh, thu hút ánh mắt của mọi người, thực chất là không để kế hoạch giáng thế, phục khởi thần quốc bị quấy nhiễu."
"Cho nên, mới như ngươi đã thấy." Nàng hỏi: "Đã qua lâu như vậy, Tôn Thần vẫn chưa thành công à?"
"Xem ra Thánh Chủ thật sự bị ngươi nhìn thấu rồi, giọng điệu của ngươi chả có chút tiếc hận nào cả..." Trương Lâm Xuyên hỏi ngược lại: "Thánh Nữ trắng tinh thuần khiết, thần hồn thanh tịnh, cứu độ chúng sinh, mang đến công bằng. Lý tưởng từ nhỏ đến lớn bị xóa sạch, là cảm giác gì?"
"Ngươi với ta đâu phải loại người sống dựa vào lý tưởng."
"Đúng vậy." Trương Lâm Xuyên thở dài: "Nói gì mà 'Thánh Chủ thần chủ cùng quản lý cùng tôn kính, Thánh Chủ thủ nhân thế, thần chủ quản u minh' thì ra từ đầu tới cuối chỉ là trò lừa bịp, đạo tử chỉ là vật chứa cho thần chủ giáng thế, cái gọi là đạo tử thức tỉnh, chẳng qua là bị thần chủ hoàn toàn xóa đi ý thức của bản thân. Thánh Chủ tức thần chủ, thần chủ tức Thánh Chủ..."
Diệu Ngọc cắt ngang lời hắn: "Ta không nghĩ ngươi là loại người quan tâm điều này."
"Không, ta phải quan tâm."
Trương Lâm Xuyên khẽ đáp, lại bật cười.
Nhưng hắn không định giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận