Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 230: Cọng rơm cứu mạng

Hồ quản sự vốn tên là Hồ Lão Căn, hồi trẻ gọi là tiểu Căn, đến già thì gọi lão Căn.
Ông ta đúng là tộc thúc của Hồ Thiểu Mạnh, nhưng mà không thể nói là thân thiết.
Khác với phụ tử Hồ thị nói giọng phổ thông Đại Tề, ông ta xưa nay luôn dùng giọng quê, hành vi cũng không giống một người thượng lưu.
Giới thượng tầng Dương quốc cũng dùng giọng phổ thông Đại Tề, sau đó thứ này trở thành một dạng tượng trưng cho thân phận.
Tình cảm của ông ta đối với Khương Vọng rất phức tạp, lúc đầu là cảm thấy tu sĩ này khác với mọi người, tôn trọng ông ta, nên trong lòng cảm thấy đây là một người tốt, dù bị Cát Hằng uy hiếp, cũng không chịu hại hắn.
Sau đó Khương Vọng biểu lộ thân phận, để hầm mỏ tiếp tục hoạt động, lại còn để ông ta làm quản sự như cũ, nên trong lòng có phần cảm kích.
Đến lúc này, sau khi Khương Vọng và phụ tử Hồ Thiểu Mạnh hầu như đã lật mặt với nhau, ông thấy hơi luống cuống, không biết phải về phe nào.
Im lặng đứng nghiêm một bên, nhìn Khương Vọng và Tô Tú Hành nói chuyện.
"Đại nhân, mấy người kia xử lý thế nào?" Tô Tú Hành nhanh chóng nhập vai, thực hiện chức trách, vô cùng hiểu chuyện.
Đương nhiên là hỏi những người chủ trì các gia tộc nhỏ kia.
Theo ý hắn, đương nhiên là giết sạch, nhưng bây giờ Khương Vọng là lão đại, quyết định phải do Khương Vọng quyết.
"Hồ quản sự, ngươi thấy thế nào?" Khương Vọng hỏi.
Hồ quản sự sững người, cung kính đáp: "Ngạch không có ý kiến gì, đều theo ý đại nhân."
Trước đó để Hồ quản sự gọi mình là A An, là vì Khương Vọng không muốn khoe khoang thân phận.
Bây giờ nếu đã nắm giữ một phe, thì phải lập ra quy củ.
Nhưng Khương Vọng không có ý để Hồ quản sự đứng về phe mình.
Một tiểu lão đầu bình thường, không nên khiến ông ấy dính dáng vào phân tranh của thế giới siêu phàm.
Trước đó, lúc Khương Vọng dùng tên giả Độc Cô An tự đề cử mình vào hầm mỏ, chính là Hồ quản sự thu nhận hắn, cũng ở trong căn phòng này.
Lúc ấy dùng cái đó để trám lỗ thủng, sau đó tu bổ thêm một lần, bây giờ đã không còn dễ gì nhìn ra được.
"Có chút lỗ thủng cần bổ túc, tu bổ lại cẩn thận, thì không còn dấu vết, tuy nhiên cũng không thể giống như hoàn hảo bình thường."
Khương Vọng thở dài, đứng lên: "Để ta tự xử lý."
Hầm mỏ Hồ thị vốn xây dựng sáu tiểu viện dành cho siêu phàm tu sĩ, trong đó có hai cái là hoàn toàn để không, để lừa lấy đạo nguyên thạch của Trọng Huyền gia.
Bây giờ một gian để cho Tô Tú Hành ở, một gian để nhốt năm người Chiếu Sở đưa tới.
Thấy Khương Vọng đi tới, đám người này rõ ràng rất sợ hãi.
Bị Chiếu Sở đưa đến đây, trong lòng họ đều đã đoán được kết cục của mình, nhưng già trẻ cả nhà đều nằm trong tay Chiếu Sở, nên họ không dám nói gì bậy bạ.
Lúc Tô Tú Hành tra hỏi, họ đành phải nói những lời mà tận đáy lòng tự cho là "Nói thật".
Mua người hành thích sứ giả Trọng Huyền gia, giá họa cho Tịch gia, chủ ý này nghĩ kiểu gì cũng thấy quá to gan. Nhưng bởi vì ảnh hưởng của Hồi Mộng Hương, nên trong lòng họ đều nghĩ đó thật sự là quyết định của mình.
Có mười cái mạng cũng không đủ bồi thường.
Hy vọng duy nhất hiện giờ của họ, là mong Chiếu Sở tuân thủ cam kết, đừng giết sạch cả nhà của họ. Thứ hai là, hy vọng Khương Vọng hạ thủ lưu loát chút, đừng tra tấn họ.
"Ta không có hứng thú với tính mạng của các ngươi." Khương Vọng vừa vào sân liền nói.
Năm người quỳ dưới đất ngẩng đầu lên.
"Ta biết các ngươi mua người hành thích ta, biết các ngươi muốn giá họa cho Tịch gia, muốn Trọng Huyền gia và Tịch gia xảy ra mâu thuẫn. Những chuyện này ta đều biết hết... Nhưng ta định tha cho các ngươi."
Khương Vọng cười hiền hòa: "Vì dù gì các ngươi cũng chưa tạo nên tổn thương thực chất nào cho ta cả, đúng chứ?"
"Dạ đúng đúng!"
"Đại nhân đại lượng!"
"Ngài đúng là có lòng nhân hậu."
Năm người mừng như điên, mặc kệ thương tích đau đớn trên người, thi nhau khen nức nở. Nếu không phải toàn thân bị trói chặt, chắc đã nhào tới hôm giày Khương Vọng rồi.
Chỉ có Tô Tú Hành, nghe thấy hai chữ tha thứ thì giật mình.
"Nhưng." Khương Vọng đổi giọng: "Ta phải làm sao mới tha các ngươi được? Cá nhân thì không có vấn đề, nhưng hành động của các ngươi, lại là gây hấn với uy nghiêm của Trọng Huyền gia. Nếu ta cứ thế này thả các ngươi về, sợ người ngoài sẽ tưởng Trọng Huyền gia là Bồ Tát bằng bùn, là đồ vô dụng."
Năm người trố mắt nhìn nhau.
Tô Tú Hành nói đại: "Đại nhân thật là một người nhân hậu, nếu ta là bọn họ, ta nguyện ý đền mạng cho ngài!"
Chủ sự của năm gia tộc chợt bừng hiểu ra, một người nhanh trí cướp lời: "Bồi thường! Nhất định bồi thường! Thường thế nào cũng được! Táng gia bại sản cũng được!"
Hắn khóc um lên: "Chỉ cần đừng giết ta, đừng giết cả nhà ta, cái gì ta cũng cho người."
Lời này vừa nói ra, cả sân toàn tiếng khóc.
Bọn họ đều sợ, người chưa từng thật sự đối mặt với tử vong, khó mà tưởng tượng nổi nỗi sợ hãi đó.
"Dừng dừng dừng." Khương Vọng không thể không cắt ngang tiếng khóc, tận lực giữ giọng ôn hòa: "Ngay cả các ngươi ta còn không giết, làm sao mà giết cả nhà các ngươi! Cũng không cần phải táng gia bại sản, ta không phải kẻ tham lam."
"Thế này đi, ba là con số cát lợi. Ba thành, ta chỉ cần mỗi người các ngươi trả ba thành gia sản để trấn an cơn giận của Trọng Huyền gia. Thế nào?"
Này thì còn do dự cái gì!
"Được! Đương nhiên được!"
"Đại nhân, không vấn đề. Một xu tiền cũng sẽ không thiếu."
Năm người gật đầu như giã tỏi.
"Còn về cá nhân ta..." Khương Vọng chậm rãi nói: "Các ngươi có bí thuật độc môn nào không? Không cần phải mạnh, chỉ cần có chút đặc biệt là được. Cá nhân ta thích thu thập những bí thuật đặc biệt, chúng làm ta vui."
"Có! Ta lập tức cho người đưa tới cho ngài!"
"Trong gia tộc thì không có, nhưng ta biết chỗ có, trong vòng ba ngày, ta nhất định lấy về cho ngài."
Khương Vọng hài lòng gật đầu.
Cảm giác thành tựu quá đi.
"Tú Hành, thả bọn họ đi. Tiền cũng chuyển thành đạo nguyên thạch, sau này cùng đưa tới chung với bí thuật." Khương Vọng cười với năm người: "Ta tin tưởng các ngươi."
"Nhất định không làm đại nhân thất vọng!"
"Người tốt sẽ được báo đáp, đại nhân."
Những lời nịnh bợ và quyết tâm như nước thủy triều bị hắn ném ra sau lưng, giao toàn bộ chuyện còn lại cho Tô Tú Hành xử lý.
Có một thuộc hạ thuận tay, thật là thoải mái.
Khương Vọng xoay người rời đi.
Hắn không trông mong những tiểu gia tộc này có bí thuật gì mạnh mẽ, nhưng nếu những bí thuật đó hiếm hoi, độc môn, khi dâng cho Diễn Đạo Đài, có thể kiếm thêm chút điểm, giúp mau giải phong hơn.
Dĩ nhiên, mục đích không chủ động xử lý đối thủ cạnh tranh giúp Tịch gia, đương nhiên không cần phải nói ra.
Hắn tin tưởng Chiếu Sở sẽ nhìn ra, và hiểu lời cảnh cáo của hắn.
Chuyện còn lại, chẳng qua là lựa chọn thế nào mà thôi.
...
Trở về viện, gọi Tiểu Tiểu tới.
Khương Vọng không tị hiềm có Trúc Bích Quỳnh ở đó, hỏi thẳng: "Ngươi còn thân thích nào có thể cậy nhờ được không?"
Tiểu Tiểu lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào muốn khóc: "Lão gia, ngài... Ngài muốn đuổi ta đi ư?"
Khương Vọng thò tay ra, kéo nàng ta lên, ôn tồn: "Không phải vậy. Chỉ là nơi này thời gian tới có lẽ sẽ rất nguy hiểm, ngươi ở lại đây không an toàn."
"Lão gia, ta không muốn đi, ta không sợ nguy hiểm, cầu ngài đừng đuổi ta đi..." Tiểu Tiểu khóc thút thít.
Mãi đến khi gặp được Khương Vọng, nàng ta mới có được cuộc sống giông giống bình thường.
Như một người chết chìm, liều mạng nắm lấy cọng rơm cứu mạng, nàng nhất định không thể buông tay.
"Nàng không muốn đi, đừng có ép nàng đi mà." Trúc Bích Quỳnh đứng đó thấy vậy không đành lòng, lên tiếng.
Khương Vọng liếc nàng ta: "Nàng ta không đi, nếu có nguy hiểm gì, ngươi ở lại bảo vệ nhá?"
"Bảo vệ thì bảo vệ." Trúc Bích Quỳnh mạnh miệng.
"Được. Một lời đã định."
Trúc Bích Quỳnh nàng ta chợt có cảm giác hình như mình bị lừa.
Khương Vọng lại nói: "Ngươi còn đổi thận châu không? Ta có thể đổi Phược Hổ với ngươi, nhưng ngươi phải cam kết với ta, nhất định không truyền ra ngoài."
Phược Hổ đương nhiên trân quý, nhưng không phải là độc bản, dùng để trao đổi thận châu, có thể nâng cao chiến lực tức thì, là một khoản giao dịch đáng xem xét.
"Dĩ nhiên!" Trúc Bích Quỳnh đáp giòn giã, vội vã lấy thận châu ra, đưa cho Khương Vọng: "Nè!"
Cứ như sợ Khương Vọng hối hận đổi ý.
Đối với Trúc Bích Quỳnh, thận châu mặc dù cũng là bảo vật, nhưng nàng ta có thể nghĩ cách lấy được viên khác ở Điếu Hải Lâu, trong khi đạo thuật cấp bậc cỡ Phược Hổ này, cơ hội có được là rất khó, nàng ta đã được đích thân thể nghiệm qua, tuyệt đối là diệu pháp trong chiến đấu.
Khương Vọng lấy bản sao mình đã chép sẵn ra đưa cho Trúc Bích Quỳnh, hoàn thành cuộc trao đổi thắng lợi.
Có thận châu phối hợp, đạo thuật Hoa Hải sẽ có uy năng thế nào, hắn rất là mong đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận