Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 3003: Tì vết của bạch ngọc (1)

Bạch Ngọc Hà từng đến Ẩn Tướng Phong, cẩn thận như y, vì để phòng ngừa bất trắc còn cố ý mời Khương các lão đi cùng. Quả nhiên chuyến đi đó cũng không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cuối cùng y cũng không giết Cách Phỉ.
Không chỉ bởi vì bản tính y kiêu ngạo, không thể nào rút kiếm với một tên điên được. Còn bởi vì trong lòng y rất rõ ràng, Cách Phỉ biến thành kẻ điên tuyệt đối không phải là nguyên nhân thật sự khiến cho gia chủ Bạch thị chết.
Giáo chủ Vô Sinh Giáo lúc ấy đã bị đánh rơi xuống cấp độ Giả Thần, Việt quốc lúc đó đã sớm được nhắc nhở, phòng bị nghiêm ngặt. Trương Lâm Xuyên quấy gió nổi mưa ở những quốc gia khác phần lớn là đánh úp bất ngờ, Việt quốc có đại trận hộ quốc, có quân đội tinh nhuệ bảo vệ, có Cao Chính tồn tại, có sự chuẩn bị từ trước, sao có thể để gã đến và đi một cách tự do được?
Ngoại giới có lẽ cảm thấy Trương Lâm Xuyên tội ác tày trời, thủ đoạn thông thiên, làm gì cũng không kỳ lạ. Nhưng người lớn lên ở Việt quốc như Bạch Ngọc Hà hiểu rõ quốc gia này, lại chưa bao giờ tin tưởng câu "sơ suất ngoài ý muốn" kia.
Bằng chứng mà Phong Đô quanh co lòng vòng đưa cho y chỉ là bổ sung chứng minh, không phải là nhận thức mấu chốt của y.
Y vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề là tại sao lại là cha mình, Bạch Bình Phủ?
Lang Gia Bạch thị đã có công lao to lớn với đất nước, hơn nữa đến nay vẫn đang không ngừng cống hiến. Phụ thân y - Bạch Bình Phủ, cả đời tuân thủ lễ nghi, quy củ, tuy rằng không có tài năng trị quốc, nhưng cũng chưa bao giờ phạm sai lầm, làm ra tội lỗi gì.
Thậm chí Bạch Bình Phủ còn trung thành tuyệt đối với Hoàng đế! Từ nhỏ đã dạy bảo y thế nào là nhân nghĩa lễ hiếu, thế nào là trung quân ái quốc. Cho nên y từng siêng năng học tập văn võ, thề sẽ báo đáp đất nước. Y cũng từng nhiệt huyết sôi trào, liều mạng trên Quan Hà Đài, thà bị thương, thà tổn thương thà chiến tử cũng không dám để mất quốc thể.
Y không nghĩ ra.
Y không hiểu, không phải bởi vì y không đủ thông minh, mà là bởi vì y không đủ tàn nhẫn.
Cho dù đứng ở góc độ minh quân hiền thần, y cũng không nghĩ ra lý do gì để trung thần như Bạch Bình Phủ phải chết.
Thiên tử giết chết thần tử, có thể không có tội mà giết sao?
Mãi đến mùa thu năm nay, y mới xác định được đáp án.
Cục diện Nam Vực biến hóa kịch liệt, khiến cho y chạm đến một chút chân tướng sau lớp bùn đất bên trong mưa gió.
Tân chính Việt quốc được thúc đẩy đột ngột, quá trình gần như thô bạo ngày hôm nay đã được sắp đặt từ rất nhiều năm trước.
Văn Cảnh Dụ thông qua Cung Tri Lương, quanh co lòng vòng mời y trở về, ám chỉ rõ ràng muốn y báo thù cho phụ thân mình, nuốt chửng Cách thị cũng căn bản không có ý tốt.
Những người này chỉ là muốn lợi dụng y, để y làm những gì Cách Phỉ đã làm hôm nay - y thích hợp hơn Cách Phỉ để trở thành lá cờ của tử đệ thế gia. Y trong sạch hơn, vinh quang hơn, có ý nghĩa tượng trưng hơn.
Còn Cách Phỉ dính líu đến Hoàng Duy Chân, dù sao thân phận cũng có chút nhạy cảm. Nếu không Văn Cảnh Dụ cũng sẽ không đợi rồi lại đợi, đợi đến khi Sở quốc thật sự không có phản ứng, mới chậm chạp cho phép Cách Phỉ xuống núi.
Bạch Ngọc Hà hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, Văn Cảnh Dụ còn nhắm vào thân phận chưởng quầy tửu lâu Bạch Ngọc Kinh của y, muốn mượn quan hệ của y kéo Khương Vọng xuống nước. Để cho Khương các lão nổi danh thiên hạ ủng hộ tân chính của lão.
Cho nên y mới đuổi Khương Vọng đi, dặn dò Hướng Tiền đừng nói cho Khương Vọng biết.
Y quyết định một mình đối mặt với tất cả, hoàn thành cuộc báo thù muộn màng này.
Thực lực Thần Lâm cảnh của y quả thật không phải là đối thủ của Cách Phỉ, cũng không thể nào giết chết quân vương giống như Khương Vọng, y càng không muốn kéo Khương Vọng giúp mình giết người - bất kể là Cách Phỉ hay Văn Cảnh Dụ, ở giai đoạn hiện tại đều là phiền toái rất lớn, bất kể là ai cũng rất khó nói có thể gánh chịu hậu quả của việc giết chết bọn họ.
Nhưng báo thù không nhất thiết phải giết người. Chặt đầu chưa chắc đã hả giận.
Y muốn khiến cho kế hoạch vĩ đại của Văn Cảnh Dụ tan vỡ, muốn xé nát lớp mặt nạ giả dối của vị minh quân này. Y muốn người đang cố gắng trở thành con người như Cách Phỉ biến trở lại thành quái vật Sơn Hải!
Còn bản thân y...
Keng!
Trong đêm dài náo nhiệt của Phủ Kế thành, Bạch Ngọc Hà rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Cách Phỉ, đẩy vở kịch này lên cao trào nhất:
"Bạch mỗ mặc dù tu vi không bằng ngươi, hôm nay cũng nguyện ý chiến đấu vì đất nước, chiến đấu vì tân chính. Thiên hạ công bằng, vạn dân công đạo, Bạch thị lấy máu làm minh chứng!"
Đến giờ phút này, Văn Cảnh Dụ im lặng, Cung Tri Lương im lặng, Chu Tư Huấn, Biện Lương đều không có động tĩnh gì.
Nhưng bọn họ nhất định sẽ không im lặng mãi được.
Bọn họ có thể trơ mắt nhìn thiên kiêu Việt quốc - Bạch Ngọc Hà, người ủng hộ tân chính, một lòng yêu nước bị người có chứng cứ phạm tội xác thực, lo ngại công bằng quốc gia như Cách Phỉ giết chết sao?
Vậy thì tân chính đang diễn ra oanh oanh liệt liệt của Việt quốc chẳng phải là trò cười sao! Sự công bằng mà bách tính thiên hạ theo đuổi chẳng phải là lời nói dối ư!
Bạch Ngọc Hà cầm kiếm giết về phía Cách Phỉ:
"Đến giết ta đi! Hoặc là để ta chém đầu ngươi, tế cờ tân chính, tạ tội với thiên hạ!"
Cách Phỉ một bụng uất ức không thể nào biện bạch, đối với những chuyện mà nguyên thân đã làm, gã còn biết ít hơn cả bách tính Phủ Kế thành đang xem náo nhiệt lúc này, muốn biện bạch cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Gã rất khó có thể hiểu được trò chơi chính trị của nhân loại. Sao thiên kiêu một quốc gia, trụ cột một nước, nhân vật phong vân đang chuẩn bị tiếp nhận đại kỳ của Cao Chính để giúp đỡ thiên hạ như gã lại đột nhiên biến thành quốc tặc.
Vừa rồi gã còn là vì đại nghĩa diệt thân, bây giờ liền biến thành hủy thi diệt tích?
Cùng một chuyện, nhân loại có thể đưa ra những định nghĩa hoàn toàn khác nhau. Những định nghĩa hoàn toàn khác nhau này lại có thể dễ dàng thay đổi trong lời nói.
Cách Phỉ còn rất nhiều thứ cần phải học, mà gã thật sự phẫn nộ, ủy khuất - gã có thể là một kẻ cặn bã, có thể là một tên khốn nạn, nhưng những chuyện gã chưa từng làm, dựa vào cái gì mà đổ lên đầu gã? Tìm Cách Phỉ trước kia đi!
‘Văn sư huynh thủ đoạn thô bạo, Cung Tri Lương thật sự ngu ngốc! Đều là đám ngu xuẩn tự cho là thông minh!’.
‘Dẫn Bạch Ngọc Hà trở về, lại không chuẩn bị một cách chu đáo. Còn thả mẫu thân của Bạch Ngọc Hà đi, hi vọng có thể "chia tay trong hòa bình" - người ta chết mất phụ thân, có thể "chia tay trong hòa bình" với các ngươi sao?’.
‘Bây giờ Bạch Ngọc Hà hắn lại trở thành người tiên phong cải cách, người bảo vệ quốc gia.’.
‘Còn Cách Phỉ ta lại trở thành u ác tính của quốc gia này!’.
Trơ mắt nhìn Bạch Ngọc Hà hiên ngang lẫm liệt cầm kiếm giết đến, vẻ tàn bạo trong lòng Cách Phỉ gần như không thể nào kiềm chế được.
Sở dĩ nói là "gần như", là bởi vì cuối cùng gã vẫn có thể làm được.
Sát ý gần như muốn phá vỡ đồng tử mà ra bị cưỡng ép ấn trở về, trở thành tơ máu in trên nhãn cầu.
Lấy ý chí làm bờ đê, ngăn cản cảm xúc như biển gầm sóng dậy, nhốt thật chặt trong lớp túi da này.
Thân hình gã giống như một mảnh lá rụng, lấy đất vàng làm nơi trở về, lúc này nhanh chóng bay đi.
Tư thế vô cùng chậm chạp, nhưng trong tầm mắt lệch lạc lại biến mất với tốc độ cực nhanh.
Cuối cùng, mùa thu cũng đã qua.
Khi Tuệ Vĩ kiếm chói lọi xé toạc đêm dài, Cách Phỉ đã hoàn toàn biến mất.
Bạch Ngọc Hà dừng lại giữa không trung, nắm chặt chuôi kiếm, ngăn cản tiếng kiếm gào thét, đối mặt với màn đêm mênh mông, nhất thời lâm vào trầm mặc.
Y đã dự đoán rất nhiều tình huống.
Ví dụ như Cách Phỉ triệt để từ bỏ thân phận nhân loại, không kiêng dè bộc lộ bản tính tàn bạo, chém giết với mình ở đây.
Ví dụ như Văn Cảnh Dụ đến muộn một bước, "không kịp" cứu y...
Y đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi Bạch Ngọc Hà ủng hộ tân chính chết trong tay Cách Phỉ thẹn quá hóa giận. Giữa Cách Phỉ và tân chính Việt quốc sẽ không còn bất kỳ đường lui nào nữa, Văn Cảnh Dụ nhất định phải lựa chọn một trong hai. Mà bất kể lão ta lựa chọn bên nào, đều nhất định sẽ ảnh hưởng đến ván cờ của Cao Chính.
Cho đến ngày nay, Bạch Ngọc Hà vẫn không biết toàn bộ kế hoạch của Cao Chính là gì, y không có được tin tức cốt lõi nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận