Xích Tâm Tuần Thiên

Chương 409: Từng bước trong lòng

"Ta đi một lát rồi về."
Vương Di Ngô đứng dậy đi ra, Văn Liên Mục ngồi không hề nhúc nhích, còn rất có nhã ý gọi một ly trà cho mình, tỉ mỉ thưởng thức trà của phủ trấn quốc Đại nguyên soái, đương nhiên đều là giai phẩm hiếm có.
Cũng như sự tự tin vào phán đoán của mình, niềm tin vào thực lực của Vương Di Ngô cũng không có chỗ phải nghi ngờ.
Vương Di Ngô sải chân mà bước, dáng vẻ ung dung.
Vô địch cùng cảnh, là yêu cầu Khương Mộng Hùng dành cho hắn, cũng là tự tin trước sau như một đó giờ của hắn.
Đã có vô số trận chiến đấu chứng minh điều ấy, đếm không xuể tên người đến khiêu chiến.
Từ Du Mạch đến Chu Thiên, từ Chu Thiên đến Thông Thiên, chưa từng có ngoại lệ.
Thông Thiên cảnh lại càng thêm chấn động cổ kim, đánh dấu lịch sử.
Đến Đằng Long cảnh, cũng sẽ không có ngoại lệ.
Trịnh Thương Minh gì, cả nhìn tên hắn cũng lười liếc mắt.
Mặc xác ngươi có nhờ quan hệ hay không, có không ngừng tự cường hay không, cố gắng quật cường thế nào.
Vậy thì đã sao?
Thiên tài thua trong tay hắn, đâu chỉ một hai người!
Ngay cả tên mập Trọng Huyền Thắng kia, nếu không phải vì Trọng Huyền Tuân, hắn có thèm biết là ai chắc!
Trong tai nghe thấy âm thanh ồn ào ầm ĩ bên ngoài phủ.
"To gan! Sao lại dám ở nơi này càn rỡ!"
Hạ nhân Phủ Đại nguyên soái rất là tức giận, có câu "trước cửa Tể tướng quan tam phẩm", hạ nhân của phủ Trấn quốc Đại nguyên soái, ở bên ngoài đều là nhân vật giậm chân một cái rung cả đất, chưa từng thấy ai dám ở ngay trước cửa phủ ồn ào gây chuyện!
Nhưng Trịnh Thương Minh cũng chẳng chút kiêng dè: "Ngươi còn chưa xứng nói chuyện với ta, gọi Vương Di Ngô cút ra đây!"
Văn Liên Mục nói quả không sai, người này vừa mâu thuẫn vừa không được tự nhiên, trông thì cái gì cũng nhịn được, khó gì cũng chịu được, nhưng một khi đã giận lên, thì mặc kệ mọi thứ.
Vương Di Ngô bụng thầm nghĩ, ngoài mặt không cảm xúc, bước chân vẫn không nhanh không chậm, mỗi một bước đều dài bằng như nhau. Ngay khi hắn bắt đầu bước đi, toàn cơ thể đã nằm vào trạng thái lúc nào cũng tiện để phát lực nhất.
Giúp hắn bất cứ lúc nào, ở nơi nào, cũng có thể đánh ra công kích mạnh nhất.
Lúc hắn dưới ánh mắt cung kính của hạ nhân đi ra phủ Nguyên soái, hắn nhìn thấy Trịnh Thương Minh khí thế hung hăng, áo quần còn chưa kịp thay.
Cứ thế mặc trang phục của phu khuân vác chạy thẳng tới đây, ngựa không ngừng vó.
Nhìn thật sự là chật vật, cũng thật sự là tức giận.
Vương Di Ngô nhìn hắn, trong mắt không chút gợn sóng, hỏi: "Ngươi tìm ta?"
Vương Di Ngô vừa xuất hiện, hạ nhân phủ Trấn quốc liền im hết, cho thấy vị trí chủ nhân của hắn ở nơi này chính là thâm căn cố đế.
Hèn gì ở Lâm Truy người ta đều gọi hắn là Thiếu tướng, coi hắn như thân tử của Khương Mộng Hùng.
Trịnh Thương Minh không kiềm chế được giận.
Bất kể là ai, bị người ta vô duyên vô cớ bày trò hãm hại, bị người ta tự tiện biến mình thành quân cờ, thì đều không thể kiềm chế được cơn giận.
Nhất là hắn còn là Trịnh Thương Minh.
Kiêu ngạo trong tâm chưa bao giờ thua đám công tử ca kia một tí tẹo, ngược lại còn sắc nhọn hơn, kịch liệt hơn.
Hắn chạy thẳng từ quân doanh tới, cả đường đi không hề dừng một lần, càng nghĩ càng không chịu đựng nổi, lửa giận trong lòng càng lúc càng hừng hực.
"Ngươi biết ta là ai không?" Hắn giận dữ hỏi.
Đương nhiên hắn biết Vương Di Ngô, hắn tin Vương Di Ngô không có khả năng không biết hắn.
Không có ai lại tự nhiên vô duyên vô cớ bày trò hắn, hãm hại hắn.
Ngay cả quân thần, cũng không được! Càng khỏi nói đấy chỉ là đệ tử của quân thần!
"Ngươi là ai?"
Vương Di Ngô miệng thì hỏi, chân đã bước tới trước, không chút do dự vung nắm tay lên.
"Dám can đảm đại náo phủ trấn quốc Đại nguyên soái, ngươi là ai cũng không được!"
Một quyền vừa ra, gió nổi mây vần.
Vô địch vô ngã.
Trịnh Thương Minh tới, vốn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần liều mạng đánh một trận.
Không phải hắn chưa từng nghe tới thực lực của Vương Di Ngô, không phải không có chuẩn bị.
Nhưng quyền quý, tên tuổi, thực lực, đều không nên thành nguyên nhân để có thể tùy ý bày hố hại Trịnh Thương Minh hắn.
Hắn rất tức giận.
Sự tức giận này khiến khí huyết hắn phun trào.
Hắn đã nắm sẵn nắm đấm từ lâu rồi.
Quyền này của hắn tràn đầy lực lượng.
Đạo nguyên chen lấn bùng nổ, huyết dịch như nước lũ, dâng trào mãnh liệt.
Thế và lực hoàn mỹ thống nhất, toàn bộ tức giận và ấm ức đều tụ vào một quyền này.
Một quyền đánh ra, cứng đối cứng, thép đụng thép, đấu với nắm tay của Vương Di Ngô!
Hắn không né tránh, Vương Di Ngô càng không.
Hai quyền chạm vào nhau, mọi thứ như dừng lại.
Thời gian trở nên trôi chậm đi, không gian giãn rộng ra.
Âm thanh, khí tức, … đều biến mất... rồi trở về.
Trịnh Thương Minh như nghe thấy một âm thanh giòn giã, cảm nhận được có một lực đẩy rất mạnh nghiền ép tới. Không thể cản được, không thể tránh được.
Thậm chí hắn còn cảm giác được cánh tay của mình đã bị một quyền này đánh vỡ!
Nhưng đó chỉ là ảo giác.
Hắn nhanh chóng ý thức được sự thật đó.
Vì Vương Di Ngô đã thu quyền.
Sau khi dễ dàng đánh tan thế quyền của hắn, đánh tan đầu quyền của hắn, đánh tan lực quyền của hắn, thì ung dung thu quyền về.
Thực lực chênh lệch khổng lồ như vậy!
Trịnh Thương Minh đã nghĩ đến chuyện mình chắc sẽ thua, chắc sẽ không phải là đối thủ, nhưng dù là vậy, hắn vẫn dùng hết toàn lực, quyết không nhường Vương Di Ngô.
Nhưng hắn chưa bao ngờ nghĩ, chênh lệch hai bên lại to đến như vậy.
Vương Di Ngô nhìn Trịnh Thương Minh, trong mắt chẳng hề có thành tựu chiến thắng, chỉ lạnh lùng hỏi: "Ngươi rất kiêu ngạo, nhưng tiền vốn để ngươi kiêu ngạo, là cái gì?"
Trịnh Thương Minh như bị sét đánh.
Quyền của hắn bị đánh tan, tức giận của hắn cũng theo đó vỡ nát, đi cùng là sự kiêu ngạo mà hắn thường không để lộ ra ngoài.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ bản thân. Từ chối hoàn toàn việc nhờ đến quan hệ của gia đình, thuần túy là dựa vào bản thân đi nhập ngũ, từ tầng chót nhất bò lên.
Dựa vào mình gia nhập Trảm Vũ Quân, dựa vào mình trở thành Đội Chính. Dù với thực lực của hắn, ít nhất cũng phải là một cái Đô thống. Nếu nhờ mạng quan hệ giao thiệp của phụ thân, chín bộ quân này hắn tha hồ lựa chọn, chức cao không nói, nhưng Phó tướng thì dễ như ăn cơm.
Hắn cho rằng mình chính là một anh hùng không thỏa hiệp với thế giới này.
Nhưng chưa từng nghe, có anh hùng nào lại không chịu nổi một kích như vậy.
Hắn đang tự hại mình, đi múa rìu ngay trước mặt Vương Di Ngô, không đủ sức chịu nổi một kích.
Thực tế tàn khốc này gần như đã phá hủy sự kiêu ngạo hắn giấu trong tim. Trên thực tế cho đến lúc này, mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Văn Liên Mục, cả những biến hóa trong lòng hắn thời khắc này cũng vậy.
Sau này làm sao điều khiển tâm tình của Trịnh Thương Minh, thao túng tình cảm của hắn, đương nhiên đều có hướng đi hoàn chỉnh.
Mà Vương Di Ngô cũng trao cho Văn Liên Mục toàn vẹn sự tin tưởng của mình, răm rắp làm theo kế hoạch của Văn Liên Mục.
Đầu tiên là khiến Trịnh Thương Minh nhận ra sự chênh lệch về thực lực, đánh tan lòng tin của hắn, mài bớt thù hận của hắn, giảm mạnh tác dụng phụ xuống. Sau đó bắt hắn lại, giam vào, bắt đầu bước kế hoạch tiếp theo.
Nhìn Trịnh Thương Minh thất hồn lạc phách, Vương Di Ngô cũng mất đi hứng thú nói chuyện thêm, đưa tay tới chộp một cái: "Tự tiện xông vào phủ Đại nguyên soái, giam ngươi lại mấy ngày rồi nói sau!"
"Chậm đã!"
Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía xa.
Giọng nói này rất vang, rất uy nghiêm, chính khí.
Âm vang còn chưa dứt, người đã tới nơi.
Một bàn tay, hóa chưởng thành đao, tà tà đánh xuống.
Tuy là dùng tay trần, nhưng không khác gì thiên đao.
Vì tất cả mọi vật đều như bị một "Đao" này tách ra làm hai!
Đây là một đao thiên lý tuần hoàn, đã định trước là như vậy.
Bàn tay thò ra của Vương Di Ngô, không thể không thu về.
Hắn thậm chí còn phải lùi về sau hai bước, mới giữ được bản thân ở tư thế công kích trước khí thế bén nhọn kia.
Trong phủ Đại nguyên soái, Văn Liên Mục đang thưởng thức trà đứng bật dậy.
"Sao có thể?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận