Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 342: Thanh Dương trấn nam

- Giải thích tên chương nghĩa là Nam tước trấn Thanh Dương. Hết giải thích.
"Thiên địa độc tôn, đại đế chiếu viết: Trẫm tự hỏi trị thế dùng văn trị, dùng võ công bình định chiến loạn. Mà quân soái nhung tướng trên thực tế là trụ cột của triều đình, là thành can của quốc gia, có thể văn võ kiêm đầy đủ, dồn toàn lực báo quốc, lẽ nào lại chối bỏ công lao của bọn họ mà không ban ân sủng? Nơi này có người họ Khương tên Vọng, một thân thanh bạch, lại dốc sức bảo hộ quốc gia. Trước có công chi viện Minh Nhật phủ, sau có công đoạt cờ Xích Vỹ. Công lao to lớn, sắc phong tước vị Thanh Dương trấn nam, khâm thử!"
Tại Thanh Dương trấn, Trọng Huyền Thắng đọc liền một mạch xong, cầm quyển chiếu thư trong tay ném cho Khương Vọng:
"Đừng có đứng đực ra đấy chứ, Thanh Dương trấn nam!"
Đánh một trận bình định Dương Quốc, hiện tại là lúc phân chia thành quả thắng lợi.
Những người khác thế nào không nói, chỉ riêng Khương Vọng, được phong làm Thanh Dương trấn nam.
Đây chính là chức vị nam tước có lãnh địa thật, khoảng cách xa hơn rất nhiều so với tước vị hư danh.
Chức quan của các nước trong thiên hạ hầu hết đều giống nhau, tước vị cũng tương tự, đơn giản là dưới vương tước, chính là công, hầu, bá, tử, nam.
Nói chung, ở các quốc gia khác nhau, cho dù là một nước nhỏ chỉ có tiếng không có miếng, địa vị còn không bằng một thành chủ ở Dương Quốc, thì trình tự phong tước vẫn luôn đúng chuẩn mực, vậy nên khi các nước gặp nhau, vẫn luôn lấy tước vị để phán đoán địa vị.
Chiếu thư sắc phong này là do Thiên Sứ mang đến quân doanh, công đầu tất nhiên là Trọng Huyền Chử Lương, phải kết thúc nghi lễ trong quân trước. Sau khi Thiên Sứ trở về phục mệnh, chiếu thư lại truyền đến tay Trọng Huyền Thắng.
Với xuất thân của hắn ta đương nhiên đã quen với thứ này, cho nên cũng không có mấy tôn trọng.
Khương Vọng nắm chiếu thư trong tay, trong lòng cũng có hơi cảm khái lạ thường.
Ở Trang Quốc, hắn phấn đấu nhiều năm, trước nhập ngoại viện, sau nhập nội viện, học còn chưa thành, chưa kịp kiến công lập nghiệp đã phải rời xa quê hương. Không ngờ lăn lộn ở Tề Quốc lại lăn ra một chiếu thư phong nam tước thực thụ.
Tiếp đến tất nhiên không cần phải nói. Trúc Bích Quỳnh là người trong tông môn Cận Hải quần đảo, không có cảm xúc gì với hệ thống công huân của Đại Tề. Còn Trương Hải, hay Độc Cô Tiểu, người trong Thanh Dương trấn, mỗi người đều có cảm giác vinh dự chung.
“Sau này đại nhân chính thức là quý nhân rồi!”
Trương Hải nịnh nọt cười.
Sau trận Long Diện tập kích Thanh Dương Trấn, hắn ta dường như bị đẩy ra ngoài vòng trung tâm, làm một tu sĩ siêu phàm hiếm hoi của trấn, địa vị vô cùng xấu hổ.
Có điều sau trận chiến Dương Quốc này, có lẽ không có nơi nào an ổn hơn Thanh Dương trấn, hắn ta cũng không tự tin đến đầu nhập nơi khác, chỉ có thể ở lì tại Thanh Dương trấn. Vì khiến Khương Vọng thay đổi ấn tượng, bỏ qua chuyện hồ đồ trước kia, hắn ta không chỉ làm việc tích cực hơn, bản lĩnh nịnh hót cũng luyện đến thành thục.
Tham sống sợ chết là bản năng của con người, nhưng gieo nhân nào thì gặt quả đấy, hắn ta không có thực lực như Hướng Tiền, lại không có dũng khí như Độc Cô Tiểu, tất nhiên không chiếm được đãi ngộ ngang hàng.
Suy cho cùng tuy Khương Vọng cũng không mượn cớ hắn ta trốn tránh không xuất lực khi lâm trận để làm khó hắn ta, nên vốn phải làm gì thì cứ tự đi làm thôi. Chuyện “Nhân tẫn kỳ dụng” này cũng không hề dễ dàng, nhưng hắn ta nhất định phải học làm bằng được.
- Giải thích câu Nhân tẫn kỳ dụng, nghĩa là Con người tận dụng tất cả những thứ vốn có của bản thân. Hết giải thích.
Nam tước thực quyền đương nhiên là quý tộc, hơn nữa toàn bộ công vụ từ pháp lý đến sinh hoạt thực tế của Thanh Dương trấn đều hoàn toàn thuộc về Khương Vọng, đây đều là kết quả Trọng Huyền Thắng giành về cho hắn.
“Vào trong rồi nói.”
Vẫy lui những người khác, dẫn Trọng Huyền Thắng vào tĩnh thất.
Hiện giờ toàn bộ dịch khí của Dương Quốc đã bị Bạch Cốt Thánh Chủ hút hết, dịch hạch gây ra thương vong vô cùng thảm thiết, người sống sót đều nhìn về phía trước.
Khu vực Thanh Dương trấn là nơi khôi phục trật tự đầu tiên, hơn nữa còn thu nhận không ít lưu dân, hiện giờ danh sách ghi chép dân cư trong toàn trấn quá lắm cũng chỉ khoảng bốn vạn.
Coi như Khương Vọng đã xác định dừng chân ở Thanh Dương trấn, tuy bản thân hắn không ham hưởng thụ, nhưng chỗ ở cùng sinh hoạt vẫn cần được cải thiện.
Hiện giờ đã không còn phải chen chúc cùng người dân trong trấn, mà là ở một gian nhã viện độc lập, nuôi một vài đầy tớ. Chuyện lớn nhỏ trong viện đều do một mình Tiểu Tiểu chăm lo, sinh hoạt của Khương Vọng đều do nàng tự mình làm, không cho người khác chạm vào.
Với Khương Vọng thì tĩnh thất dùng để tu luyện mới là nơi thường ở, rất ít khi về phòng ngủ.
Tĩnh thất trang hoàng cực kỳ đơn giản, tường không nhà trống, chỉ có một chiếc đệm hương bồ mà thôi.
Thứ Trọng Huyền Thắng ngồi cũng là một tấm đệm hương bồ dự phòng.
“Chúc mừng ngươi. Lại cược thắng.”
Sau khi ngồi xuống, Khương Vọng mới nói.
“Còn chưa đến lúc thắng đâu.”
Trọng Huyền Thắng khiêm tốn nói.
Tuy nói là vậy nhưng ý cười trên mặt hắn ta lại không giấu nổi.
“Trước nay triều đình Tề Quốc rất hào phóng, lần này ngươi còn có công lớn, ngoài một chức vị nam tước ra còn thưởng thêm trăm viên Vạn Nguyên thạch và một đạo pháp bí truyền trong quốc khố."
Trọng Huyền Thắng nói, lấy một cái tráp ra đưa qua.
"Đạo pháp là ta chọn giúp ngươi, ngươi xem có thích hợp không?"
Trăm viên Vạn Nguyên thạch là một khoản khổng lồ, đối với Khương Vọng mà nói, có nghĩa là đã có thể lấy được viên Khai Mạch đan cấp Giáp của Khương An An.
Đương nhiên, so với nguyên thạch, Khương Vọng càng để ý đến đạo pháp bí truyền có tiền cũng không mua được hơn.
Xưa nay triều đình Tề Quốc ban thưởng công pháp đạo thuật này nọ đều chia thành quốc khố bí truyền và hoàng thất bí truyền. Cái trước rộng rãi mà uyên bác, cái sau ít ỏi mà tinh tế, không phải nói quốc khố bí truyền không bằng hoàng thất bí truyền, mà chỉ là cách có được hai loại này khác nhau mà thôi.
Nhìn tên đoán nghĩa, quốc khố bí truyền là các đạo pháp do Tề Quốc đánh chiếm thiên hạ đoạt được, hoàng thất bí truyền phần lớn đều là do thành viên hoàng thất tự mình đi tìm, tương đương với tài sản công và tài sản tư.
Có thể thu vào quốc khố thì tất nhiên không phải là vật bình thường, hơn nữa với ánh mắt tinh tường của Trọng Huyền Thắng, lại càng không thể là thứ rác rưởi nào đấy được, cho nên không cần quá nóng vội.
Khương Vọng đưa tay nhận lấy tráp, đặt sang một bên, đang định hỏi ý định sắp tới của Trọng Huyền Thắng, tên mập này lại quang quác kêu lên:
"Ngươi lấy đồ vật ra đi, cái hộp trữ vật này không lấy được! Lát nữa còn phải đi trả lại đấy!"
"... Không phải ngươi nói triều đình Tề Quốc rất hào phóng sao?"
"Hào phóng thì hào phóng nhưng cũng không thể thưởng bừa bãi. Thanh Dương trấn cho ngươi, trăm viên Vạn Nguyên thạch cũng cho ngươi rồi, cái hộp này cũng không khác gì trăm viên Vạn Nguyên thạch, ai lại tự dưng cho không ngươi chứ?"
Trọng Huyền Thắng trợn trắng mắt, nhưng vì mắt nhỏ quá nên cũng không nhìn rõ.
Khương Vọng cũng không thấy xấu hổ, vừa đổ Nguyên thạch vào hộp trữ vật của mình vừa tức giận lầu bầu:
"Hừ, ta đây còn vào sinh ra tử đấy."
"Vâng vâng." Trọng Huyền Thắng vênh vênh đắc ý: "Ngươi được phong tước Thanh Dương trấn nam chỉ là bước đầu tiên, ca ca ta đi một bước tính ba bước, hiểu không?"
Hắn ta thần thần bí bí nói:
"Kế tiếp ta sẽ sắp xếp giành vị trí Nhật Chiếu trấn phủ sứ cho người!"
Khương Vọng nhíu mày:
"Ta mới có Đằng Long cảnh, e là không đủ đâu?"
Trấn phủ sứ là chức quan lâm thời nhằm vào tình hình Dương Quốc lúc này, chức trách chủ yếu là "Trấn" và "Phủ", về cơ bản thì cùng cấp với quận trưởng một địa phương thời kỳ hoà bình.
Nếu trong lúc nhậm chức xử lý công vụ ổn thỏa, có thực lực có tiến thủ, thì cũng không khác quận trưởng là bao.
Nhưng Khương Vọng mới đang ở tu vi Đằng Long cảnh.
Quận chủ một địa phương ở Tề Quốc phải có tu vi thấp nhất là thần thông nội phủ cấp cường giả sơ kỳ, Ngoại Lâu cảnh mới được coi là hợp cách.
Cho dù trấn trưởng ở Dương Quốc cũng phải lấy Nội Phủ cảnh làm cơ sở tiến cử. Xét về tu vi, Khương Vọng còn cách quá xa, xét về công huân, cũng hoàn toàn không đủ.
“Hừ hừ.” Trọng Huyền Thắng trái phải đánh giá gian tĩnh thất này, không phải ngày đêm tu hành tại đây, cho nên không cách nào thích ứng được với hoàn cảnh như thế này.
"Với thiên tư của ngươi, cùng với sự cố gắng như vậy, không bao lâu chắc chắn sẽ có thể đơn độc chiến đấu cùng Tông Quang có thực lực Nội Phủ cảnh kia. Hơn nữa ngươi đã nắm chắc Nội Phủ thần thông, thì tu vi có gì đáng ngại đâu?"
"Còn về công huân ấy hả… Phá bỏ uy hiếp của Nhật Chiếu quận, đoạt lại cờ, trước bình định lãnh thổ, sau an ủi lòng dân. Hiện giờ toàn bộ Dương Quốc, ngoài Hoàng Dĩ Hành, lão bách tính cũng trông chờ Khương Vọng ngươi, một cái chức Trấn phủ sứ cỏn con tạm bợ mà thôi, sao có thể không đủ?"
Hoành Dĩ Hành trong miệng Trọng Huyền Thắng, một mình đột nhập chiến trường, liều chết ngăn cản hung đồ, ngăn chặn kế hoạch tàn sát Dương vực của Trọng Huyền Chử Lương. Danh vọng của hắn ta ở Dương Quốc vô cùng cao, được bá tánh Dương Quốc coi là chúa cứu thế.
Dương Quốc đổi mới, xuất phát từ suy nghĩ trấn an lòng dân, ban tước vị Hành Dương quận trấn phủ sứ, nếu biểu hiện tốt, hắn ta sẽ trở thành quận trưởng tương lai.
Quan chức lớn nhỏ của Dương Quốc người thì chết, kẻ thì đầu hàng, cùng lắm thì giáng chức làm dân thường. Chỉ có người này dám can đảm đứng ra chiến đấu.
Hành Dương quận là cố đô của Dương Quốc, tất nhiên Xích Vỹ quận không thể sánh bằng.
Điều này thật sự không thể không khiến người ta cảm thán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận