Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1355: Chân ngôn

Tiếng quát này hết sức nghiêm khắc, như thước hạ, như roi hình vung lên, có xu thế đâm phá không gian.
Lúc mới vang lên còn không biết ở nơi nào, thanh âm vừa dứt, một hòa thượng mặc tăng y màu đen đã xuất hiện sau lưng Khổ Giác.
Chỉ xét bề ngoài mà nói, trong số sư huynh đệ đồng lứa của Khổ Giác, chỉ có thủ tọa Quan Thế viện Khổ Đế là nhìn trẻ tuổi nhất.
Khổ Giác có chút ý tứ xanh xao vàng vọt, Khổ Bệnh càng gầy như da bọc xương, bộ dạng có bệnh. Phương trượng Khổ Mệnh thật ra là đại hòa thượng béo, nhưng cả ngày mặt mày ủ rũ, tự nhiên muốn già đi bảy tám tuổi.
Chỉ có Khổ Đế, có thể coi là bộ dạng đoan chính. Tuy là đã quen với nghiêm túc hơn, cũng được coi như gánh vác cho mặt tiền của hòa thượng bối chữ Khổ.
Dưới thế cục hết sức căng thẳng, thủ tọa Quan Thế viện Khổ Đế giá lâm kịp thời, Nguyên Dã tất nhiên là thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Duy chỉ có bản thân Khổ Giác vẫn không có đầu óc xông về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn một cái.
Ông ta chỉ nói với Nguyên Dã: “Nhìn thấy con lừa trọc phía sau chưa? Hắn là kẻ quen trộm gà bắt chó, từ nhỏ đã không học làm người tốt. Trong Thiên Mã nguyên của ngươi nếu cất giấu bảo bối gì, phải để ý hắn vào!”
Trong khi nói đã đưa tay chụp lấy Nguyên Dã kéo về phía sau, chỉ coi như một ám khí hình người ném về phía Khổ Đế.
Khổ Đế một tay nhẹ nhàng nâng Nguyên Dã, một tay khác niết thành Đại Vô Úy Ấn, xa xa ấn xuống.
Bên này thủ ấn vừa rơi, bên kia không có một bàn tay màu vàng khổng lồ xuất hiện trước người Khổ Giác. Thụ chưởng ngăn lại, như núi cao sừng sững, năm ngọn núi khí thế nguy nga, không thể tiến thêm.
Khổ Giác vẻ mặt khó chịu quay người lại, dáng vẻ lưu manh nói: “Con lừa trọc Khổ Đế, ngươi chơi thật với Phật gia à?”
“Ai muốn chơi với ngươi?” Khổ Đế nhíu mày buồn bực nói: “Phương trượng sư huynh nghiêm lệnh ngươi trở về! Huyền Không tự ta là thánh địa Phật môn, tự có vẻ đẹp thanh tịnh, không xen vào những chuyện lung tung này. Vì sao ngươi còn dây dưa ở nơi này?”
“Phương trượng, phương trượng, phương trượng!” Trán Khổ Giác nhăn nhúm lại: “Ta lại không cần các ngươi hỗ trợ, ta cũng chưa bao giờ quản các ngươi. Từng người các ngươi, muốn quản ta làm gì?”
Khổ Đế cơ hồ bị tức đến bật cười, cầm chiêu bài Huyền Không Tự rêu rao khắp nơi không phải Khổ Giác ngươi sao? Không có Huyền Không Tự, ngươi có thể đuổi theo thiên kiêu Cảnh Quốc chạy khắp nơi?
Đương nhiên lời này hắn không tiện nói ra trước mặt người ngoài, chỉ là sắc mặt càng nghiêm túc, như được khắc bằng đá: “Lần này vốn là Khổ Bệnh muốn tới tìm ngươi, phương trượng sư huynh không cho hắn tới, ngươi có biết vì sao không?”
“Chẳng muốn biết, cũng không muốn biết, lải nhải phiền chết đi được!” Khổ Giác trừng mắt nhìn hắn nói: “Truyền lời xong rồi thì đi nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian của Phật gia!”
Cuối cùng Khổ Đế không nhịn nổi nữa, tức giận nói: “Không cho Khổ Bệnh tới, là sợ hắn động thủ đánh ngươi! Ngươi làm sư huynh, có thể có dáng vẻ của sư huynh được hay không?”
Khổ Giác lấy thanh âm lớn hơn rít gào lại: “Các ngươi làm sư bá sư thúc, có dáng vẻ của sư bá sư thúc hay không?”
Lửa giận của Khổ Đế nhất thời cứng lại, sửng sốt rồi mới phản ứng kịp: “Khương Vọng căn bản chưa tiến vào cánh cửa của Huyền Không tự ta, chưa bao giờ gọi ngươi một tiếng sư phụ, gọi ta một tiếng sư thúc, chúng ta còn phải quản sinh lão bệnh tử của hắn hay sao?”
Nét mặt Khổ Giác sụp xuống, chợt lộ vẻ đau buồn: “Tịnh Nga các ngươi cũng mặc kệ, Tịnh Thâm các ngươi cũng mặc kệ. Một ngày nào đó Tịnh Lễ xảy ra chuyện, có phải các ngươi cũng mặc kệ hay không? Nhất quyết phải để sư huynh ta lẻ loi hiu quạnh, y bát đoạn tuyệt, một thân sự nghiệp không người tiếp nối?”
Phương trượng đích thân hạ pháp lệnh, cũng không thể triệu hồi Khổ Giác, phía Cảnh Quốc đã nhiều lần tạo áp lực. Khổ Đế vốn là lửa giận cuồn cuộn mà đến, rất có khí thế bảo vệ môn quy, nhưng không biết thế nào, để Khổ Giác phản pháo vài lần như vậy, hắn bỗng nhiên có chút đuối lý.
“Tịnh Lễ là môn nhân đích truyền của Huyền Không Tự ta, tất nhiên là không giống với những người khác.” Khổ Đế nghiêm túc nói: “Ngươi chớ có càn quấy với ta ở chỗ này! Ta hỏi ngươi, ngươi có đi theo ta hay không?”
Khổ Giác bĩu môi: “Ta không.”
“Vậy đừng trách ta.” Khổ Đế bắt đầu xắn tay áo.
“Ha ha!” Khổ Giác trừng mắt: “Phật gia sợ ngươi sao?”
Khổ Đế từ trong tay áo lấy ra một chuỗi niệm châu có khắc phật chi chít, trên mỗi một hạt niệm châu đều điêu khắc một bức tượng La hán, vẻ mặt khác nhau, sinh động như thật, tổng cộng có 108 viên.
Khổ Giác lập tức buông lỏng nắm tay, xoay lưng lại, cứng đầu nói: “Ngươi đánh đi, đánh chết ta cho xong! Cũng để cho người trong thiên hạ nhìn xem, Huyền Không tự đồng môn tương tàn thế nào!”
Trên đầu trọc lốc của Khổ Đế Tự nổi gân xanh: “Triệu Huyền Dương ngươi muốn đuổi, thiên mã Cao Nguyên ngươi muốn xông vào, trêu chọc bao nhiêu tai họa mới bỏ qua? Huyền Không Tự là nơi phật môn thanh tịnh, không phải là chỗ tị nạn của Khổ Giác ngươi!”
“Tai họa cái gì chứ, đó là đồ đệ mà ta nhận định, ta có thể mặc kệ hắn hay sao?!”
Khổ Đế lúc này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào, lão già mặt vàng này vậy mà vành mắt đỏ hoe.
Hắn nắm La Hán Niệm Châu, cuối cùng không thể phóng ra được.
Hắn thở dài một tiếng nói: “Người ta cũng không thể trốn vào Thiên Mã nguyên, Cảnh Quốc và Kinh Quốc đều đang nhìn chằm chằm nơi này.”
Khổ Giác ra vẻ thông thạo: “Chính là vì mấy lão mũi trâu của Cảnh Quốc cũng nhìn chằm chằm nơi này, mới có khả năng thả cái mũi trâu nhỏ kia vào!”
Khổ Đế quay đầu lại nhìn sang tế ti trẻ tuổi của Nguyên Thiên Thần bị lạnh nhạt nửa ngày: “Vị thí chủ này, lời này của lão nạp có lẽ không nên hỏi, nhưng…Triệu Huyền Dương và Khương Vọng có thể tiến vào Thiên Mã Nguyên hay không? Đáp án này rất quan trọng, xin thí chủ nghĩ kỹ rồi mới trả lời.”
Mặc dù bị uy hiếp, nhưng Nguyên Dã không hiểu sao lại thở phào một hơi.
Đây mới là phong cách nói chuyện của cường giả mà hắn quen thuộc. Uy hiếp cũng rất uyển chuyển!
Không giống với lão hòa thượng mặt vàng kia, suy nghĩ hoàn toàn khiến người khác không thể theo kịp!
“Ta lấy tín ngưỡng của Nguyên Thiên Thần thề.” Nguyên Dã nghiêm túc nói: “Mấy ngày nay ta luôn canh giữ ở đây, chưa từng nhìn thấy Triệu Huyền Dương và Khương Vọng.”
Khổ Đế lại nhìn về phía Khổ Giác: “Ngươi hài lòng chưa?”
Khổ Giác vẫn không phục bĩu môi: “Không nói sớm!”
Nguyên Dã tức giận, vậy ngươi hỏi ta không?! Lão lừa trọc ngang ngược vô lễ chỉ biết lớn ăn hiếp bé!
Cũng may thủ tọa Quan Thế viện Khổ Đế là một người có phong độ cường giả, chủ động thụ chưởng làm lễ với hắn: “Chuyện hôm nay…thực sự là quấy rầy thí chủ rồi, Huyền Không tự rất xin lỗi về việc này, sau này sẽ đưa một phần phật lễ tới cửa để bày tỏ tấm lòng.”
“Không có việc gì, đại sư đa lễ rồi.” Nguyên Dã cũng nghiêm túc trả lời: “Hiểu lầm giải thích rõ là được rồi.”
Khổ Đế lại nhìn về Khổ Giác: “Ngươi đã tìm nhiều ngày như vậy, áp lực nên gánh lại không gánh, Huyền Không tự đều gánh hết rồi. Bây giờ trên Thiên Mã Nguyên cũng không có tung tích, có thể theo ta trở về chưa?”
Khổ Giác cười hắc hắc: “Tìm thêm vài ngày nữa đi.”
“Sư huynh.” Khổ Đế nhíu mày nói: “Nếu người bên ngoài tới tìm ngươi, sẽ không phải như thế.”
Đã bao nhiêu năm, chưa nghe được tiếng sư huynh này rồi?
Bất kể là Khổ Bệnh, hay là Khổ Đế…đã rất lâu không gọi ông ta như vậy nữa.
Khổ Giác trầm mặc một hồi lâu, khép ngón tay khẽ vạch một cái lên tay áo bên trái, nửa đoạn ống tay áo bồng bềnh rơi xuống, lộ ra cánh tay trái gầy còm nhăn nheo…
“Kể từ hôm nay, Khổ Giác thoát ly Huyền Không Tự, tất cả hành động, không liên quan gì đến Huyền Không Tự. Lời này, thiên địa có thể chứng thực!”
Ầm ầm ầm!
Chân ngôn của chân nhân, như lôi âm thiên địa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận