Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1382: Tinh hà gợn sóng

"Đúng rồi." Ở bên trong Tinh Hà đình, Trọng Huyền Thắng nói: "Lúc ngươi đi Huyền Không Tự, nhớ kỹ vòng qua Tinh Nguyệt Nguyên."
Khương Vọng cau mày nói: "Vì cái gì?"
Nào có đạo lý qua Tinh Nguyệt Nguyên mà không tiến vào, hắn còn muốn nói chuyện phiếm , Chích Hỏa Cốt Liên cũng cần tích súc tinh lực đấy.
"Bên kia sẽ có động tác lớn." Trọng Huyền Thắng chỉ nói câu này, liền không tiếp tục mở miệng nữa.
Nghĩ là đã dính tới cơ mật của Binh Sự đường.
Nghiêm chỉnh mà nói, vị trí, quan phẩm của Khương Vọng bây giờ cũng đã có tư cách dự biết cơ mật, nhưng hắn dù sao hiện tại đang độc thân bên ngoài.
Thân là đệ tử tướng môn, Trọng Huyền Thắng vẫn phải có điểm giác ngộ này.
Khương Vọng có chút am hiểu hoàn cảnh địa lý Tinh Nguyệt Nguyên, cùng bố cục Tây Tượng quốc Đông Húc quốc, đại khái cũng có thể đoán được một chút.
Xem ra đàm phán giữa hai nước Tề Cảnh cũng không thuận lợi...
Là Tề quốc gõ đòn trúc quá hung ác, hay là Cảnh quốc quá tự phụ? Chẳng lẽ Cảnh quốc thật sự chuẩn bị tác chiến song tuyến? Lấy sức một mình đồng thời đối kháng hai đại bá chủ quốc?
Khương Vọng suy nghĩ một chút, nói ra: "Ta đây đi vòng ngàn dặm, mai danh ẩn tích vì việc nước, rất nhiều khốn cùng, đến Tinh Nguyệt Nguyên còn phải vòng... Phía trên có phải nên cho chút bồi thường hay không?"
Trọng Huyền Thắng vẻ mặt hoảng sợ mà nhìn hắn.
"Ha ha ha, chỉ đùa một chút." Khương Vọng cười khan nói.
"Vậy ngươi còn biểu hiện cực kỳ nghiêm túc." Trọng Huyền Thắng lãnh đạm nói.
"Không đến thì không biết, phong cảnh trên thảo nguyên thật đẹp." Khương Vọng nhìn trái phải rồi nói: "Ta ở xa xa nhìn vương đình chí cao một cái, thật sự là hùng vĩ!"
Trọng Huyền Thắng thuận theo mà hỏi: "Thế nào, vị nghĩa đệ kia của ngươi vậy mà không mang ngươi đi dạo bên trong vương đình chí cao kia sao?"
"Hắn ở Ly Nguyên thành." Khương Vọng nói.
Trọng Huyền Thắng cho dù có trí kế cao hơn, Khương Vọng cho dù thiên phú chiến đấu đáng sợ đến mức nào, ở trên ván cờ của bá chủ quốc trong thiên hạ, bọn hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ bên trong đó, thậm chí còn là quân cờ không có quá nhiều sức nặng.
Rất nhiều chuyện, muốn không liên quan cũng không được.
Đề tài này thực sự không dễ để tiếp tục, cho nên Trọng Huyền Thắng trực tiếp đổi vấn đề: "Ta chợt nhớ tới một chuyện, vị Cố Sư Nghĩa mà lần trước ngươi nhắc đến, ta gần nhất mới lật ra tình báo của y, đơn giản sờ soạng ngọn nguồn một cái. Trong khoảng thời gian này thật sự là quá nhiều chuyện, suýt nữa quên!"
Trong khoảng thời gian này, gã đầu tiên là muốn rửa sạch ô danh phản quốc giúp Khương Vọng, thật vất vả vật tay với Trương Vệ Vũ, đánh một trận thắng vô cùng xinh đẹp. Ngay sau đó Khương Vọng lại xảy ra chuyện, chỉ có một phong tin gấp, một câu đưa tới.
Chuyện liên quan đến Triệu Huyền Dương - Cảnh quốc, vừa nói chính là đại tội thông ma.
Gã lại muốn thăm dò tình thế, lại muốn tích cực hoạt động, thúc đẩy thái độ cường ngạnh của Tề quốc đối với Cảnh quốc. Chờ Khương Vọng thoát thân, lại phải lấy lòng Tề đình tìm chỗ tốt...
Nếu giữa hai nước Tề Cảnh có động tác lớn, chính là thời điểm loại thế gia tướng môn như Trọng Huyền thị phát lực. Hắn thân là con trai trưởng Trọng Huyền gia, cũng muốn cố gắng cướp lấy thẻ đánh bạc cho chính mình...
Nhiều chuyện quấn thân như vậy, đúng là quá bận rộn.
Khương Vọng thực sự cũng có chút xấu hổ, trong lời nói ẩn giấu áy náy: "Thắng huynh, thật sự là vất vả ngươi rồi!"
"Ai." Trọng Huyền Thắng thở dài một hơi: "Gần nhất luôn luôn đau lưng đấy, cũng không biết có phải vất vả quá độ hay không..."
Khương Vọng ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Gia sự giữa ngươi cùng Thập Tứ, ta thật không tốt quản..."
"Nghĩ gì thế!" Trọng Huyền Thắng vỗ bàn đá, giận không kìm được: "Đều là bận bịu vì chuyện của ngươi đấy.”
"Vậy ngươi nhất định phải thử một chút thủ pháp đấm bóp độc nhất vô nhị của ta!" Khương Vọng quả quyết đứng dậy, vây quanh sau lưng Trọng Huyền Thắng, ân cần bóp nắm phần vai đối phương: "Hoàng Xá Lợi có Nhị Thập Tứ Thủ, lúc ta giao thủ đã học lén hai chiêu, giúp ngươi giãn gân cốt, đảm bảo toàn thân thư thái!"
Nếu như Hoàng Xá Lợi biết, Nhị Thập Tứ Thủ mà mình dùng cứu độ thế nhân, lại bị Khương Vọng dùng bóp vai cho người, chắc chắn sẽ không cầm nổi Hàng Ma Xử phổ độ, nhất định phải đập nát xương ngón tay của Khương mỗ rồi, trừ phi là bóp cho nàng.
"Không được! Không được!" Trọng Huyền Thắng giả mù sa mưa ngăn cản: "Trọng Huyền Thắng ta có tài đức gì, lại để Nội Phủ đệ nhất thiên hạ bóp vai... đấm lưng cho mình?"
Khương Vọng rất hiểu chuyện động tác cực kỳ nhập tâm: "Sao không được! Nhất định là có thể! Thắng ca mỗi ngày hao tâm tổn trí vì ta, nhất định phải chú ý đến thân thể. Mấy trăm cân thịt trên người ngươi là trí tuệ hiển hiện, chính là của quý Tề quốc, tuyệt đối không thể xuất hiện sai lầm. Chắc chắn phải bảo trọng!"
Trọng Huyền Thắng hài lòng hừ một tiếng: "Vừa rồi ta nói đến đâu rồi?"
"Cố Sư Nghĩa." Khương Vọng nhắc nhở.
"Người tên Cố Sư Nghĩa này a, chính là cao thủ đứng đầu Trịnh quốc." Trọng Huyền Thắng rất là hưởng thụ, uể oải nói ra: "Người này hiệp can nghĩa đảm, được thiên hạ ca tụng hào hiệp."
"Bản thân y cũng xuất từ đích mạch hoàng thất Trịnh quốc, nhưng không có hứng thú chút nào đối với hoàng vị, cũng không vào quan đạo, không tranh không đoạt đối với tài nguyên của Hoàng thất. Từ rất sớm đã độc hành thiên hạ, thường bênh vực kẻ yếu, trừ bạo giúp thương sinh, danh tiếng vang xa. Đổi tên chính mình thành Cố Sư Nghĩa, đây là nghĩa vi sư.”
“Năm đó phụ thân y bệnh tình nguy kịch, muốn truyền vị cho y, y lại rời tiệc tránh đi, không chịu nhận chiếu. Nói y chỉ tâm tâm niệm niệm một kiếm độc hành, lại không có năng lực đảm đương xã tắc.'Bên trên có huynh trưởng, phía dưới có hiền chất, ta không thể nhận' . Nguyên thoại đại khái là như thế.”
“Y về sau lại càng một mình ra khỏi nước sau khi tân hoàng lên ngôi, chính là vì phòng ngừa có người dùng y làm văn chương. Đợi sau khi tân hoàng củng cố xong quyền lực, mới bằng lòng trở về nước.”
“Y không dùng chút tài nguyên nào của Hoàng thất Trịnh quốc, dựa vào chính mình tu thành Chân Nhân đương thời, đích thật là kỳ nam tử thế gian ít có, thiên tư trác tuyệt, luôn luôn độc hành. Nếu tính đến bối phận, Hoàng đế Trịnh quốc hiện tại chính là cháu của Cố Sư Nghĩa.”
“Thế nhưng y mặc dù là cao thủ đứng đầu Trịnh quốc, lại gần như mặc kệ mọi chuyện. Không chịu Hoàng đế Trịnh quốc phong tước, cũng không nhận mời chào của nước khác. Quanh năm du đãng bên ngoài, lịch duyệt phong trần. Qua mười năm tám năm mới trở về cố hương một thời gian ngắn."
Người tiểu quốc muốn thành tựu Động Chân khó khăn như thế nào, suy nghĩ một chút Kỷ Thừa bị ngăn ở Thần Lâm liền biết, khó khăn không chỉ là đường đi của bản thân.
Nhớ tới một cái tát thoải mái lâm ly của Cố Sư Nghĩa, Khương Vọng không khỏi nói: "Thật là kỳ nhân!"
"Liền tạm thời coi y là người tốt hành hiệp trượng nghĩa đi!" Trọng Huyền Thắng nói.
"Chỉ giáo cho?" Khương Vọng hỏi.
"Mặc dù thanh danh của y rất tốt, nhưng thứ tên là thanh danh này..." Trọng Huyền Thắng ừm một tiếng: "Ngươi còn bị truyền thành ác đồ phản quốc, tặc tử thông ma đấy. Hiện tại lại là nghĩa sĩ một nước, thiên kiêu mất tích bị oan khuất của Đại Tề."
Gã cười nói: "Rất dễ dàng xoay chuyển!"
"Luận việc làm không luận tâm, luận tâm há có người hoàn mỹ?" Khương Vọng lại nói: "Nếu như chuyện gì đều phải phỏng đoán phía sau có phải có mục đích khác hay không, vậy sẽ rất khó có người tín nhiệm."
"Đương nhiên. Cho nên ta mới nói, tạm thời coi y là người tốt." Trọng Huyền Thắng lơ đễnh mà nói: "Mục đích của y là gì khi cứu ngươi, không ngại chờ sau này tiếp xúc sâu thêm lại nói. Nếu từ nay về sau lại không gặp gỡ nữa, vậy chẳng cần thảo luận thêm."
Khương Vọng liền nói: "Ta rất cảm tạ y trong chuyện cứu giúp, về sau nếu có cơ hội, ta sẽ hết lòng báo đáp. Còn y là loại người như thế nào, chỉ có duyên gặp mặt một lần, ta không dám phán đoán, lại càng không nguyện ngờ vực vô căn cứ. Cho nên cứ để thời gian trả lời đi!"
Trọng Huyền Thắng cười cười: "Chí ít chúng ta nhất trí bên trên kết quả này."
"Đúng vậy a." Khương Vọng cũng cười.
Trong nhiều thời điểm, bọn hắn có lẽ là hai người hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng bọn hắn đều rất thanh tỉnh, biết trên thế giới không chỉ có loại người như chính mình. Biết chuẩn tắc nhân sinh của bản thân cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất.
Bọn hắn cùng hướng mà đi, nhưng không phải nhắm mắt theo đuôi.
Hai người đều đi trên con đường của riêng mình.
Lúc từ Thái Hư ảo cảnh đi ra, tâm thần Khương Vọng chợt động, giương mắt nhìn bầu trời.
Trên tinh hà thật dài kia mơ hồ nổi lên một loại gợn sóng.
Không biết vì cái gì, hắn nhớ tới phù lục Khánh Hỏa Kỳ Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận