Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1271: Đều là quân ân

"Bẩm bệ hạ, đã quất roi đủ năm mươi cái!"
Trên quảng trường đằng trước Thái Miêu, Thống sư Tào Giai của Xuân Tử Quân tự tay thực hiện hình phạt "đáp hình", cuối cùng đã kết thúc.
Việc này là một loại tra tấn đối với người chịu phạt, mà người đứng xem làm sao không hãi hùng khiếp vía.
Lúc này, sắc mặt của hai vị huân tước quỳ trên mặt đất trắng bệch y như nhau. Thân thể lõa lồ của hai người cũng đều có vết roi đánh màu xanh tím đan xen, dữ tợn như hình con rắn bò ngang dọc trên người.
Đáp hình chia mười cái làm một đẳng, tổng năm đẳng, phạt nhiều nhất là năm mươi roi. Trên nguyên tắc, đây là hình phạt nhẹ nhất. Nhưng nếu người thực hiện hình phạt cố ý muốn đánh chết kẻ phạm tội cũng không khó!
Tào Giai giơ tay phải sang ngang, đợi thái giám đứng ở bên cạnh lấy roi đi, mới xoay người trở về đứng trên đài cao.
Tề thiên tử nói: "Đứng lên đi".
Điền Hi Lễ và Liễu Ứng Kỳ mới từng người mặc quần áo, lảo đảo đứng dậy.
Thực lực và tu vi của hai người bọn họ không hề giống nhau, Tào Giai là người thực hiện hình phạt lần này, đã khống chế lực lượng rất tốt, từng roi đánh vào trên người bọn họ cũng lần lượt hạn chế ở cảnh giới Thần Lâm và Ngoại Lâu. Cho nên lúc này hai người bọn họ đều lảo đảo sắp ngã.
Thiên tử lại nói: "Nếu đứng không vững, có thể nghỉ ngơi một lì lúc.
"Cảm ơn ân điển của bệ hạ!"
Điền Hi Lễ chắp tay nói: "Thần... có thể đứng vững!"
Liễu Ứng Kỳ cũng nói: "Thần... thần cũng..."
"Bùm."
Chưa nói hết câu, người đã ngã ngồi trên mặt đất.
Nhưng vừa ngã xuống, hắn đã lập tức giật bắn người đứng lên giống như trên mặt đất có bàn chông, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra.
"Thần đứng vững được!"
Hắn cắn răng nói.
Thanh Dương Tử đi bắt Liễu Khiếu còn chưa trở về.
Chuyện nhà họ Điền, nhà họ Liễu cũng chưa kết thúc.
Trong thời điểm như thế này, ai cũng không muốn rời đi. Ở lại nơi này vẫn còn cơ hội có thể tranh thủ, nếu là rời đi, chỉ có thể chờ đợi vận mệnh.
Thiên tử không nói chuyện nữa.
Các quan lại cũng yên lặng.
Bầu không khí trước Thái Miếu trở nên yên tĩnh mà áp lực, tất cả mọi người đều đang chờ đợi kết quả.
Không lâu sau, có thái giám chạy bước nhỏ tới đài cao - nơi người dân bình thường đang đứng - nhỏ giọng nói cái gì đó. Đại khái giống như là nói đã có thể rời đi. Phần lớn người dân lập tức rời khỏi, vẫn có một số người ở lại hiện trường.
Các quan lại huân quý tham gia hội nghị thì không được may mắn như thế, bọn họ cần phải ở nơi này chờ kết quả.
Mặt trời dần dần di chuyển, quá trình này vô cùng dài lâu.
Cho tới khi...
Một dáng người áo xanh cầm kiếm dài, xách theo một người, chậm rãi đi vào quảng trường.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất kể như thế nào, cuối cùng cũng đã có kết quả.
Đám người nôn nóng đầu tiên chỉ chú ý tới Thanh Dương Tử, sau đó mới chú ý tới người bị hắn xách trong tay - người đó cúi mặt xuống đất, tóc dài rối tung xõa xượi, mười ngón tay hai bàn tay giao nhau, cổ tay bị một sợi dây buộc chặt.
Khương Vọng xách đằng sau đai lưng của hắn, một đường đi tới như thế.
Có người không nhịn được cau mày.
Bất kể Liễu Khiếu như thế nào, ông ta cũng là một vị cường giả Thần Lâm, cường giả phải có tôn nghiêm.
Khương Vọng ngươi làm thế nào mới có thể trói được Liễu Khiếu, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao? Thật sự cho rằng mình là Nội Phủ đệ nhất thiên hạ thì có thể coi thường Thần Lâm hay sao?
Xách tu sĩ Thần Lâm Liễu Khiếu như xách một con gà, thật sự khiến cho người khác bất mãn.
Tuyên Hoài Bá Liễu Ứng Kỳ cũng vô cùng đồng cảm, giống như bản thân cũng phải chịu nỗi nhục nhã lớn.
Hôm nay hắn lõa lồ chịu phạt, cường giả Thần Lâm của Liễu gia bị xách như thế đến gặp vua. Mặt mũi của nhà họ Liễu đã bị giẫm đạp xuống bùn!
Nhưng ông ta nhìn Khương Vọng, phát hiện bản thân thế mà không hề tức giận.
Không phải việc này không đáng tức giận, không phải bởi vì hôm nay Khương Vọng nổi bật cho nên ông ta không dám tức giận, mà là ông ta đột nhiên phát hiện bản thân thật sự không tức giận nổi.
Họ Liễu đã như thế...
Họ Liễu đã như thế!
Bị giẫm đạp vài phát, cũng là chuyện hết sức bình thường.
Ông ta nghĩ ông ta nên chấp nhận sự thật rồi.
Ánh mắt của Cao Xương Hầu Điền Hi Lễ thì hoàn toàn khác. Chỉ là ánh mắt của ông ta cũng không đặt ở trên người Khương Vọng, mà trước sau luôn nhìn chằm chằm Liễu Khiếu, sát ý mãnh liệt, hận đến nỗi muốn uống máu ăn thịt kẻ này.
Ánh mắt của người khác như thế nào, Khương Vọng cũng không để ý.
Hắn thong dong cất bước, bước đi trên quảng trường rộng lớn.
Kiếm của hắn ở trong vỏ kiếm.
Trước khi vào thành, đã cất kiếm vào vỏ.
Đây là một loại thái độ.
Vốn dĩ hắn có thể cầm kiếm vào thành, biểu hiện hắn và Điền An Bình đã từng giằng co.
Nếu là thiên tử hỏi tới việc này, nhân cơ hội có thể dễ dàng nói xấu Điền An Bình.
Nhưng, một là liệu thiên tử có vui khi thấy điều này hay không?
Hai là trừ việc ở trong thế giới Ẩn Tinh, hắn và nhà họ Điền không có thù oán.
Tranh chấp ở trước cửa thành Tức Thành là bởi vì phải thực hiện lệnh vua, bản thân hắn không có lý do đối đầu với Điền An Bình.
Hắn thực sự không cần thiết, cũng hoàn toàn không nguyện ý gây thù chuốc oán với một gia tộc có danh tiếng lâu đời đỉnh cấp.
Hắn đi đến vị trí trung ương của quảng trường, thả Liễu Khiếu xuống, đỡ ông ta đứng dậy, Liễu Khiếu bèn ngơ ngác đứng yên.
Như vậy, tất cả mọi người đều nhận ra trạng thái của Liễu Khiếu không bình thường.
Khương Thanh Dương nào có ý nhục nhã Liễu Khiếu, mà căn bản là Liễu Khiếu không thể tự chủ vận động, chỉ có thể bị xách đi!
Liễu Ứng Kỳ hơi thở yếu ớt, đột nhiên bước lên trước một bước, rồi lại đứng sững lại.
Cuối cùng là không dám có hành vi mạo phạm.
Khương Vọng lúc này mới hành lễ, nói: "Bệ hạ, Khương Vọng may mắn không làm bệ hạ thất vọng!"
"Thanh Dương Tử."
Giang Nhữ Mặc ra tiếng hỏi: "Liễu Khiếu đây là bị làm sao vậy?"
Tất nhiên không phải ông ta không nhìn thấy trạng thái của Liễu Khiếu, ông ta hỏi như thế là muốn hỏi tại sao Liễu Khiếu biến thành dáng vẻ này.
"Ta cũng không biết."
Khương Vọng nói: "Khi ta vội vã tới Tức Thành, Liễu Khiếu đã là dáng vẻ này rồi, bị treo lơ lửng ở trên cửa Tức Thành. Ta dỡ ông ta xuống xong, trực tiếp mang ông ta về Lâm Truy, trên đường chưa từng trì hoãn."
Đủ loại quan lại huân quý ở đây đều rất xúc động.
Liễu Khiếu thế mà không phải tự trói mình tự chịu tội, mà đã bị bắt lấy trước khi Khương Vọng đuổi tới, hơn nữa thần trí có vẻ đã bị tổn thương!
"Vậy Điền An Bình đâu?
Giang Nhữ Mặc hỏi.
Khương Vọng đáp: "Còn may chưa bị tổn thương."
Vào lúc này, ánh mắt của Điền Hi Lễ bất chợt tỏa ra sự vui mừng đến cực hạn, cũng không biết là tình cảm thật lòng hay là cố ý tỏ ra như thế.
Mà Liễu Ứng Kỳ lập tức xoay người, bái lạy với thiên tử, nói: "Bệ hạ, nhà họ Điền phản bội giao ước, Điền An Bình dám vi phạm mệnh lệnh phá cảnh!"
Có thể nói phản ứng của ông ta rất nhanh, nhưng đã là muộn rồi.
Từ lúc bắt đầu, Liễu Khiếu cố ý xông vào Tức Thành đã là một bước đi sai lầm!
Đủ loại giãy giụa của Liễu Ứng Kỳ ở trong đại điển hôm nay cũng giống như hình ảnh thu nhỏ của mười năm giãy giụa gần đây của ông ta. Ông ta dốc hết tất cả khả năng mà mình có, một lòng muốn khôi phục vinh quang của nhà họ Liễu, nhưng Liễu lão thái gia và Liễu Thần Thông lần lượt chết đi, đã chặt đứt cái gốc của nhà họ Liễu từ lâu, giãy giụa ra sao cũng là vô ích thôi.
Thiên tử hỏi: "Thanh Dương Tử, theo cách nhìn của ngươi, tu vi của Điền An Bình như thế nào?"
Khương Vọng tỏ vẻ trung lập, nói: "Hắn hẳn vẫn còn là Nội Phủ cảnh, nhưng đã vượt qua sự lý giải của thần về Nội Phủ cảnh. Theo cách nhìn của thần, hắn đã dung luyện Nội Phủ vào trong Tức Thành!"
Trên thực tế, một màn Nội Phủ Phòng bay lên trời cũng là do Điền Bình An chủ động cho hắn xem. Gần như là lời giải thích cho hắn ta ở trước Thái Miếu trong giờ phút này.
Dựa vào việc này, có thể thấy Điền An Bình cũng chưa phải hoàn toàn điên cuồng.
Trong lòng các quan lại huân quý trên quảng trường vô cùng phức tạp không nói thành lời.
Điền An Bình này bị đánh vỡ Kim Khu Ngọc Tủy, hủy diệt Thánh Lâu, lại bị áp chế mười năm, thế mà có thể khai phá ra thứ mới ở cảnh giới Nội Phủ này!
Người tài trong thiên hạ nhiều như thế, nếu chỉ cần "mới mẻ", ngược lại cũng hoàn toàn không khó.
Khó chính là vừa "mới mẻ" mà vẫn đủ mạnh!
Có thể biến Liễu Khiếu có tu vi Thần Lâm thanh dáng vẻ như thế này, Điền An Bình sao lại không mạnh!
Từ Nội Phủ, Ngoại Lâu đến Thần Lâm là con đường tu hành chính thức mà bậc tiên hiển của Nhân tộc rèn luyện ra từ vô số năm tháng tới nay.
Theo cách nhìn của Giang Nhữ Mặc, Điền An Bình chẳng phải khai phá ra con đường mới, càng giống như là bị giới hạn trong tu vi Nội Phủ bèn nhảy ra khỏi sự hạn chế của tu vi, trước tiên tăng lên sức chiến đấu. Xét thấy y đã từng luyện thành Thần Lâm, lại có tài năng tuyệt thế, quả thực có khả năng làm được chuyện này.
Đến nỗi tình huống cụ thể, ông ta chưa chính mắt nhìn thấy, cũng không thể phán đoán.
Chỉ là thủ đoạn biểu hiện ra ngoài của Nội Phủ này quả thực không thể tưởng tượng...
Phía trên bệ son, thiên tử nói: "Khanh thay trẫm đi, thay trẫm nhìn. Nếu Điền An Bình chưa phá cảnh, vậy tức chưa vi phạm mệnh lệnh. Đến nỗi Liễu Khiếu này..."
Liễu Ứng Kỳ lo sợ nghi hoặc mà cầu khẩn ngẩng lên nhìn.
Trong thời khắc quyết định vận mệnh này, Liễu Khiếu - người được đề cập tới - vẫn đứng sững người ngơ ngác tại chỗ, hơi hé miệng, hai mắt trợn to, dường như còn đang rơi vào tình huống khủng khiếp nào đó.
Rõ rành rành là tu sĩ Thần Lâm, lúc này cũng không biết hắn nên sợ ai.
Quả thực là một loại đau buồn!
"Tuyên Hoài Bá dẫn về nuôi đi."
Thiên tử than nhẹ một hơi gần như không thể nghe thấy, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tự đi ra ngoài.
Hàn Lệnh đang im lặng đứng bên hầu hạ, vội vã đuổi theo, kêu lớn: "Khởi giá!"
Mà Liễu Ứng Kỳ lần nữa quỳ xuống, dập đâu xuống đất thật mạnh:
"Cảm tạ ân điển của bệ hạ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận