Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 1363: Ô Đồ Lỗ

Hoàng Hà hội kết thúc vào tháng 7 năm 3919 Đạo Lịch, đến tháng 8, dư âm vẫn chưa tiêu tan.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì khôi thủ của trận Nội Phủ tại Hoàng Hà Hội dính hiềm nghi thông ma.
Trong lúc nhất thời, chuyện này trở nên huyên náo, Cảnh quốc, Tề quốc, Mục quốc, Sở quốc, Ngọc Kinh Sơn, Huyền Không Tự đều đều bị cuốn vào trong đó. Cùng với việc thiên kiêu Thần Lâm Cảnh của Cảnh quốc là Triệu Huyền Dương tự mình xuất thủ, bắt Khương Vọng tại Trung Sơn quốc, sau đó Kế Chiêu Nam của Tề quốc từ Vạn Yêu Chi Môn trở về, cùng với việc Thuần Vu Quy đột nhiên xuất hiện, chém giết với Kế Chiêu Nam...
Sự phản ứng quyết liệt của Tề quốc đã đẩy chuyện này lên nơi đầu sóng ngọn gió, thu hút sự chú ý khắp thiên hạ.
Thuần Vu Quy cùng Kế Chiêu Nam đại chiến tại Trung Sơn quốc, hai bên đánh nhau vô cùng quyết liệt, chiến đấu đến mức gần như phá hủy nửa thành, sau đó mới bị tu sĩ Trung Sơn quốc phẫn nộ điều động đại quân ngăn cản.
Thắng bại của cuộc chiến này mỗi người có cách nhìn riêng, tóm lại hai bên đều tự lui về sau một bước. Nhưng thật ra sau trận chiến này, hai nước Tề quốc, Cảnh quốc đều bồi thường cho Trung Sơn một khoản không nhỏ.
Để so sánh, thống soái Sát Tai quân của Cảnh quốc - Bùi Tinh Hà cùng thống soái Đông Tịch quân của Tề quốc - Sư Minh Thành tại đại chiến tại Trường Hà cửu trấn, không có nhiều người biết được. Lúc chiến đấu cũng không có nhiều người chứng kiến, khi nào thì bắt đầu, khi nào kết thúc đều không ai hay.
Tin tức truyền đến đại khái cũng không nói rõ ràng. Nghe nói lúc chiến đấu kịch liệt nhất, Trường Hà còn ngừng chảy ba tức, lại không rõ thực hư.
Ngoài ra, Chân Nhân đương thời Khổ Giác xuất thân Huyền Không Tự, vạn dặm truy đuổi Triệu Huyền Dương để cứu Khương Vọng lại là một chuyện khác làm cho mọi người bàn tán nhiệt tình.
Hơn nữa sau ba ngày truy đuổi không có kết quả, sau khi bị Huyền Không Tự gọi trở lại, lão không tiếc giá nào thoát khỏi sơn môn, cũng muốn tiếp tục truy đuổi...
Không khỏi lần nữa khiến người ta tò mò xem quan hệ của lão và Khương Vọng. Gì mà chuyển thế, gì mà con riêng, lời đồn nào cũng có...
Lại nói tiếp, tháng bảy tháng tám này, tất cả mọi người, còn cả vô số ánh mắt của chư hầu các nước giống như đều vây quanh thiên kiêu tên Khương Vọng này.
Thật là trời quang nắng gắt, ai cũng nhìn chăm chú. Bất kể kết quả cuối cùng của người kia như thế nào, cũng đã đủ kiêu ngạo rồi. Với sự đối đầu quyết liệt của Tề quốc, chuyện Khương Vọng thông ma là chủ đề bàn tán chính hiện nay, giờ đã trở thành một sự kiện chính trị chứ không còn là một việc tru ma đơn giản nữa.
Về việc liệu hắn có thông ma hay không, đại đa số mọi người đều giữ thái độ chờ xem. So với lúc Kính Thế Đài của Cảnh quốc mới công bố tin tức, tình thế hiện giờ đương nhiên là đã có sự nghịch chuyển lớn. Sự tín nhiệm của Kính Thế Đài trong chuyện này cũng gặp phải trọng thương.
Kính Thế đài vẫn bình tĩnh đến bất ngờ, cũng không biết là vì gì. Dẫn tới vô số ngờ vực...
Không có ai sẽ hoài nghi sự hùng mạnh của Cảnh quốc. Dù sao, có thể ép buộc một vị Chân Nhân đương thời rời khỏi sơn môn mới có thể tiếp tục truy đuổi, đã đủ để nói lên sức uy hiếp của Cảnh quốc.
Đổi lại là một thế lực khác, Khổ Giác đuổi theo thì đuổi theo, Huyền Không Tự sao có thể tốn nhiều công sức như thế để trói buộc, đến mức khiến một vị Chân Nhân rời khỏi?
Vậy nên trong những ngày kế tiếp, chủ đề mọi người nói trong lúc trà dư tửu hậu chính là Khổ Giác lại tới nơi nào, đã tìm từng tấc đất như thế nào. Nhưng mỗi ngày trôi qua đều không có thu hoạch gì, mọi người cũng dần không còn để ý đến chuyện đó nữa.
Thay vì chú ý đến chuyến bôn ba ngàn dặm của lão tăng mặt vàng kia, chẳng bằng đọc thêm mấy lần quốc thư của Tề quốc, từ ngữ chọn lọc, văn phong nghiêm chỉnh.
Lời lẽ Tề quốc nghiêm khắc yêu cầu trả lại thiên kiêu cho nước mình, Cảnh quốc tỏ vẻ muốn chờ sau khi Ngọc Kinh Sơn xét xử công khai.
Phía Sở quốc tiếp tục chú ý, hy vọng Cảnh quốc mau chóng hoàn thành xét xử công khai, Cảnh quốc tỏ vẻ bởi Khổ Giác truy đuổi, bây giờ vẫn không liên lạc được với Triệu Huyền Dương, không cách nào áp giải Khương Vọng tới Ngọc Kinh Sơn, xin nước bạn Sở quốc trước tiên hãy nghĩ cách khuyên Khổ Giác.
Triệu Huyền Dương và Khương Vọng, giống như đã biến mất khỏi thế gian. Ngược lại không thể nói Khổ Giác ngu xuẩn, chỉ biết ngốc nghếch tìm kiếm khắp mọi nơi. Mà vì trên đời này, việc dấu vết biến mất có quá nhiều khả năng.
Từ thời viễn cổ đến nay, trên đời có vô số bí ẩn, có thể nói là mênh mông như sao trời. Trên đời này ẩn giấu bao nhiêu bí mật, bao nhiêu truyền thuyết...
Không ai có thể biết rõ.
Nếu không có hiểu biết sâu sắc với Triệu Huyền Dương, trong chốc lát khó mà nghĩ đến nơi ẩn náu của y lại chính là ma quật thượng cổ. Dù sao sau khi thời đại thượng cổ chấm dứt lại trải qua hai thời đại lớn là trung cổ, cận cổ, mới đi tới đạo lịch trọng khải hiện tại.
Mà bản thân Triệu Huyền Dương tuy chỉ là Thần Lâm cảnh, nhưng lại xuất thân từ Cảnh quốc, đã thấy không biết bao nhiêu thủ đoạn của Chân Nhân thậm chí cả Chân Quân, trên người có một hai bảo vật có thể tránh né Chân Nhân, cũng không phải là chuyện gì quá ngạc nhiên.
Đoán cũng không thể đoán được đúng, chỉ có thể nhìn từng chút một.
……
Ngày 19 tháng 8, đạo lịch năm 3919.
Đã qua bốn ngày kể từ khi Khổ Giác tuyên bố rời khỏi Huyền Không Tự. Một cuộc chiến ác liệt gần như không có cách nào dự báo trước đã nổ ra!
Hai bên xuất chiến không phải là hai nước có cục diện ngoại giao vốn đã rất căng thẳng và có nhiều xích mích như Cảnh quốc và Tề quốc. Mà là Mục quốc và Thịnh quốc! Mục quốc lấy lý do phó tướng Mộng Vô Nhai của Thịnh quốc vô lễ với nước mình tại Quan Hà Đài, liền phong Hoàn Nhan Hùng Lược làm thống soái dẫn quân tiên phong Ô Đồ Lỗ, hướng về phía thành “Ly Nguyên” của Mục quốc!
Hai chữ “Ly Nguyên”, mang ý rời khỏi thảo nguyên, hay là thảo nguyên tách rời, mỗi người đều có ý kiến của riêng mình.
Nhưng không thể nghi ngờ, thành Ly Nguyên quả thực là một tòa hùng thành có địa thế hiểm trở nên con đường xuôi nam từ thảo nguyên. Từ khi bắt đầu xây nên đến giờ, không biết có bao nhiêu người đã đổ máu ở nơi này. Xem ra lần này người Thịnh cũng sẽ không ngoại lệ.
“Ô Đồ Lỗ” trong ngôn ngữ của Mục quốc mang ý nghĩa dũng cảm gan dạ.
Nhưng so sánh với Thương Đồ Thần Kỵ và Thiết Phù Đồ của Thập Đại Kỵ Binh danh dương thiên hạ, Ô Đồ Lỗ cũng thật sự chỉ là một kỵ quân vô danh tiểu tốt.
Thống soái Hoàn Nhan Hùng Lược của quân Ô Đồ Lỗ trên thảo nguyên cũng coi là rất có uy danh, nhưng trên thiên hạ cũng bị tiếng tăm của Kim Đàm Độ che lấp đi không thương tiếc.
Danh tiếng kia ra khỏi thảo nguyên, thật sự không biết có bao nhiêu người có thể biết. Danh tướng Thịnh quốc là Giang Như Dung từng nói, Mục quốc chỉ có ba quân đội, Thương Đồ Thần Kỵ, Thiết Phù Đồ, Vương Trướng Kỵ Binh! Ngụ ý là căn bản không để đội quân kia của Mục quốc vào trong mắt, dù rằng đối phương là một trong lục đại bá chủ, là nước bá chủ ở Bắc vực.
Từ đó có thể thấy được sức mạnh và sự tự tin của Thịnh quốc. Đại diện cho Thịnh quốc xuất chiến tại Hoàng Hà Hội - Giang Ly Mộng chính là con gái của Giang Như Dung, kiêu ngạo y hệt như cha mình. Mà thống soái Thần Sách quân Tiển Nam Khôi của Cảnh quốc đã từng nói, Mục quốc chỉ có một quân đội mà thôi, đó là Thương Đồ Thần Kỵ!
Thịnh quốc dựa lưng vào cường Cảnh, đại chiến với Mục quốc cũng không phải lần một lần hai, căn bản cũng chẳng xem là gì.
Dưới tình hình đó, Thịnh quốc để danh tướng Tề Hồng tài năng sắc sảo trấn giữ thành Ly Nguyên chống lại Hoàn Nhan Hùng Lược khí thế hùng hổ, một cuộc quốc chiến cũng từ đây bộc phát.
Chiến tranh giữa Mục quốc và Thịnh quốc đã xảy ra vô số lần, hai bên đều rất quen thuộc đối thủ. Dù sao phía Bắc Mục quốc hoang vu, hướng Tây còn lại là Kinh quốc vô cùng hiếu chiến, nếu muốn mở rộng sức ảnh hưởng, chỉ có thể ra sức hướng ra phía Trung vực và Đông vực.
Mà Thịnh quốc lấy tư cách là nước đứng đầu trong số những nước thuộc Đạo, hàng năm cũng có thể nhận được số lượng tài nguyên không hề nhỏ, chủ yếu là để áp chế Mục quốc. Hai bên quả thực là lửa gần rơm, không xảy ra chút gì thì không được. Vì vậy đối với hai nước này mà nói, chiến tranh là điều thật sự không thể tránh khỏi.
Đối với dân chúng hai nước này mà nói, hở ra một tí là đanh nhau cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ. Nhưng thế giới này, không chỉ giới hạn trong một khu vực nhất định nào đó. Sức ảnh hưởng của sáu nước bá chủ đã sớm xuất hiện ở mọi ngóc ngách, nhất cử nhất động cũng đều khiến lòng người biến động theo.
Mục quốc đột nhiên phát động chiến tranh với Thịnh quốc, ảnh hưởng trực tiếp nhất đối với Kính Thế Đài nằm ở... Chuyện Khương Vọng thông ma đã không thể kéo dài được nữa.
Cảnh quốc phải giải quyết tranh chấp với Tề quốc ngay lập tức!
Sở dĩ Thịnh quốc có thể đánh tới đánh lui với Mục quốc, nguyên nhân chủ yếu chỉ có một, đó chính là Cảnh quốc toàn lực ủng hộ. Dư luận, uy hiếp, vũ khí, vật tư... Thậm chí là ép buộc nếu cần thiết.
Chiến tranh Mục - Thịnh, thực tế là chiến tranh Mục - Cảnh. Ngoài cái này ra, việc đề phòng Kinh quốc ở phía Tây và cả việc bị kiềm hãm biên hoang ở phía Bắc chỉ có thể được coi là những lý do bên lề.
Tại sao thiên hạ lục cường lại được gọi là “cường”?
Nước bá chủ coi như chỉ thò một tay ra cũng có thể dễ dàng bóp chết bất kỳ nước nào không nằm trong số sáu nước bá chủ. Thịnh quốc dù mạnh nhưng cũng khó có thể là ngoại lệ. Nếu như nói Mục quốc đã sớm có dự tính phái binh đến thành Ly Nguyên, như vậy thái độ của bọn họ đối với chuyện thiên kiêu Tề quốc thông ma vô cùng nghiêm khắc, không thể nghi ngờ là một kiểu bày tỏ thiện chí ở mức độ quốc gia.
Cảnh quốc không thể không suy nghĩ đến một câu hỏi: Mục quốc đã quăng mộc đào, liệu Tề quốc có dùng ngọc dao để đáp lại hay không?
Từ Kế Chiêu Nam đến Sư Minh Thành, thái độ của Tề quốc càng lúc càng cứng rắn. Như vậy Tề quốc có dám mượn chiến tranh Mục - Thịnh, để xâm phạm biên giới hay không?
Vả lại một khí Tề quốc phát động chiến tranh, liệu Mục quốc có còn chỉ phái Ô Đồ Lỗ đánh với quy mô nhỏ?
Vòng xoáy này có khả năng ngày càng sâu thêm!
Cho nên chuyện Khương Vọng thông ma, bất kể cuối cùng nên xử lý như thế nào thì nhất định phải có một kết quả ngay lập tức.
“Khổ Giác lần theo quá nhanh, cuối cùng Triệu Huyền Dương không thể trốn. Để tránh người thông ma bị mang đi, vậy nên tự mình thực thi chính nghĩa, rút kiếm chém chết. Một lòng vệ đạo của Triệu Huyền Dương có thể thương xót, tuy lòng chính nghĩa quá kiên định, nhưng hành vi trên suy cho cùng cũng là khuyết điểm. Phạt tới Vạn Yêu Chi Môn huyết chiến chuộc tội, cũng coi như cho Tề quốc một lời giải thích...”
Một âm thanh bay vút lên trời, len lỏi trong gió truyền tới: “Ngươi thấy cách nói này thế nào?”
Người nói là một nam tử cao gầy mặc áo đạo sĩ rộng rãi, tay áo tung bay, trông có vẻ là một người trung niên, đôi mắt phát sáng, khuôn mặt rạng ngời. Bay cạnh ông ta là một người đàn ông da đen tráng kiện, âm thanh hết sức thô ráp:
“Nói cũng tạm được, hơi uất ức Huyền Dương. Tĩnh Thiên phủ bên kia... Ai đến nói chuyện?”
Người này chính là Chân Nhân đương thời Cừu Thiết hung danh hiển hách của Cảnh quốc. Năm xưa sát phạt tại các chiến trường lớn, mỗi trận chiến đều làm tiên phong. Thắng tất giành trước, bại tất cản sau, ở trên chiến trường luôn luôn đánh giết đến cấp độ Thần Lâm. Sau lại cởi giáp về quê, một người, một nhà, một ruộng, quy ẩn bảy mươi năm, tẩy đi một thân sát khí, thành tựu Chân Nhân đương thời.
Nói chuyện cùng ông ta đương nhiên chính là lãnh tụ Kính Thế Đài của Cảnh quốc - Phó Đông Tự. Phó Đông Tự cười nói:
“Đương nhiên sẽ khiến Triệu Huyền Dương hài lòng, sau đó khiến bản thân y đi nói!”
Cừu Thiết cũng cười: “Vậy thì ngươi phải chuẩn bị cho kỹ, khẩu vị của tiểu tử kia cũng không dễ đáp ứng đâu.”
“Có công quỹ ở đây!” Phó Đông Tự nói.
“Nếu Khổ Giác đã không biết tiến lui như vậy, ép Triệu Huyền Dương giết Khương Vọng mới có thể thoát thân, ngươi muốn xử trí hắn như thế nào?” Cừu Thiết hỏi.
Phó Đông Tự chỉ hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng tại sao ta mời ngươi tới?”
“Vậy trước tiên làm Triệu Huyền Dương để lộ dấu vết đi. Thế nào cũng phải để Khổ Giác tìm được người rồi mới có thể hắt gáo nước này lên người lão.”
“Đúng là như vậy!”
Nhưng điều mà Phó Đông Tự cùng Cừu Thiết đều không thể nghĩ đến là... Không chỉ có Khổ Giác không truy đuổi được Triệu Huyền Dương, ngay cả bọn họ cũng không liên lạc được với Triệu Huyền Dương.
Thông tin để lại cho Triệu Huyền Dương trong Càn Thiên Kính, từ đó vẫn chưa được đọc!
Cho dù là để tránh Khổ Giác, cho dù không dám lộ ra dấu vết nào, cũng không nên như vậy. Trốn tránh sự truy bắt như thế này không phải chỉ cần đào một cái hố rồi chôn mình xuống là xong. Triệu Huyền Dương không thể trốn đến tận thiên hư địa hoang được, hắn ta cũng cần nắm được tin tức bên ngoài để quyết định hành động tiếp theo.
Và đọc thông tin trong Càn Thiên Kính là cách rất an toàn và hiệu quả.
Là một trong những quốc khí của Cảnh quốc, bảo vật cốt lõi của Kính Thế Đài, Càn Thiên Kính đã hoạt động suốt những thời kỳ dài, không hề sai sót. Với sức mạnh của Triệu Huyền Dương, dù ẩn náu ở đâu, hoàn toàn có thể dành vài ba hơi thở để đọc tin tức rồi tiếp tục ẩn náu.
Trừ khi... hắn ta không cần, hoặc không thể.
Sự truy bắt của Khổ Giác vẫn đang tiếp tục, Triệu Huyền Dương cũng chưa quay về Cảnh quốc hoặc đến Ngọc Kinh Sơn, vậy nên hắn ta chắc chắn là cần...
Lúc đó người Cảnh quốc mới nhận ra vấn đề nghiêm trọng tới mức nào.
Không chỉ thiên kiêu Tề quốc Khương Vọng biến mất, thiên kiêu cảnh giới Thần Lâm của Cảnh quốc là Triệu Huyền Dương cũng biến mất!
Triệu Huyền Dương là người thế nào?
Là một trong hai thiên kiêu của Cảnh quốc, trước khi Quan Hà Đài Thái Ngu chân nhân xuất hiện, hắn ta chính là một trong những cờ xí của Cảnh quốc.
Hơn nữa, hắn ta không phải là một trong những thiên kiêu chưa thể hiện được tiềm năng, bản thân hắn ta đã ở cảnh giới Thần Lâm, là lực lượng hạng nặng của quốc gia. Với tuổi thọ hơn 500 năm, khiến hắn ta có nhiều khả năng và giá trị hơn.
Hắn ta còn không phải là người không có nền tảng.
Phía Tĩnh Thiên Phủ, thậm chí Phó Đông Tự cũng không muốn đến thương lượng.
Một khi Triệu Huyền Dương gặp chuyện, thiệt hại quá lớn, rắc rối còn nhiều hơn!
Vì vậy một chiếu chỉ cấm đoán ngang nhiên được ban ra, và trong phạm vi chiếu chỉ, các nơi đều im lặng.
Lúc này, Cảnh quốc thể hiện ảnh hưởng vô song ở thế giới hiện tại, trực tiếp phong tỏa một vùng đất rộng gần vạn dặm vuông, lấy nơi Triệu Huyền Dương rời đi lần cuối làm trung tâm.
Điều động các Thái Ngu chân nhân Phó Đông Tự, Cừu Thiết, Cơ Viêm Nguyệt dẫn đầu một lực lượng hùng hậu, truy tìm khắp khu vực này, thề sẽ đào đất ba thước tìm cho ra thiên kiêu Triệu Huyền Dương.
Về Phó Đông Tự, Cừu Thiết khỏi cần phải nói, Cơ Viêm Nguyệt là xuất thân từ hoàng tộc Cảnh quốc, xét về thứ bậc, nàng là tiểu muội của Cảnh đế hiện tại, tuy trên thực tế không có quan hệ huyết thống gần như vậy. Nhưng vị trí của nàng cũng không kém hai người trước.
Thiên Mã Nguyên ở phía nam bao bọc Trường Giang, phía tây giáp Hòa quốc, phía bắc đối diện Nhân Tâm Quán. Về phía đông, từ nam lên bắc, lần lượt là Ốc quốc, Vệ quốc, Cần Khổ Thư Viện.
Trong số các thế lực này, Nhân Tâm Quán và Cần Khổ Thư Viện đều là tông môn hạng nhất. Hòa quốc dù nhỏ, nhưng với vai trò thi hành Thiên Mã Nguyên Kinh Cảnh giao ước, thậm chí còn đưa tên mình vào giao ước, tất nhiên cũng có sự ủng hộ phi thường.
Khu vực bị Cảnh quốc phong tỏa mạnh mẽ chính là vùng đất rộng lớn bao quanh bởi Thiên Mã Nguyên, Vệ quốc, Cần Khổ Thư Viện, Nhân Tâm Quán.
Tất nhiên, ranh giới phong tỏa sít sao theo đúng phạm vi ảnh hưởng của Cần Khổ Thư Viện, Nhân Tâm Quán, để thể hiện sự tôn trọng cần thiết với các tông môn hàng đầu. Còn các thế lực lớn nhỏ khác trong khu vực thì không được đối xử tốt đẹp như vậy...
Cảnh quốc kiên quyết truy lùng khắp nơi để tìm Triệu Huyền Dương.
Trong một đạo quán nào đó ở Tĩnh Thiên Phủ.
Sáu chiếu cốt, sáu đạo sĩ đất sét.
Bỗng một làn gió nhẹ thổi qua, một pho tượng đất sét lên tiếng: "Lần này ta sẽ đi."
"Ta cảm thấy không ổn." Một pho tượng có dáng vẻ kỳ cổ lập tức nói.
Pho tượng lên tiếng trước im lặng, chỉ quay đầu một cách kỳ quái, chằm chằm nhìn hắn ta.
Cổ pho tượng xoay tròn, giống như bị vặn gãy vậy, khiến người ta lo sợ nó sẽ rớt xuống.
Một pho tượng đất sét, lại thể hiện được cảm xúc "Ông đang bực mình lắm đấy" như vậy.
"Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi đi, ta có trói ngươi đâu..." Pho tượng dáng vẻ kỳ cổ tự nói rồi ngậm chặt miệng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận