Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1730: Thế giới không phải chỉ có núi cùng biển (1)

Hắc phong gào thét cuồn cuộn bên ngoài Thần Quang Tráo, nhưng giờ đây lại lộ vẻ bất lực.
Cảnh tượng tận thế bên ngoài ngọn núi trung ương vẫn còn dữ dội, nhưng lúc này đứng trước bờ vực thẳm, lại càng ngập tràn một vẻ tráng lệ.
Tuyết đen đầy trời tạo nên một cảnh tượng kỳ lạ.
Chuyện đời xưa nay vẫn thế, đơn giản là sưởi ấm ngắm tuyết rơi, áo mỏng chịu đông lạnh.
Người nào cũng không dễ hiểu kẻ khác.
Vương Trường Cát, Nguyệt Thiên Nô, Chúc Duy Ngã, Khôi Sơn, Đấu Chiêu, Khương Vọng.
Sáu người này chưa từng có kinh nghiệm liên thủ đối địch, thậm chí có người còn lần đầu tiên gặp mặt.
Nhưng họ không cần quá nhiều giao lưu.
Thực lực cường đại cho phép bọn họ tùy ý thi triển năng lực chiến đấu tuyệt luân, khiến cho thế công của họ như nước chảy mây trôi, liên tục giao nhau, tạo nên vô vàn đao quang kiếm ảnh, thương đi quyền lại, thần ý bùng nổ, hoàn toàn là một loại chiến đấu mỹ học!
Đứng ngoài quan sát cuộc chiến như thế, tựa như thưởng thức một bức họa tuyệt tác, giống như lắng nghe một khúc đàn nhân gian hiếm có, dư vị khó quên.
Phong lưu vô tận, tiêu sái vô song.
Tả Quang Thù lặng lẽ quan sát trận chiến này, trong lòng tràn ngập khao khát, hận không thể lập tức dựng lên Ngoại Lâu, tham gia vào trong đó, cùng tấu lên khúc nhạc hoa lệ này.
'Cách Phỉ' - kẻ bị cường giả ký phụ trên thân thể, không thể không nói là vô cùng mạnh mẽ, gần như không thể tìm ra nhược điểm, nhưng lại bị đám người này đánh ra kẽ hở, đánh ra nhược điểm.
Mỗi một đao, mỗi một kiếm, mỗi một thương đều vừa vặn, không chỉ thể hiện hào quang của chính mình ở mức độ lớn nhất, mà còn sáng tạo ra cơ hội trong chiến đấu, nắm bắt chuẩn xác thời cơ.
Ví dụ như kiếm thế của Khương Vọng chuyển một cái, Thiên Nhân Ngũ Suy của Đấu Chiêu lập tức bổ sung vào.
Phật chưởng của Nguyệt Thiên Nô che mặt, chẳng phải là để tạo nền cho Tân Tẫn Thương rực rỡ của Chúc Duy Ngã sao?
Bản thân cỗ thân thể này của 'Cách Phỉ' có lẽ là điểm yếu duy nhất tạo nên sơ hở, nhưng nếu không phải một đám nhân vật Ngoại Lâu tuyệt đỉnh, lấy công đối công, chiến đấu đến trời long đất lở, thì làm sao có thể bắt được điểm yếu kia?
Bốn chữ đơn giản: tùy cơ ứng biến.
Đối mặt với một con kiến, hẳn nhiên có thể dễ dàng tùy cơ ứng biến.
Nhưng có mấy ai có thể biểu hiện ra được bản thân dưới áp lực của cường giả Thần Lâm?
Trận chiến này không một chỗ nào không hoàn hảo, không một chỗ nào không đặc sắc.
Với tầm nhìn của Tả Quang Thù, nhìn chung những trận chiến nổi danh vô danh kia, trận này có thể gọi là một điển hình về chiến đấu tu hành của Ngoại Lâu.
Nếu như ghi chép lại, lưu truyền đến hậu thế, có thể gọi là một ván cờ thiên cổ!
Đáng tiếc...
Tả Quang Thù lúc này mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhận ra rằng bản thân mình ngay từ đầu vậy mà không nghĩ đến chuyện sử dụng Lưu Ảnh thạch.
Dù sao trước khi trận chiến đột ngột bắt đầu, gã cũng không ngờ rằng mình lại không tìm được cơ hội ra tay.
Khoảng cách giữa Nội Phủ và Ngoại Lâu, quả thực thường thường bị bỏ qua.
Nhưng đó là bởi vì thần thông tồn tại khiến cho giới hạn cảnh giới Nội Phủ trở nên quá cao, trong khi Tứ Linh Tinh Vực mà các tiên hiền thiết lập, truyền bá các loại đạo thống, khiến cho việc thành lập Tinh Lâu không còn là một chuyện cửu tử nhất sinh như trước, đồng thời cũng làm cho giới hạn cảnh giới Ngoại Lâu này trở nên thấp xuống.
Cùng là thiên kiêu hàng đầu, chênh lệch về tu vi chính là chênh lệch quá thực tế, lớn đến mức có thể đè chết người.
Cũng là người xem trận chiến này, thế nhưng cảm nhận của Phương Hạc Linh lại khác.
Y không hiểu rõ nhiều chi tiết chiến đấu, cũng không hiểu được một số lựa chọn bên trong một cuộc chiến này.
Mãi đến khi nhìn thấy một cường giả đã thể hiện ra thực lực cảnh giới Thần Lâm bị đánh thành một tấm da người rơi xuống, y mới giật mình nhận ra rằng trận chiến đã kết thúc.
Nhưng nhìn vào những thứ kia, nhớ kỹ nó, đã đủ để y suy ngẫm trong một thời gian dài.
Cho nên trong mắt y cũng có niềm vui chiến thắng.
Người với người vốn khác nhau.
Cùng ở một thế giới, những điều mọi người nhìn thấy, trải qua, cảm nhận được cũng hoàn toàn khác biệt.
Dù cùng một đời, nhưng lại có muôn hình vạn trạng.
Keng, keng.
Đấu Chiêu nghiêng mình, dựa Thiên Kiêu đao vào một tảng đá bên chân, hờ hững gõ nhẹ.
"Ai có thể nói cho ta, tên 'Cách Phỉ' này là chuyện gì xảy ra?" Y hỏi.
Một trận chiến đặc sắc tuyệt luân kết thúc, những người tham gia chiến đấu đều có một cảm giác thoải mái khó tả.
Chiến đấu cùng những kẻ tài tình tuyệt đỉnh thực sự là một loại hưởng thụ.
Tất cả ý đồ chiến đấu của ngươi đều có thể được đối phương lĩnh hội, đều có thể được phối hợp. Mỗi lần ngươi ra tay đều là góc độ thoải mái nhất. Dù ngươi có ra đòn linh hoạt đến đâu, cũng có sự đáp trả vô cùng tự nhiên.
Ngươi có thể thoải mái thể hiện tài hoa của mình.
Trong một trận chiến như vậy, sức chiến đấu mười phần của ngày thường ít nhất có thể phát huy được mười hai phần.
Ngôn ngữ thân thể của Đấu Chiêu càng biểu hiện nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đương nhiên y rõ ràng đang nhìn Khương Vọng, trên thực tế cũng là đang hỏi Khương Vọng, thế nhưng hết lần này tới lần khác không chỉ mặt gọi tên, cũng rất có phong cách Đấu Chiêu y.
Khương Vọng hoàn toàn chính xác có quyền lên tiếng nhất đối với vấn đề này, dù sao 'Cách Phỉ' đến ngọn núi trung tâm một lần, thế nhưng không tìm bất cứ người nào, chỉ "thân thiết trò chuyện" một hồi cùng hắn.
"Ta lúc ấy chẳng qua là chém giết Ngũ Lăng, dọa cho Cách Phỉ chạy thoát nhưng không biết về sau hắn xảy ra chuyện gì." Khương Vọng lắc đầu, lại nhìn về phía Vương Trường Cát: "Vương huynh nói xem hắn là Hỗn Độn hay là Chúc Cửu Âm?"
Giờ này khắc này, 'Cách Phỉ' đã chết chỉ còn một tấm da người, phiêu phù ở bên trên dịch lỏng đục ngầu kia.
Trên mặt bia đá cổ xưa sau lưng, Cửu Chương Ngọc Bích đều được khảm vào.
Thần Quang Tráo tựa như chuông vàng ngưng thực, nhìn như không thể phá vỡ, mặc cho hắc triều ngoài núi cuồn cuộn ra sao, đều không thể tới gần được nữa.
Một trận nguy cơ tựa như là đã kết thúc.
Nhưng Khương Vọng tự mình rời đi một chuyến ở Điêu Nam uyên, lại không dám khinh thường.
"Ta nhìn không rõ." Vương Trường Cát nói ra: "Ta chỉ thấy, tại một mảnh hải vực tĩnh mịch, trước một khối Ngọc Bích màu đen, có một dị thú tựa như con gấu đang ngồi một mình, trên người nó mọc đầy lông dài, bụng nâng lên cao cao. Ta cũng nhìn thấy, phía trên một cái Phù sơn hiểm trở, có một dị thú màu đỏ thẩm mặt người thân rắn, lẳng lặng chiếm cứ bên trên đỉnh núi."
"Dị thú đầu tiên ngươi nói chính là Hỗn Độn, chúng ta đã từng nhìn thấy bên trong Điêu Nam uyên." Tả Quang Thù nói: "Còn con phía sau kia chính là Chúc Cửu Âm, bên trong " Sơn Hải Dị Thú Chí " có ghi chép."
"Nhưng ta không thể xác định lực lượng thao túng Cách Phỉ từ đâu mà đến." Vương Trường Cát nói: "Thế giới này hiện tại quá hỗn loạn rồi, hết thảy đều rất hỗn loạn. Ta chỉ ở trong quá trình giao thủ, bắt được thông đạo quy tắc để loại lực lượng kia truyền đến, sau đó hơi chút can thiệp."
Gã nói ra có vẻ mây trôi nước chảy.
Nhưng cho dù coi trời bằng vung như Đấu Chiêu, nghe được cũng không khỏi nhíu mày.
"Theo lẽ thường mà nói, gia hỏa khống chế thân thể Cách Phỉ, hẳn là Hỗn Độn không thể nghi ngờ." Khương Vọng nói ra: "Nó nhất định phải lật tung thế giới này, ngọn núi trung ương là nơi nó nhất định phải công hãm. Hiện tại Cửu Chương tề tụ, ngọn núi trung ương nhìn như không gì phá nổi. Không biết tiếp theo nó sẽ làm ra chuyện gì."
"Không theo lẽ thường thì sao?" Chúc Duy Ngã có chút hăng hái hỏi thăm.
Khương Vọng trầm giọng: "Trong thời buổi hỗn loạn như thế này, Chúc Cửu Âm có lẽ cũng có thể tìm cách lách luật để đối phó với chúng ta, chẳng hạn như mượn thân thể của Cách Phỉ. Khi đối đầu với Hỗn Độn ở thời khắc then chốt, Cửu Chương Ngọc Bích nằm trong tay nó vẫn đáng tin hơn khi nằm trong tay chúng ta. Là người bảo vệ trật tự thế giới, việc duy trì sự ổn định vĩnh viễn là chuyện quan trọng nhất. Hơn nữa nó cũng đã có tiền lệ với loại hành động này."
Chúc Duy Ngã suy ngẫm một lúc, rồi nhìn về phía Vương Trường Cát: "Ngay bên ngoài hắc triều cũng có một con quái vật. Ta chắc chắn đã làm nó bị thương. Ngươi có thể nhận ra nó là gì không?"
May mắn thay, gã không hỏi Khương Vọng về hành động theo tiền lệ của Chúc Cửu Âm, nếu không gã sẽ ngay lập tức nhận ra ai là người đã lấy đi con vịt đã luộc của mình.
Vương Trường Cát trầm mặc một lúc, rồi nói: "Ta không biết ngươi đang nói đến con nào, vì bên trong hắc triều không chỉ có một con quái vật."
Câu nói này khiến tâm thần mọi người trùng xuống, giống như một hồi kèn lệnh báo hiệu chiến tranh.
Ngay khi Vương Trường Cát vừa dứt lời, từ bên trong hắc triều vô tận vang lên tiếng gào thét rung trời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận