Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 315: Không cần nói

Trọng Huyền Trử Lương ba lần từ chối thư đầu hàng khiến Dương Kiến Đức không còn lựa chọn nào khác, dứt khoát khởi binh, ban chiếu lệnh cần vương trong cả nước.
Xét từ khía cạnh bàn luận của người trong thiên hạ, việc Dương Quốc khởi binh tấn công đội quân đang bao vây biên giới, về tình về lí, đều không thể chỉ trích.
Nhưng ngay lúc này, Tề Quốc vì giữ gìn trật tự Đông vực, xuất binh phong tỏa ôn độc, ngăn chặn nó tiếp tục lan tràn cũng là lý do rất chính đáng.
Hơn nữa, Dương Quốc vốn là thuộc địa của Tề Quốc, về mặt lễ nghĩa, biên giới của Dương Quốc cũng có thể coi là lãnh thổ của Tề Quốc.
Huống hồ Trọng Huyền Trử Lương đem binh bao vây Dương Quốc, ngoài mặt thực sự chỉ nhắm vào ôn độc, chứ chưa xâm phạm một tấc đất nào của Dương Quốc. Nếu như bị quân Dương Quốc công sát thì phản kích lại cũng là lẽ dĩ nhiên.
Nói cách khác, theo phương diện bàn luận của người trong thiên hạ, thì khả năng Dương Quốc chiếm ưu thế, bởi vì Trọng Huyền Trử Lương vẫn ổn định bất động, nên hai bên Tề, Dương đang đứng ở cùng một điểm xuất phát.
Trong cuộc giao thủ chính diện giữa hai đồng đội cũ, hiệp thứ nhất, Dương Kiến Đức đã thua rồi.
Từ lúc gã quyết định khởi binh, đã không khiến người khác đồng tình trên cuộc bàn luận tập thể.
Nhưng đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, bị ràng buộc bởi thời thế, tình hình chung, điều này không có nghĩa Dương Kiến Đức không bằng Trọng Huyền Trử Lương.
Chỉ là át chủ bài trong tay hai bên, thật sự chênh lệch quá lớn.
Hơn nữa loại chuyện bàn luận tập thể này, mặc dù có ý nghĩa của nó, nhưng ở rất nhiều thời điểm, nó không thể quyết định hướng đi của cuộc chiến,
Nếu Dương Kiến Đức có thể đánh bại Trọng Huyền Trử Lương, về phương diện ngoại giao gã sẽ có không gian để phát huy.
Còn nếu không thể thì tất nhiên là mọi chuyện sẽ kết thúc.
Thái bình nhiều năm, chiến tranh đột ngột nổi lên.
Gần như toàn bộ binh mã Dương Quốc đều tập trung về vương đô, Dương Kiến Đức muốn tế tổ, tế thiên ở Thái Miếu, sau đó mới đích thân dẫn quân đội cả nước, chiến đấu với Trọng Huyền Trử Lương ở biên giới.
Dương Quốc có ba quận là Hành Dương, Nhật Chiếu và Xích Vĩ.
Hoàng đô nằm ở Hành Dương quận, đương nhiên những binh lính có thể chiến đấu gần như vô cùng hăng hái, chỉ trong một ngày đã tập hợp được mười lăm vạn binh. Trong đó có năm vạn binh vốn là vương sư bảo vệ hoàng đô, mười vạn còn lại là binh lính ở các thành vực khác.
Nhưng ở Xích Vĩ quận, phản ứng của các thành vực lại không được tích cực như vậy. Khó khăn lắm mới gom góp được chừng năm vạn binh lính, tập trung đến vương đô. Điều đáng nói chính là, có hai vạn binh là nghĩa binh, tự chuẩn bị binh giáp lương thực đi theo. Mà hơn một vạn nghĩa binh trong số này đều đến từ Thương Phong thành.
Như Nhật Chiếu quận, tính tích cực lại càng kém một bậc.
Nguyên nhân đầu tiên là do dịch hạch dị biến đang tàn sát bừa bãi ở Dương Quốc.
Mấy chục vạn đại quân tụ tập, binh sát đủ để tách rời loại tà khí như ôn dịch này. Bản thân các chiến binh cũng không sợ bị dịch hạch xâm nhiễm, nhưng dân chúng khắp nơi Dương Quốc, hiện giờ vẫn chưa nhận được một biện pháp bảo vệ thích đáng nào.
Mỗi một binh lính, đều là người có máu có thịt, đều có bằng hữu thân nhân của mình. Đương nhiên trước là quốc sau mới đến gia, có thể nói là rất vĩ đại, nhưng gia trước mà quốc sau mới là lẽ thường của con người.
Có người nâng gia quyên quốc, cũng có người đóng cửa tránh họa. Mỗi người mỗi khác.
Nhưng nguyên nhân cốt lõi thực ra chính là hậu quả của việc chính trị của triều đình Dương Quốc hỗn loạn, vô tâm với dân trong suốt những năm qua. Dương Kiến Đức một lòng tập trung tu hành, phớt lờ quốc sự. Mà thái tử Dương Huyền Cực đã chết cũng chỉ biết thâu tóm quyền lực, chèn ép huynh đệ, cũng chỉ xử lý quốc sự qua loa.
Lần này, trong trận tai họa do dịch hạch mà Bạch Cốt Đạo đã chuẩn bị, việc bộ máy hành chính của triều đình Dương Quốc mang đến hiệu quả thấp kém, chẳng xử lý được vấn đề gì… Đã phơi bày hoàn toàn trước mắt người trong thiên hạ, có thể nói đã sớm mất đi lòng dân.
Nhưng đương nhiên, ở Nhật Chiếu quận, nguyên nhân lớn nhất là do bản thân quận thủ Tống Quang. Trước khi Dương Kiến Đức ra chiếu lệnh cần vương, lão đã ra tay tụ binh, tụ lương.
Tuy thành chủ mới của Giang Thành là Thạch Kính chết oan uổng.
Nhưng chỉ với sáu thành còn lại của quận đã tập hợp được tám vạn chiến binh cho Tống Quang.
Dưới sự vơ vét không ngừng nghỉ của lão, tiền, lương lại càng nhiều không đếm xuể.
Nhưng lão chỉ đưa một vạn người già yếu bệnh tật đến Chiếu Hành thành, tự nói là Nhật Chiếu quận có địa thế đặc biệt, gần với Tề Quốc nhất, muốn giữ lại người già làm tấm chắn cho ngô vương, nhưng thực ra là lão muốn giữ binh, kỳ kèo chờ giá cao.
Tấu chương của lão khiến Dương Kiến Đức tức đến bật cười.
Trên long ỷ, quốc quân đời thứ hai mươi bảy của Dương Quốc cầm tấu chương này, có chút mất mát tự giễu nói: “Không ngờ Dương thị ta dựng nước mấy trăm năm, từ sau khi làm thần của Tề, chỉ mới mấy đời ngắn ngủi, đã đánh mất hết lòng tin của dân chúng.”
Lưu Hoài đứng một bên an ủi: "Ít nhất tại vương đô Hành Dương quận, triều đình vẫn là nơi dân tâm hướng về, tụ được mười vạn binh, đây chính là toàn bộ lực lượng!”
Dương Kiến Đức lắc đầu nói: “Đây chỉ vì chúng ở ngay dưới chân Cô, đứng ngay đầu mũi kiếm, nên mới không dám không tới. Người thực sự chân thành hy sinh vì nước, lại có bao nhiêu người?”
“Có không ít nghĩa sĩ hiến toàn bộ gia sản, chính vì muốn hồi báo đại ân của quân phụ đấy!”
“Ta với bọn họ, có đại ân gì? Chỉ vì bọn họ có tấm lòng bảo vệ gia viên của mình mà thôi.” Dương Kiến Đức bỏ tấu chương trong tay qua một bên: “Không cần an ủi, Cô còn chưa đến mức không thể đối diện với hiện thực. Cô chỉ đang nghĩ...”
Gã thở dài một hơi: “Lòng quân lòng dân rời rạc như vậy, hơn nữa Tề Quốc lại đang thế lớn, uy danh vững chắc xưa nay. Mặc dù cuộc chiến này diễn ra ở nước mình, nhưng quân ta lại không thể trụ được lâu, cần phải giải quyết nhanh mới được. Nếu chiến cục có một chút bất lợi, sợ là tình thế sẽ sụp đổ trong chốc lát.”
Gã là người biết dụng binh nên trong lòng đã cân nhắc mọi phương diện của chiến sự.
Lưu Hoài khom người nói: “Trong lòng bệ hạ sẽ tự có cân nhắc.”
“Đúng rồi.” Dương Kiến Đức bỗng nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Chiếu lệnh cần vương lần này, Thương Phong thành ngoài toàn bộ lực lương thành vệ quân được tập hợp ra, còn có thêm một vạn nghĩa binh khác?”
“Vâng...”
Dương Kiến Đức gật đầu: “Từ trước đến nay Thương Phong thành vẫn luôn là khu vực lương thực dồi dào dân cư đông đúc.”
Nói đến đây, gã lại ngập ngừng: “Sao... ta lại có chút ấn tượng với Thương Phong thành này nhỉ?”
Lưu Hoài biết, việc tu luyện Huyết Ma Công diệt tình tuyệt dục khiến cho tình cảm con người của Dương Kiến Đức dần dần mất đi. Hôm nay bị Tống Quang làm cho tức đến bật cười, còn thở dài vì quốc sự, cũng đã là biểu hiện tình cảm khó thấy rồi.
Y suy nghĩ chốc lát rồi vẫn nhắc nhở nói: “Thiên Hạ Lâu của tiểu vương tử xây ở đó.”
“Thiên Hạ Lâu?”
“Chính là tổ chức sát thủ kia.”
“Ồ, chính là việc mà Cô đã răn dạy nó đấy à... Nó vẫn còn tồn tại?”
“Nội khố chưa từng cấp tiền. Đều là tiểu vương tử tự mình chu cấp.”
“Như vậy nghĩa quân của Thương Phong thành lần này... Có lẽ, nó cũng đang ẩn danh trong nghĩa quân rồi?”
“Hẳn là... Hẳn là vậy.”
Trong điện im lặng một hồi.
“Lưu Hoài.”
“Có nô tài.”
“Đi tìm Huyền Sách, đưa nó rời khỏi đây.”
“Nô tài lập tức đi phân phó.”
“Không phải phân phó.” Dương Kiến Đức giương mắt nhìn y: “Cần ngươi tự mình đi.”
“Bệ hạ!” Lưu Hoài lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Dương Kiến Đức: “Xin bệ hạ hãy chọn người khác, nô tài thật sự không muốn rời khỏi đây vào lúc này!”
Dương Kiến Đức yếu ớt nói: “Tình cảnh vô vọng, trong thâm cung yếu ớt này, ta còn có thể tin tưởng ai đây?”
Gã vươn tay ra, vỗ vỗ bả vai của Lưu Hoài: “Cẩu nô tài, Cô đã quyết tâm quyết tử, ngươi cần giúp Cô bớt nỗi lo hậu phương. Biết không?”
Lưu Hoài rơi lệ nói: “Nô tài... lĩnh mệnh!”
“A...” Dương Kiến Đức tựa như lẩm bẩm: “Cũng nên để lại chút gì cho nó.”
Vào lúc này, tình cảm dường như chống lại sự gặm nhấm của Huyết Ma Công diệt tình tuyệt dục, trong mắt gã có một tia dịu dàng khó phát hiện.
Lưu Hoài vẫn quỳ trên mặt đất, không ngừng rơi lệ.
Dương Kiến Đức đưa tay, mở ra ngự hộp, cầm ngọc tỷ trong hộp vỗ vỗ xoa xoa.
Cuối cùng vẫn đặt xuống.
Sau đó gã cởi ngọc bội Bàn Long ở thắt lưng ra, đặt vào tay Lưu Hoài.
Tuy miếng ngọc bội này tinh xảo hơn so với ngọc tỉ, nhưng bản thân nó không có uy năng gì, cũng không có ý nghĩa thần thánh gì, quả thực rất bình thường.
Nhưng Lưu Hoài lại hiểu, vì sao Dương Kiến Đức để lại miếng ngọc bội này cho Dương Huyền Sách.
Vì một quốc tỉ, sẽ dẫn đến sự truy sát vô cùng tận cho Dương Huyền Sách. Miếng ngọc bội này sẽ chẳng có ai để ý.
Bản thân ngọc bội này cũng không có hàm ý gì khác, chẳng qua là niệm tưởng của một phụ thân trao cho nhi tử.
“Bệ hạ có lời gì gửi đến tiểu vương tử không?” Lưu Hoài rưng rưng hỏi.
Dương Kiến Đức dựa vào long ỷ, dường như đã rất mệt mỏi, khoát khoát tay, tỏ ý không cần nói gì cả.
Lưu Hoài cất ngọc bội Bàn Long đi, không mang theo gì khác, vội vã đi ra khỏi đại điện, lập tức rời cung.
Mà Dương Kiến Đức ngồi một mình trong đại điện, im lặng rất lâu, bỗng nhiên như nghĩ đến điều gì, nói: “Nói với Huyền Sách một tiếng “Xin lỗi” nhé.”
Sau khi nói xong, gã mới nhớ ra, Lưu Hoài đã đi rồi.
“Thôi vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận