Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 940: Người như đèn, mệnh như dầu

Chước Nhật Phi Chu rời khỏi Mê giới, bay ra khỏi "Hải vực tử vong".
Trên hòn đảo chuyên dùng để phi chu dừng chân sửa chữa, Khương Vọng lấy lại mớ nguyên thạch mình "cho mượn", từ biệt Tu Sĩ Dương Cốc, đi về Hoài Đảo.
Rạng sáng ngày 14 tháng 4.
Đã quen với bóng tối u ám không ánh sáng của Mê giới, giờ bay trên biển xanh sáng sủa, rất có cảm giác "vạch mây thấy trăng", khoan khoái thoải mái!
Dù chuyến đi này cửu tử nhất sinh, nhưng suy cho cùng cũng đã vượt qua "cửu tử" để giành lấy một chữ "sinh" đó.
Chuyến đi này tuy mắc nợ chồng chất, nhưng cuối cùng đã hoàn thành rửa tội, có thể cứu được cô nương ngốc nghếch kia. Không phụ người, không phụ mình.
Hơn nữa, những trải nghiệm ở Mê giới, cả đời hắn sẽ khó quên.
Những tu sĩ chiến đấu hết mình, những người bỏ sang bên hiềm khích ở hiện thế, cùng nhau chống kẻ thù, hừng hực tinh thần chiến đấu với uy hiếp từ ngoại tộc...
Những tu sĩ đạt đến cảnh giới Ngoại Lâu đều nên đến Mê giới một lần, để xem vì Nhân tộc, những người ở đó đã nỗ lực thế nào.
Thanh Vân ấn ký lóe lên rồi tan biến, để lại dấu vết đẹp đẽ trên không trung.
Chỉ mất 9 ngày để hoàn thành rửa tội, rạng sáng ngày thứ 10 đã trở lại khu gần biển. Suốt khoảng thời gian đó, hắn không hề thả lỏng một khắc, không lãng phí thời gian một giây nào.
Là sự tranh giành từng giây, cạnh tranh với thời gian.
Nếu làm lại lần nữa, hắn không chắc mình có thể làm được tương tự hay không, bởi vì đã không thể làm tốt hơn được.
Thiên Nhai Đài đã gần ngay trước mắt.
Dòng chữ tương truyền do Tổ sư Điếu Hải Lâu để lại cũng đã dần tới gần.
Vì trận pháp trên Thiên Nhai Đài đã được kích hoạt, hắn không thể bay thẳng xuống đó được.
Nên hắn bay vòng sang bên, rồi đi lên bậc thang dẫn lên Thiên Nhai Đài...
Trọng Huyền Thắng, Thập Tứ, Khương Vô Ưu, Lý Long Xuyên, Yến Phủ, từng bóng dáng quen thuộc.
"Sao đều tụ tập ở đây vậy?"
Khương Vọng đạp vỡ Thanh Vân ấn ký, tiêu sái hạ xuống, cố kiềm cảm giác ấm áp trong lòng, thuận miệng hỏi: "Trúc đạo hữu thế nào?"
Hắn biết những bằng hữu này nhất định đã theo dõi tin tức của mình, nên hắn vừa đến Thiên Nhai Đài, họ đã đợi sẵn ở đây.
Lúc đi đưa tiễn, lúc về đến đón, tuy ở cách nhau xa xôi nhưng vẫn luôn quan tâm lo lắng cho nhau.
Bằng hữu với nhau, không phải là vậy hay sao?
Trọng Huyền Thắng không nói gì.
Đôi mắt phượng của Khương Vô Ưu đầy sát khí, cũng không lên tiếng.
Sắc mặt Lý Long Xuyên rất khó coi.
Yến Phủ bình tĩnh nhìn hắn, hết sức che giấu sự lo lắng trong lòng.
Như một quả chùy vô hình nặng nề nện vào ngực.
Khương Vọng cảm thấy bất an dữ dội, cố gắng cong môi lên cười: "Sao vậy? Sao mọi người im lặng vậy?"
"Khương huynh quả là oai phong lẫm liệt! Hành trình đi Mê giới đã làm rất là tuyệt vời. Tại hạ vô cùng khâm phục!"
Một tu sĩ trẻ tuổi mặc cẩm phục đen đứng trên Thiên Nhai Đài thi lễ: "Cuối cùng cũng đợi được đến lúc ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở về, mau đi đón Trúc Bích Quỳnh cô nương đi!"
Hắn cười rất là rạng rỡ.
Bên cạnh hắn, là một tu sĩ trẻ tuổi dáng cao gầy, vẻ mặt vô cùng phức tạp. Nhìn từ khí tức, tu vi không phải tầm thường.
Khương Vọng không biết hai người này là ai, nhưng đoán ra có lẽ họ là thiên tài thế hệ trẻ của Điếu Hải Lâu.
Hắn không nói gì.
Bầu không khí giằng co trên thềm đá làm hắn càng thêm bất an.
Hắn vội vã bước lên bậc thang, lên Thiên Nhai Đài.
Trúc Bích Quỳnh không bị trói cũng không bị treo, nàng nằm trơ trọi giữa đài Thiên Nhai.
Cả người cuộn lại.
Như đang ngủ.
Sau khi Khương Vọng đi Mê giới rửa tội, đúng là không còn ai thi hành hình phạt với nàng, nhưng cũng không có ai quan tâm đến nàng.
Nàng ở trên Thiên Nhai Đài, với tu vi đã bị phế, cơ thể thì đang hấp hối, nằm cuộn mình suốt 9 ngày 9 đêm... bây giờ đã là ngày thứ 10.
Trên Thiên Nhai Đài rộng lớn, những giáp sĩ hắc giáp đứng trong góc như đã cùng biến mất với bóng đêm.
Còn cái người gầy gò nằm co ro ở giữa sân kia, chẳng khác gì ánh trăng sáng ngời trên bầu trời, cô độc như nhau.
Mặt trăng trên trời, mãi mãi sáng ngời. Nhưng ánh nến của nhân gian, thì lắt leo sắp tắt.
"Thế này là ý gì?" Khương Vọng hỏi.
Hắn nhìn Trúc Bích Quỳnh nằm co ro dưới đất, rồi nhìn vẻ mặt mọi người xung quanh, giọng như khóc không phải khóc, như cười mà không phải cười: "Thế này là ý gì?"
"Khương Vọng, ngươi đừng vội, Hoa Anh cung chủ đã mời y tu Đông Vương Cốc đến chữa trị, sự việc chưa chắc không thể vãn hồi. Để lão nhân gia đến xem đi đã."
Khương Vọng đã về, Quý Thiếu Khanh không còn lý do ngăn cản. Bọn Trọng Huyền Thắng cuối cùng cũng lên được Thiên Nhai Đài.
Trọng Huyền Thắng đi đến cạnh Khương Vọng, lên tiếng trấn an.
Hắn vừa nói xong, từ trong đám người đứng dưới bậc thềm phía xa, một lão nhân đội mũ trùm đi ra, nhẹ nhàng đến bên Trúc Bích Quỳnh, khẽ ngồi xuống, duỗi ngón tay ra bắt mạch.
Khương Vô Ưu, đám Trọng Huyền Thắng tụ tập đông người như vậy trước Thiên Nhai Đài, thậm chí còn mời y tu từ Đông Vương Cốc... điều này chứng tỏ cái gì?
Khương Vọng không muốn nghĩ.
Trên Thiên Nhai Đài rộng lớn, ngoài tiếng gió biển gào thét, không còn âm thanh nào khác.
Lão nhân Đông Vương Cốc mở mắt ra, Khương Vô Ưu hỏi: "Tô lão?"
Tô lão rút tay về, khẽ lắc đầu.
Khương Vọng đứng đó, cảm thấy trái tim như chìm xuống.
"Ngài là y tu giỏi nhất khu vực quần đảo kia mà." Khương Vô Ưu tiếp tục nói: "Chắc chắn ngài có cách chứ?"
"Nếu sớm hơn thì có lẽ có, nhưng bây giờ, không thuốc thang nào cứu được." Tô lão thở dài.
Trọng Huyền Thắng lo lắng liếc Khương Vọng: "Dù gì nàng ấy cũng đã từng là tu sĩ siêu phàm, nên có chút căn cơ, ngài xem có còn cách nào..."
"Tiền bạc không thành vấn đề." Yến Phủ lên tiếng.
"Nếu nàng ấy vốn là người bình thường, thì vẫn còn hy vọng. Nhưng chính vì từng là tu sĩ siêu phàm, người xóa bỏ tu vi cơ bản không hề quan tâm đến cơ thể của nàng, thủ đoạn vô cùng thô bạo, phá hủy hoàn toàn Thông Thiên Cung, cắt đứt hy vọng tương lai... Con người sở dĩ có sức sống ngoan cường, nhiều khi là vì còn hy vọng về tương lai."
Tô lão hiểu rõ bối cảnh gia thế của những người trẻ tuổi trước mặt, nên kiên nhẫn giải thích: "Sau này có một luồng nguyên khí tinh thuần bảo vệ linh hồn cho nàng. Nhưng luồng nguyên khí đó không nhiều, hơn nữa còn là nước không rễ, nên bị hao mòn rất nhanh. Theo tình trạng cơ thể, thực ra 3 ngày trước nàng ta đã không chống đỡ nổi nữa, có thể chịu đựng được đến bây giờ đã có thể là kì tích rồi."
"Nàng ấy đã rất cố gắng giãy giụa."
Tô lão nói tiếp: "Nhưng người như đèn, mệnh như dầu, nàng ấy đã dùng hết rồi."
Người như đèn, mệnh như dầu, nàng đã dùng hết sạch.
Bọn họ nói rất nhiều, nhưng Khương Vọng không còn nghe rõ nữa. Hắn chợt thấy choáng váng mơ hồ. Suốt 9 ngày 9 đêm ở Mê giới, hắn đã rất vất vả, rất mệt mỏi, cơ thể lúc nào cũng kéo căng.
Nhưng có một câu hắn nghe rất rõ.
"Ta đã rất cố gắng."
Khương Vọng chậm rãi nói: "Ta rất tôn trọng Điếu Hải Lâu, Điếu Hải Lâu đưa ra lý do, ta lập tức đi giải quyết lý do đó. Điếu Hải Lâu chỉ một con đường, ta liền đi theo con đường ấy."
Giọng hắn rất bình thản, thậm chí phải nói là điềm đạm: "Ta đã dùng hết sức mình, dốc mọi nỗ lực. Việc gì làm được, ta hết sức đi làm, việc không làm được, ta vẫn cố gắng làm. Mỗi giây mỗi phút ở Mê giới, ta không chiến đấu, thì cũng dưỡng thương."
"Ta thực sự đã rất cố gắng."
Hắn lặp lại lần nữa, rồi hỏi: "Nhưng tại sao kết cục lại vẫn thế này?"
Trên mặt hắn không hề có sự đau buồn, nhưng như vậy lại càng làm người ta đau đớn.
Hắn hỏi Trọng Huyền Thắng, hỏi Khương Vô Ưu, hỏi Tô lão, hỏi từng người đang có mặt: "Ai trong các ngươi có thể nói cho ta biết... tại sao không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận