Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 2655: Trong này có chân ý, muốn nói lại quên lời (1)

Long Cung rất lớn, nhưng thiếu một mỹ nhân thì sẽ mất đi một phần sắc màu.
Vốn đã mất đi một Khương Vọng, đến nay Diệp Thanh Vũ vừa đi, bên cạnh Hoàng Xá Lợi lại càng thêm trống trải.
Phong lưu thịnh thế... cuối cùng cũng bị mưa gió thổi bay!
Nàng cảm thấy rất không vui, hung hăng trừng mắt nhìn Trung Sơn Vị Tôn một cái, dùng cằm làm ra chỉ thị cho đối phương.
Đi ra ngoài, Trung Sơn Vị Tôn cũng là người cần mặt mũi, gã cười nói với người bên cạnh:
"Hoàng Xá Lợi cứ muốn ta ngồi sang bên đó, mỗi khi thấy đại chiến đều cần ta chỉ điểm mê muội... để cho mọi người chê cười rồi."
Nói xong gã liền rụt rè chui sang, lấp đầy chỗ trống.
Hứa Tượng Càn và Chiếu Vô Nhan ngồi ngay ở vị trí bên cạnh, lúc này đã sớm không còn nói chuyện.
Nói chính xác thì là Hứa Tượng Càn vốn đang thao thao bất tuyệt, thế nhưng từ sau khi Bạch Ngọc Hà vào điện gã liền bắt đầu im lặng.
Chiếu Vô Nhan quay qua nhìn gã một cái, nhỏ giọng nói:
"Ngươi và Khương Vọng cũng là hảo bằng hữu, sao không đi theo xem một chút?"
"Lúc trước đệ không nghĩ thông..."
Hứa Tượng Càn cúi thấp cái đầu vốn luôn ngẩng cao của mình:
"Thì ra Khương Vọng chuẩn bị phần lễ vật này! Ngay cả sư tỷ không thân quen với hắn cũng nghĩ đến, thế mà đệ lại ngu ngơ không thể nào đoán ra. Ha, đệ thật sự ngu ngốc!"
Chiếu Vô Nhan nhìn gã như vậy, giọng nói vô thức dịu hẳn xuống:
"Thật có lỗi. Ta cố ý ngăn cản ngươi, không để ngươi làm tròn đạo nghĩa bằng hữu."
Trước kia hai người ở chung, bất kể là chuyện gì, bất kể là người nào sai, đều là Hứa Tượng Càn chủ động xin lỗi giảng hòa. Đây là lần đầu tiên Chiếu Vô Nhan chủ động nói 'xin lỗi' kể từ khi quen biết.
Nhưng Hứa Tượng Càn không cảm thấy vui mừng, ngược lại thần sắc đầy chua xót lắc đầu:
"Sư tỷ cũng là lo lắng cho đệ, tiểu đệ sao có thể trách tỷ được chứ? Chỉ là..."
Gã khẽ thở dài:
"Khương Vọng thật sự là bằng hữu rất tốt của đệ, ngoài Long Xuyên ra thì chính là hắn. Đệ có rất nhiều tật xấu, lại thích bắt bẻ tật xấu của người khác. Cho nên bằng hữu thật sự rất ít..."
"Ngươi đang sợ hắn trách mình sao?"
Chiếu Vô Nhan hỏi.
"Người như hắn đương nhiên sẽ không bao giờ trách đệ."
Hứa Tượng Càn giật giật khóe miệng, giọng nói có chút trầm thấp:
"Đệ chỉ đang nghĩ, nếu hắn thất bại trong loại chuyện nguy hiểm như vậy... thì sao? Có lẽ cả đời này đệ sẽ chìm trong hối hận 'mình có thể làm gì đó nhưng lại trơ mắt không làm'."
"Mỗi người đều có nhân sinh của riêng mình, cho dù là bằng hữu đi chăng nữa, cũng không cần thiết phải lúc nào cũng ở bên nhau, càng không thể cùng nhau xử lý mọi chuyện được."
Chiếu Vô Nhan chậm rãi nói:
"Cụ thể ở trong chuyện này, ngươi thực sự cũng không cần phải tự trách. Ta nói như vậy cũng không phải là đang giải vây cho ngươi."
"Thứ nhất, Khương Vọng sẽ không để ngươi tham gia vào chuyện này. Tuy rằng hiện tại hắn đã giết chết Trang Cao Tiện thành công, bình an rời đi, sáu chữ 'tru sát hôn quân vô đạo' này đã xem như đóng nắp hòm kết luận. Nhưng trước khi sự việc kết thúc, ta nghĩ hắn tuyệt đối không nắm chắc mười phần."
"Ngươi nhìn Tịnh Lễ, Trọng Huyền Thắng mà xem, những người này đều không đi. Đây chính là bằng chứng vô cùng rõ ràng."
"Hắn trước đó từ quan bỏ tước, rời khỏi Tề quốc cũng là chứng cứ không thể làm lệch được."
"Ta dám khẳng định, trong số những người đi cùng hắn giết Trang Cao Tiện, tuyệt đối không có một ai là người có vướng bận. Hắn không thể mang theo một đệ tử danh môn như ngươi đi mạo hiểm được."
"Cho dù lùi một vạn bước mà nói, hắn có thật sự mời ngươi đi chăng nữa. Hứa Tượng Càn ngươi cũng không có cách nào nhúng tay vào trận chiến này."
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng Hứa Tượng Càn, giọng nói dịu dàng:
"Trận chiến này là trận chiến thí quân, gần như là đối địch với cả thiên hạ. Người sống trên đời, rất ít ai là không có ràng buộc. Hứa Tượng Càn ngươi mặc dù có nghĩa bằng hữu, nhưng sao có thể không màng đến tình cảm sư môn? Sao có thể... không để tâm đến ta cơ chứ?"
Hứa Tượng Càn im lặng.
Nhân sinh muôn màu đương nhiên mỗi người đều có khác biệt.
Tin tức Khương Vọng chém giết Trang Cao Tiện truyền đến chỗ này.
Có người kinh ngạc thực lực của hắn, có người bội phục đảm lượng của hắn. Nhưng cũng có người biết nam tử áo xanh kia đã phải chịu đựng những gì, đã chờ đợi ngày này bao lâu.
Tả Quang Thù lúc này hai mắt đã rưng rưng, vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, nếu không phải bản thân đang là người đại biểu cho Sở quốc, gã gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình, gã nắm chặt tay Khuất Thuấn Hoa, đứng dậy muốn đi:
"Chúng ta cũng đi xem tiểu muội muội đáng yêu của mình một chút đi!"
Khuất Thuấn Hoa vô cùng ôn nhu nhìn gã:
"Có thể đến Vân quốc sao?"
Người kia lại ủ rũ ngồi xuống:
"Phải nhanh chóng đạt đến Thần Lâm thôi!"
Khuất Thuấn Hoa trở tay nắm thật chặt bàn tay gã, dịu dàng nói:
"Thần Lâm đối với chàng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng chàng cần thành tựu càng thêm hoàn mỹ... Có một tin tốt, không biết chàng có muốn nghe không?"
Tả Quang Thù ngẩng đầu:
"Khương đại ca đã chém đứt phiền muộn trong lòng mình, ta còn đang rất vui mừng cho huynh ấy. Còn tin tức nào tốt hơn chuyện này ư?"
Khuất Thuấn Hoa cười nói:
"Từ nay về sau Khương đại ca đến Vân quốc, đến Nam Vực, đều không cần phải che giấu nữa. Muội muội của huynh ấy cũng có thể du ngoạn khắp nơi trong thiên hạ, sao không mời bọn họ đến Sở quốc thăm thú một chút? Chúng ta bày tiệc ở Hoàng Lương đài, mời hài tử kia ăn Thăng Long yến!"
Đôi mắt Tả Quang Thù sáng lên:
"Ý kiến hay!"
"Hay cái gì mà hay."
Chung Ly Viêm vô cùng uể oải ngồi xuống, y cũng không nghe rõ bọn họ đang nói chuyện gì, liền chen vào nói:
"Mấy người các ngươi, không có một ai có thể nêu ra ý kiến hay cả!"
Đôi tiểu tình lữ kia liếc mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt dò hỏi đối phương: Gia hoả này lại lên cơn gì vậy?
Sau đó cả hai không để ý đến y nữa.
Đấu Chiêu vào lúc này buông ly rượu xuống, bình tĩnh đứng dậy.
"A, ngươi đi đâu thế?"
Chung Ly Viêm vội vàng hỏi.
Nếu nói người trên đời này ghét Đấu Chiêu nhất là ai, vậy đương nhiên là Chung Ly Viêm xếp đầu, y có nằm mơ cũng muốn lưu đày tên nhóc họ Đấu này.
Nhưng nếu nói người trên đời này quan tâm Đấu Chiêu nhất là ai, vậy cũng chỉ có thể là Chung Ly Viêm mà thôi.
Y thật sự sợ Đấu Chiêu giấu giếm mình đi tu luyện, lén lút trở nên cường đại hơn!
Đấu Chiêu không quay đầu lại đi ra ngoài:
"Thiên kiêu chân chính không ở đây, ta đương nhiên cũng không cần phải lưu lại làm gì!"
Lần này không có người nào phản bác hắn.
Chỉ thấy hắn sải bước nhanh chóng rời đi, bộ võ phục màu đỏ viền vàng kia tung bay như cờ xí.
Chung Ly Viêm sau khi do dự một chút lại cắn răng:
"Ngươi chờ đó cho ta! Ngươi nói đúng, chúng ta không nên ở đây!"
Sau đó vội vàng nhấc chân đuổi theo.
"Tranh Long môn" có thể coi là một khâu rất quan trọng của Long Cung yến.
Cũng như Đông Hải Long Cung là hiện thân cho uy quyền của Long tộc, Trường Hà Long Cung càng là huy hoàng cuối cùng của tộc đàn này.
Nó ở một mức độ nào đó giống như là bảo vật Động Thiên, có thể sánh ngang với Động Thiên.
Mà "Khai Long Môn" chính là Long Quân mở ra bảo vật này miễn phí, giúp người tham gia lĩnh ngộ thế giới chân chính, nếu như gặp lúc Long Quân vui vẻ, còn có thể chỉ điểm thêm một hai câu.
Thời gian Long Môn mở ra cũng không hề ngắn, sau khi Long Cung yến kết thúc kéo dài đến hết tháng hai. Có thể nói là bổ sung rất nhiều tư lương Động Chân cho người tu hành! Cực kỳ có lợi đối với tu hành giả đang tìm hiểu cảnh giới Chân nhân, có thể coi là một trong những thu hoạch tốt nhất của Long Cung yến.
Từ trước đến nay có không ít người bước ra từ Long Môn, trở thành cường giả Động Chân, khiến cho việc này có thêm một tầng ý nghĩa thần bí.
Cho nên từ xưa đến nay đều có thuyết pháp "vượt Long Môn", mọi người càng dùng nó để hình dung cho loại biến hoá thoát thai hoán cốt, một bước lên trời.
Nhưng đối với một số người mà nói, cũng không cần phải phiền phức như vậy.
Như tên Khương Vọng kia, chẳng phải là trực tiếp một đi không trở về sao?
Tự mình lĩnh ngộ chân lý, không cần phải cầu bên ngoài.
Đấu Chiêu đương nhiên cũng không cần.
Ngay cả Chung Ly Viêm... y luôn hi vọng người khác cũng cảm thấy chính y cũng không cần.
Vương Di Ngô đã từng cũng là người kiêu ngạo coi trời bằng vung, mấy năm nay lại trầm ổn hơn nhiều, gã thản nhiên nhìn về phía Trọng Huyền Tuân.
Trọng Huyền Tuân lúc này thong dong đứng dậy, mỉm cười rời khỏi chỗ ngồi:
"Di Ngô, ngươi cứ ở lại đây xem như thành tựu của bọn họ thế nào. Nơi này cách Ngu Uyên rất gần, ta lại cảm thấy thật sự nhàm chán, đi giết mấy tên Tu La chơi đùa vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận